Kỷ Hoài mỉm cười, ánh mắt cưng chiều, anh vươn tay vỗ vào vai cô.
“Ăn kẹo trong miệng xong hẵng ngủ.’’
“Em muốn vừa ăn vừa ngủ’’
“Nhưng em sẽ bị đau răng.’’
Bàn tay đang nắm chăn của Thời Cấm siết chặt.
Đau răng?
Nhưng lại nghĩ đến lúc nãy anh đã dùng cách thức đó ép buộc cô uống thuốc, Thời Cấm tiếp tục bực bội nói.
“Người đau răng là em, liên quan gì đến anh.’’ Vừa nói, cô vừa dùng sức cắn miếng Đại bạch thỏ trong miệng một cái như đang trút giận điều gì đó, vì ngọt ngào lan tỏa khắp mọi ngõ ngách.
“Nhưng em đau trong lòng anh cũng đau.’’
Thời Cấm hơi ngẩn người, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười, từ từ kéo chăn xuống, lộ ra một đôi mắt to tròn, trong suốt.
“Kỷ Hoài, em phát hiện mồm miệng của anh càng ngày càng ngọt đấy.’’
Kỷ Hoài mỉm cười, “Nhưng anh lại cảm thấy miệng của em còn ngọt hơn, phải làm sao đây?’’
“Cái gì?’’ Thời Cấm nhất thời không thể phản ứng kịp.
Kỷ Hoài duỗi tay kéo chăn trên người ra, bất thình lình cúi người đè xuống, một tay giữ lấy đầu, đôi môi nhẹ nhàng phủ xuống.
Đôi môi cô mềm mại, mịn màng, mang theo mùi sữa thơm nồng của Đại Bạch Thỏ, anh khẽ dùng sức cạy mở hàm răng trắng tinh, thắng tiến xông vào, chạm phải đầu lưỡi ấm nóng còn ngậm viên kẹo ngọt ngào khẽ khàng lui về phía sau của cô.
Anh sao có thể để cô trốn thoát dễ dàng như vây, đầu lưỡi mạnh mẽ móc một cái, ngay cả Đại Bạch Thỏ trên lưỡi cũng bị anh quấn quýt dây dưa.
Qủa nhiên, viên kẹo này vẫn ngọt ngào như trong ký ức.
Không… Ở trong miệng cô dường như còn ngọt hơn bình thường.
Thời Cấm bị anh hôn đến cả người mềm nhũn, Kỷ Hoài cũng động tình, đôi tay bắt đầu không trở nên không đứng đắn, bàn tay vén vạt áo thăm dò đi vào, nhẹ nhàng nắn bóp nơi mềm mại trước ngực kia.
Một lát sau, môi anh rời khỏi người cô, đưa ta ra ngoài rồi vuốt phẳng lại vạt áo.
“Nếu như không phải bây giờ em còn bị bệnh, anh chắc chắn sẽ làm em.’’
Thời Cấm bật cười.
“Em cười cái gì?’’ Kỷ Hoài nhìn cô
“Bởi vì em đột nhiên nghĩ đến một câu nói.
“Câu gì?’’
“Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.’’
Mà Kỷ Hoài chính là người lưu manh có văn hóa kia, trước mặt người khác và sau lưng người khác tựa như biến thành hai người khác nhau.
Kỷ Hoài nhéo nhéo gò má cô, “Ý em nói là anh là lưu manh có văn hóa?’’
Thời Cấm vuốt ve bàn tay anh, “Chẳng lẽ không phải sao?’’
“Nếu như anh thực sự là lưu manh thì bây giờ em đã sớm bị anh nuốt vào bụng rồi.’’
Thời Cấm cười hì hì tiến sát lại gần anh, úp mặ vào bờ vai vững chắc của người đàn ông.
“Bây giờ còn khó chịu không?’’
“Không sao nữa rồi.’’
Kỷ Hoài ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, lăn qua lăn lại lâu như vậy, đã gần mười hai giờ rồi.
“Không còn sớm nữa, mau ngủ thôi.’’
“Ừ.’’
Tiết học đầu tiên của ngày hôm đó, Thời Cấm ngồi trước bàn làm việc của mình nhàm chán lướt Weibo, cô đang đợi Kỷ Hoài, vừa vặn đây là tiết học duy nhất của anh trong buổi chiều ngay hôm nay, sau giờ học, bọn họ có thể cùng nhau về nhà.
Đột nhiên, điện thoại di động trong lòng bàn tay rung lên một cái.
Kỷ Hoài: Cấm Cấm, giúp anh đưa cuốn nhạc lý trên bàn làm việc đến phòng học cho anh được không?
Thời Cấm đứng dậy đi đến bàn làm việc của anh, quả nhiên nhìn thấy một chồng nhạc lý đang nằm trên mặt bàn.
Sau khi trả lời tin nhắn của anh xong, cô liền ôm cuốn nhạc lý đến phòng học dương cầm.
Còn chưa đến cửa, cô đã nghe được âm thanh du dương của tiếng đàn dương cầm vang lên trong đó, cô đi tới, cách cửa sổ thủy tinh nhìn Kỷ Hoài đang ngồi trước cây đàn đen trắng.
Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Thời Cấm bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng, tựa như đang quay ngược thời gian trở lại buổi chạng vạng mùa hè năm đó, cô cũng đứng trước cửa sổ phòng như lúc này, lúc ấy người thiếu niên ngồi ngay ngắn trước dương cầm, thong dong nhàn nhã chơi đàn, hai ngón tay linh hoạt lướt trên những phím đàn.
Trong khoảnh khắc này, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đập loạn nhịp, thình thịch, hóa ra cho dù thời gian đã trôi qua bao lâu đi chăng nữa, trong lòng cô vẫn còn vẹn nguyên nỗi rung động đối với anh.
Khi Kỷ Hoài kết thúc bản nhạc, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng với Thời Cấm ở ngoài bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, Thời Cấm giống như cũng bị nụ cười của anh lây nhiễm, vô thức mỉm cười
“Sư nương.’’
“Sư nương tới rồi, tốc độ nhanh quá?’’
“Giây phút ngược cẩu a.’’
Xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào, lúc này Thời Cấm phục hồi lại tinh thần, sau đó phát hiện ra không chỉ một mình Kỷ Hoài đang nhìn mà tầm mắt của tất cả sinh viên trong phòng dương cầm đều đang đặt lên người cô với nụ cười chọc ghẹo trên khuôn mặt.
“Khụ, khụ…’’ Thời Cấm mất tự nhiên ho khan mấy tiếng, sau đó ôm quyển nhạc lý đi vào.
“Này, nhạc lý của anh đây.’’ Cô đưa cuốn nhạc lý trong tay cho anh.
Kỷ Hoài cầm lấy, thấy anh cầm lấy, Thời Cấm liền xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt của mọi người xung quanh khiến cô xấu hồ muốn chết rồi, nhưng khi vừa bước chân đến cửa thì Kỷ Hoài lại gọi cô.
“Thời Cấm.’’
Thời Cấm dừng bước, xoay người lại.
“Đừng đi.’’
Trong nháy mắt, phòng học trở nên náo động, tiếng nữ sinh cảm thán, tiếng huýt sáo của các nam sinh đồng loạt vang lên.
“Ai u u…’’
“Chậc, chậc, chậc.’’
“Anh làm cái gì vậy, đang là giờ học đấy?’’ Gò má của Thời Cấm đỏ bừng, hạ giọng nói với Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài vẫn nở nụ cười bình thản, tiếp tục lặp lại câu này.
“Đừng đi.’’
“Thật là!’’
“Thầy thật lợi hại nha.’’
“Ôi, lời nói tình bể bình này…’’
“Anh…’’ Thời Cấm nóng bừng mặt.
Kỷ Hoài nhìn những sinh viên xung quanh vẫn còn đang ồn ào một vòng, đưa ngón trở đặt bên miệng tỏ ý im lặng, trong phòng học vốn náo động trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lại nhìn đến Thời Cấm một lần nữa, ý cười nơi khóe miệng anh vẫn không kề tan biến, hai tay chậm rãi đặt lên những phím đàn đen trắng, bàn tay không chút tỳ vết tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Tất cả các sinh viên cũng nghiêm túc ngồi trước cây dương cầm của mình, hai tay nhẹ nhàng để lên phím đàn.
Thời Cấm hơi nghi hoặc, bọn họ đang muốn làm gì vậy?
Nhưng khi cô còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng đàn trầm bổng theo đầu ngón tay của bọn họ bất ngờ vang lên.
Là “Khúc dương cầm đêm thứ năm.’’
Các sinh viên trong lớp và Kỷ Hoài cùng nhau hợp tấu “Đêm thứ năm’’.
Thời Cấm ngây ngẩn cả người, khúc nhạc này, đối với cô và Kỷ Hoài mà nói có ý nghĩa rất lớn.
Cùng một bài hát, một bản hòa tấu quy mô lớn như vậy, phải cần sự ăn ý lớn đến nhường nào, tiếng đàn đồng đều, linh hoạt và tràn đầy tình cảm
Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài, trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh ấy.
Bóng lưng người thiếu niên thẳng tắp, cần cổ thanh mảnh sạch sẽ, tiếng đàn du dương biến ảo khôn lường.
“Đêm thứ năm” dần đần đi đến hồi kết, âm thanh dương cầm tan biến từng nốt từng nốt trong không khí, ngay sau đó là “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư vang lên
Đây có lẽ là một buổi thịnh yến thính giác cảm động nhất mà Thời Cấm đã đừng được nghe, hốc mắt đỏ bừng, như thể một giây tiếp theo cô sẽ bật khóc nức nở.
Khi "Gặp gỡ" từ từ hạ màn, Thời Cấm bước về phía Kỷ Hoài, ngay lúc này đây cô rất muốn ôm anh, muốn nói cho anh biết, cô rất yêu anh, rất yêu, rất yêu.
Nhưng còn chưa đến gần anh, tiếng đàn lại vang lên một lần nữa.
Lần này chỉ một mình Kỷ Hoài độc tấu.
“Đám cưới trong mơ.’’
Cô run rẩy đưa tay che miệng, những giọt nước mặt tích tụ đã lâu trong hốc mắt ngay lập tức tuôn trào dữ dội.
Thời Cấm lệ rơi đầy mặt mông lung nhìn Kỷ Hoài, những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn vẫn không có giấu hiệu dừng lại, nhưng ánh mắt lại ôn nhu nhìn cô, tựa như dành tất cả tình yêu với cô vào trong tiếng đàn của mình, dùng cách thức riêng biệt nói cho cô biết, anh yêu cô đến nhường nào.
Sau khi kết thúc, Thời Cấm sải bước chạy về phía anh, Kỷ Hoài đứng dậy, khẽ cúi người xuống, đón nhận người phụ nữ trong lòng.
Hai người ôm nhau thật chặt, giống như muốn khảm sâu đối phương vào trong lồng ngực mình, hòa vào máu thịt, vĩnh viễn không xa rời.
“Đừng khóc.’’ Kỷ Hoài đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, dẫu biết đây là nước mặt của sự hạnh phúc tràn đầy, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng.
Kỷ Hoài dịu dàng hôn lên mái tóc cô, sau đó bất thình lình quỳ một chân xuống sàn nhà.
Anh rút ra một chiếc hộp gấm xinh đẹp từ trong túi áo, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời ấm áp, tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt rực rỡ.
“Thời Cấm, em có đồng ý gả cho anh không?’’
Kỷ Hoài đặt chiếc nhẫn cưới trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng lại chân thành ôn nhu.
Lời cầu hôn này anh đã nợ cô suốt sáu năm trời.
Thời Cấm chớp mắt, không thể kiềm chế được lại bật khóc.
Các sinh viên vốn đang ngồi ở vị trí của mình bỗng rối rít rút một bông hoa hông từ dưới đáy dương cầm, từng người, từng người đi đến bên cạnh Thời Cấm trao cho cô, đồng thời nói một câu.
“ Hãy gả cho thầy ấy."
Cho đến khi trong tay Thời Cấm đầy sắc đỏ của loài hoa tượng trưng có tình yêu đôi lứa, cô cúi đầu nhìn xuống người đàn ông mà mình đã dành trọn tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của người con gái để yêu, ra sức gật đầu.
“Em… Đồng ý…’’
Kỷ Hoài từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của Thời Cấm, anh nâng niu cầm lấy bàn tay cô, đặt vào đó một nụ hôn chân thành.
“Thật tuyệt, cuối cũng cũng có thể trói em bên người.’’
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào căn phòng ngập tràn hạnh phúc.
Tất cả các sinh viên của lớp dương cầm hôm ấy có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ quên, họ đã từng chứng kiến một tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời này.
Hoàn chính văn.