- H – Bé hét lên
Mình ngã xuống không biết gì nữa.
- Ui da. H đang ở đâu đây? – Mình tỉnh dậy thấy cảnh vật khác lạ
- H tỉnh rồi à, biết Bé lo thế nào không? – Bé trước mắt mình.
Mình thấy mắt Bé đỏ lắm. Ôm Bé vào lòng.
- H không sao đâu?
- Đầu thế còn không sao. Hư hư.
- Nào không được khóc nữa. Giờ H không đang bên Bé mà không sao còn gì. Đúng không?
- Hư hư..
- Mà này
- Sao cơ?
- Sao Bé có thể hạ cả thằng đó thế?
- Biết võ mà. Không thấy sao còn hỏi? Mà H cũng thế?
- H biết đủ để phòng thân thôi. Mà Tiền nó sao rồi?
- Nó không sao đâu? Hix. Tại nó mà mất buổi tối nay
- Thôi. Nó đang bị thương thế còn gì
- Tính sổ với nó sau
- Mà sao Bé giỏi thế?
- Trước học võ từ Bé mà
- Những món gì thế?
- Vovinam đai vàng, toàn bộ quyền Bình Định, karatedo đai đen.
- Hả? Ui da
- Sao vậy? – Bé hốt hoảng
- Không. Giật mình thôi – Sau mà mình lệch cái chắc chết bầm dập rồi.
- Mà sao H cũng đánh tốt vậy. Mấy thằng đó cũng không kém. Sao thằng Tiền lại đụng chạm với bọn nó?
- H học được ít hổ quyền. Không biết sao Tiền nó lại đụng chạm vào tụi đó nữa. Mà tụi nó đâu?
- Không biết nữa. Vội đưa H vào này rồi. Hix :’(
- Mà đây là đâu?
- Trạm xá chứ còn đâu nữa
- Cậu sao rồi? – có người mặc áo trắng vào. Chắc là bác sĩ
- Cháu không sao rồi ạ
- Vậy tốt rồi – Chú ấy quay sang Bé - Cháu ra này chú bảo cái này
- Vâng - Bé đáp lại
- Hỏi luôn khi nào được ra nhé – Mình ngoắc Bé nói
phút sau, có chị y tá vào
- Cậu có thể ra rồi!
- Dạ. Em cảm ơn – Mình đáp lại
Bé đâu rồi nhỉ. Sao đi lâu thế nhỉ. Đi đến phòng khám, thấy Bé đứng ở đấy thất thần
- Bé – Mình gọi
- Bé