Hôm nay sau khi tan học, Thời Cấm nhanh chóng thu dọn xong sách vở của mình sau đó lôi Lâm Tịch chạy về phía cổng trường.
“Sao vậy, lát nữa thầy giáo sẽ qua đây thông báo có lớp buổi tối sao?’’ Lâm Tịch vừa vội vàng buộc lại cặp sách, vừa bị Thời Cấm kéo chạy đi, chạy đến hết hơi.
“Lớp học buổi tối không quan trọng bằng Kỷ Hoài.’’ Cho đến khi đến trạm xe buýt trước cổng trường, Thời Cấm mới buông Lâm Tịch ra.
“Tớ đã hỏi thăm được rằng mỗi ngày Kỷ Hoài đều ngồi ở nơi này chờ xe buýt về nhà, chúng ta ở đây chờ anh ấy.’’
“Khối mười hai không phải đều có lớp tự học vào buổi tối sao?’’
“Đúng là khối mười hai đều phải tự học vào buổi tối, nhưng lớp Nghệ thuật của Kỷ Hoài thì không cần, có thể về nhà học tiếp.’’
“Mẹ kiếp, đây là đặc quyền gì vậy, thật quá bất công.’’
Thời Cấm xoa xoa cánh tay, “Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta nằm ở ban Nghệ thuật vốn dĩ đã là đặc quyền rồi.’’
Lâm Tịch mang chiếc cặp xách ở phía trước, cúi người sửa lại đóng sách vở trong đó, vừa rồi cô chạy quá nhanh khiến quai đeo túi cặp sách tuột hết rồi.
“Cậu ấy thường đi xe bao nhiêu.’’
“.’’
Cánh tay đang sửa sang lại thắt lưng của Lâm Tịch bỗng nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên trạm xe buýt.
“Nhưng chúng ta đi xe về mà.’’
“Tớ biết, tớ đã tìm hiểu rồi, chúng ta ngồi xe cũng có thể về nhà, chỉ là phải bắt nhiều hơn một chuyến nữa.’’
Lâm Tịch gõ gõ đầu cô, “Cậu đã quên buổi tối còn có một lớp học múa nữa sao, đi hai chuyến xe đến đó còn kíp sao?’’
“Kịp mà, kịp mà, yên tâm đi.’’
“Thời Cấm, tớ cảm thấy cậu trúng độc của Kỷ Hoài quá nặng rồi, đã hết thuốc chữa rồi.’’ Lâm Tịch thở dài, lắc đầu.
“Tớ cũng không còn cách nào, cậu suy nghĩ kỹ đi, tớ và Kỷ Hoài không phải học chung một khối, càng không phải cùng một lớp, cho nên tớ chỉ có thể tranh thủ lúc tan học nhìn thấy anh ta một chút, dẫu biết rất khó khăn nhưng cơ hội tốt như vậy, tớ sao có thể bỏ qua được.’’
“Thời Cấm, cậu điên rồi, cậu không phải là Thời Cấm mà tớ từng quen biết trước đây.’’
“Chắc có lẽ đây là sự khác biệt của thiếu nữ khi thích một ai đó.’’ Vừa nói, Thời Cấm vừa ném cho Lâm Tịch một ánh mắt quyến rũ.
Lâm Tịch theo bản răng run người một cái, “Thời Cấm, tốt nhất là cậu nên nói chuyện đàng hoàng cho tớ, cậu có tin tớ sẽ tẩn chết cậu ngay bây giờ không?’’
“Anh… Anh ấy tới…’’ Thời Cấm đột nhiên kêu lên.
Lâm Tịch nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Hoài và Lương Hòa đang đi về phía hai người bọn họ.
Lúc này Thời Cấm vô cùng hồi hộp, chân tay trở nên luống cuống, vô thức nắm chặt bàn tay Lâm Tịch, Lâm Tịch bị cô bóp đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tớ bây giờ có xinh đẹp không, quần áo có chỉnh tề không, biểu cảm có mất tự nhiên không, đầu tóc có rồi không?’’
“Thời Cấm, cậu con mẹ nó mau buông tay tớ ra, tay tớ sắp bị cậu bóp gãy rồi.’’ Lâm Tịch cắn răng nghiến lợi nói.
“Trời ạ, trời ạ, tớ thật hồi hộp, tớ hồi hộp chết mất.’’
“Hồi hộp cái đầu cậu.’’ Lâm Tịch dùng hết sức lực bình sinh mới có thể rút tay ra, cô nhìn cánh tay đỏ bừng của mình, khóc không ra nước mắt, bây giờ cô chỉ muốn bóp chết cái người mê trai Thời Cấm này mà thôi.
Ngay khi hai người Kỷ Hoài đứng dưới trạm xe buýt, Thời Cấm ngay lập tức nở một nụ cười thật dịu dàng bước đến bên cạnh anh, nhưng không hiểu tại sao Kỷ Hoài lại đứng ở bên phải bảng số xe, phía bên phải Lương Hòa, cái tên Lương Hòa này đứng ở nơi đó tựa như một thần giữ cửa, cô cũng chỉ đành phải cách cậu ta nói chuyện với Kỷ Hoài.
“Học trưởng Kỷ, hôm nay cảm ơn anh.’’
Kỷ Hoài nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Không có gì.’’
“Học trưởng Kỷ, anh đang chuẩn bị về nhà sao, anh ngồi xe mấy vậy, em đi xem .’’
Lâm Tịch nhếch mép cười khinh bỉ, Thời Cấm bây giờ càng ngày càng lưu loát rồi, nói dối cũng không cần bản nháp.
“Học muội cũng về nhà sao?’’ Lương Hòa mỉm cười nhướn mày nhìn Thời Cấm.
Thời Cấm nhìn hắn một cái, qua loa lấy lệ gật đầu.
“Một lát nữa…’’ Lương Hòa vừa mở miệng chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên phát hiện có người nắm lấy ống tay của mình kéo ra phía sau.
Anh cúi đầu nhìn đôi bàn trắng nõn nhỏ bé kia, sau đó mới ngoảnh lại nhìn chủ nhân của đôi bàn tay ấy.
Anh biết người này, còn nhớ lần trước trong lần điểm danh của tiết học dương cầm, thầy Cao đã gọi tên cô ấy, hình như là Lâm Tịch gì đó.
Lương Hòa bị cô kéo về phía sau mấy bước, Thời Cấm nhân cơ hội này tiến tới đứng bên cạnh Kỷ Hoài, cùng anh xếp hàng chờ xe, nhân tiện quay đầu lại tặng cho Lâm Tịch một ánh mắt khen ngợi.
“Học muội, em kéo tôi làm gì vậy.’’
Lâm Tịch cười một tiếng, lại đưa tay kéo kéo mấy cái.
“Không sao, chỉ là em đang thử xem đồng phục của trường mình có chắc chắn hay không?’’
Lương Hòa, “…..’’
Không lâu sau, xe buýt số cũng tới, bốn người cùng nhau cà thẻ lên xe.
Kỷ Hoài dẫn đầu ngồi xuống trước, Lương Hòa vừa định ngồi xuống bên cạnh thì đã bị Lâm Tịch níu lại.
“Học trưởng, chúng ta ngồi chung đi.’’ Vừa nói, Lâm Tịch vừa kéo anh ngồi xuống chỗ ngồi đối diện.
Mà Thời Cấm lúc này đã thành công ngồi bên cạnh Kỷ Hoài, sau khi ngồi xuống, cô ngay lập tức đưa cặp sách về phía trước để ở trên đầu gối của mình.
Cô quay đầu nhìn vào gò má của anh.
Lúc này đôi mắt của Kỷ Hoài khẽ rũ xuống, hàng lông mày dưới mi mắt tạo thành một bóng mờ ảo ảo tựa như một chiếc quạt nhỏ xinh, ngũ quan dịu dàng, không hiểu tại sao lại mang đến cho người khác một cảm giác yên bình, mênh mông.
Giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp, máu nóng toàn thân cũng đang không ngừng dồn lên não.
“Học trưởng Kỷ…’’
“Có vẻ như bạn đã ngồi sai vị trí của mình rồi.’’
Thời Cấm vừa mới mở miệng đã bị giọng nói lạnh tanh của Kỷ Hoài đột ngột cắt đứt.
Cô ngạc nhiên a một tiếng.
Cô không hề ngồi sai vị trí, cô cố tình ngồi bên cạnh anh mà.
Chẳng lẽ ý của anh là cô đang chiếm đoạt vị trí của Lương Hòa sao?
Nghĩ đến dây, Thời Cấm theo bản năng nhìn Lương Hòa đang ngồi đối diện.
Cô biết Lương Hòa là bạn thân nhất của Kỷ Hoài, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nhưng cũng chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, không đến nỗi phải nói như vậy chứ.
Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu tại sao người ta luôn nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ rồi.
Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ đến một số hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, phát hiện ra điều này, cô không khỏi ho khan một cái, cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
“Chuyện này… Học trưởng Kỷ, anh chơi dương cầm thật hay.’’
Kỷ Hoài không động đậy, cũng không trả lời cô.
“Học trưởng Kỷ, có phải anh từ nhỏ đã bắt đầu học chơi dương cầm rồi không?’’
“Học trưởng Kỷ, anh đã thi kiểm tra trình độ dương cầm rồi sao, với khả năng của anh có phải đã đạt cấp mười rồi không, em cảm thấy anh chắc chắn đã đến cấp mười rồi.’’
“Học trưởng Kỷ, anh xuống xe ở trạm nào?’’
Trên đường đi, Thời Cấm liên tục hỏi Kỷ Hoài rất nhiều vấn đề, nhưng Kỷ Hoài từ đầu đến cuối vẫn không hề trả lời cô một chữ nào, mọi ngươi xung quanh đều không khỏi nhìn hai người bọn họ.
Hai học sinh này thật kỳ lạ.
Nữ sinh dọc theo đường đi lải nhải không ngừng, mà nam sinh thì từ khi lên xem đến giờ vẫn gần như không hề nói một câu nào, nhìn dáng vẻ của cậu ta không hề giống người câm mà.
Hai người cứ thể một người hỏi một người im lặng, cánh cửa xe mở toang, làn gió nhè nhẹ thổi vào làm xua tan đi phần nào không khí oi bức của ngày hè, thời gian cứ thể trôi đi, hoàng hôn bên ngoài cũng dần buông xuống.
Giữa buổi chiều mát mẻ này, Thời Cấm không thể kiềm chế được cơn buồn ngủ đang ập đến, cô dựa lưng vào thành ghế phía sau, đôi mắt từ từ khép lại.
Một lúc lâu sau, Kỷ Hoài mới nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Dường như cô đang ngủ rất say sưa, mái tóc mềm mại bị làn gió thổi bay dính sát vào gò má, cái miệng không ngừng ồn áo lúc này khẽ mím lại.
Làn da của cô rất trắng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt Kỷ Hoài bỗng nhiên rơi vào trên đôi môi mềm mại ấy, ánh mắt ngày thường không gợn sóng giờ phút này thoáng qua một tía sáng nhạt nhòa, nhưng rồi cũng biến mất chỉ trong một chớp mắt.
Hôm nay khi trở lại lớp học, anh đã cố ý rút tờ ghi chú từ trong hộc bàn của Lương Hòa ra quan sát.
Anh gần như chắc chắn rằng, nét chữ được viết trên tờ ghi chú này giống hệt với nét chữ của Thời Cấm trong bài kiểm tra kia.
Người mỗi ngày đưa kẹo cay và sữa cho Lương Hòa không ai khác chính là cô ấy.
Thời Cấm thích Lương Hòa.
Khi tiếng thông báo sắp đến bến Tập Khánh của loa phát thanh trên xe buýt vang lên, Thời Cấm đột nhiên tỉnh lại, chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở bến, Kỷ Hoài cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thời Cấm đoán rằng anh hẳn là sẽ xuống ở điểm này, cũng vội vàng đứng lên, Lâm Tịch và Lương Hòa ở trước mặt cũng đứng dậy.
Bọn họ quả nhiên là xuống xe ở nơi này, sau khi xuống xe, Thời Cấm và Lâm Tịch đứng tại chỗ nhìn theo Kỷ Hoài thậm chí không thèm nhìn bọn họ lấy một lần mà đi thẳng về phía trước, Lương Hòa cũng vội vàng đi theo, đi được nửa đường anh ta còn quay lại nhìn các cô mấy lần.
“Cậu sao vậy, sao tớ có cảm giác tâm trạng cậu không được vui cho lắm?’’Lương Hòa nhìn thấy Kỷ Hoài vẫn luốn mím chặt môi liền tò mò hỏi.
Kỷ Hoài lắc đầu, “Cậu nghĩ nhiều rồi.’’
“Được rồi, vậy chúng ra chơi một ván game đi.’’
“Ừ.’’
“Không đi theo sao?’’ Lâm Tịch cười hỏi.
Thời Cấm cười một tiếng, sau khi bóng dáng của hai người kia biết mất ở sau ngã rẽ, cô mới kéo Lâm Tịch đi đến trạm xe buýt đối diện, “Không đi theo, tớ không phải là kẻ nghiện theo dõi, tớ chỉ muốn ngồi cùng Kỷ Hoài một đoạn xe buýt, có thể đến gần anh một chút mà thôi.’’
Lên xe buýt trở về nhà, Thời Cấm dựa vào bả vai Lâm Tịch.
Trên đường về, bầu trời ngoài kia đã hoàn toàn được bao phủ một màu tối đen, ánh đèn trên còn đường hòa lẫn cũng với ánh sáng của đèn xe, từng hàng từng hàng nối đuối nhau tựa như một con sông trải dài vô tận, đưa ánh sáng chói lóa đến một phương trời xa lạ.
“Lâm Tịch, tớ cảm thấy tớ thực sự rất thích Kỷ Hoài, phải làm sao bây giờ?’’
Lâm Tịch nghiêng người nhìn cô một cái, trong ánh mắt của cô có ánh sáng đèn đường chiếu vào, tựa như một ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên bầu tời tối tăm.
“Thích thì thích, thích thì theo đuổi thôi, cho dù đuổi không kịp, cũng không có gì tiếc nuối.’’
Thời Cấm nhích lại gần Lâm Tịch, hai tay giữ lấy cánh tay của cô ấy, khóe miệng dần dần cong lên.