Lại tiếp tục là một lần đầu tiên của Vương Vu Dạng trong hai đời: lần đầu tiên xuống bếp, kết thúc bằng một dĩa thức ăn cháy đen thui, không nhìn ra thứ gì.
Hùng Bạch thật sự không có can đảm để nếm thử, cậu nhóc nhìn chằm chặp bàn ăn rồi cúi cầu, không muốn chú bị đả kích, mở miệng: "Cháu cũng không biết xào cà rốt, không cháy nồi cũng là dở ẹc, xào không được cũng là chuyện bình thường, phải không lão đại?"
Không được đáp lại, Hùng Bạch điên cuồng nháy mắt với lão đại, giờ còn không lo tranh thủ cơ hội sờ sờ ôm ấp một cái đi chớ? Bỏ qua lần này là không còn lần sau đâu á!
Chu Dịch nói: "Tốt lắm." Ít nhất không phải dùng đến bình chữa cháy, đã hơn nhiều so với hắn dự liệu rồi.
Hùng Bạch chịu không nổi chớp mắt mấy cái, tình yêu đúng là khiến con người ta đui mù mà, lão đại mù rồi.
Vương Vu Dạng vẫn đang rũ mắt không nói lời nào bỗng nhiên thở dài một hơi, vô cùng khó hiểu: "Còn chưa đảo được mấy cái, sao nói khét là khét thế này?"
Chu Dịch lời ít ý nhiều: "Mở lửa lớn."
Vương Vu Dạng ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?"
"Lửa lớn sẽ rút hết độ ẩm của cà rốt." Chu Dịch nói rõ hơn, "Phải để nhỏ lửa lại."
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Chỉnh được à?"
Chu Dịch: "..."
Hùng Bạch: "..."
Nghe được ba chữ vừa rồi, cậu nhóc chợt nhìn thấy được hình ảnh bảy mươi tám mươi năm sau, lão đại lưng còng, run rẩy cầm xẻng xào rau.
Xem trọng chú như vậy, ắt phải hầu hạ cả đời.
Chịu thôi, tự nguyện mà.
Vương Vu Dạng mới mẻ cười rộ lên: "Thì ra có thể chỉnh lửa được."
Anh nhìn hai bên, vẻ nóng lòng muốn thử: "Tiểu Dịch, còn gì muốn xào không? Chỗ nấm đó có cần cắt nhỏ ra không?"
Chu Dịch thấy anh cầm dao lên, mắt trái mắt phải đồng thời giật loạn lên: "Anh để xuống, tôi làm."
"Được rồi." Vương Vu Dạng đặt dao và nấm xuống, rửa tay rồi đi tới mày mò chỗ bếp ga, bật tới bật lui chỉnh lửa to nhỏ.
Chu Dịch kéo áo anh lại, sợ anh đứng không vững.
Hùng Bạch bị bỏ quên ăn một trăm ngàn điểm sát thương, loạng choạng ôm cún con của mình chạy khỏi bếp.
Tháng ngày ăn cơm chó dài đằng đẵng chính thức bắt đầu.
Bầu không khí trong bếp rất yên bình.
Vương Vu Dạng mày mò chán chê, thở dài: "Tiểu Dịch, nấu cơm khó thật."
Chu Dịch trầm mặc.
Không thấy khó, trước đây rất tùy ý, xem tâm trạng và thời gian mà quyết định. Bây giờ mỗi ngày phải tốn công sức chuẩn bị, có chút trục trặc là không yên lòng.
"Hay là..." Vương Vu Dạng quay đầu, "Cậu dạy chú một khóa?"
Sắc mặt Chu Dịch tối đi trong nháy mắt: "Không được!"
Sau màn không hề nghĩ đã vội thốt lời khỏi miệng xong, hắn mới ý thức được phản ứng của mình không hợp lý.
Vương Vu Dạng như không phát hiện, vuốt mái tóc hơi dài của mình: "Chú cũng không phải muốn đến mức độ nào, chỉ cần lúc cậu không có ở nhà, có thể tự nấu cho mình ăn không chết đói là được."
"Thức ăn Tiểu Bạch nấu vừa đầy dầu mỡ vừa cay độc, cùng dạng với đồ ăn bên ngoài, vị không lành miệng. Cậu dạy cái chú thích ăn..."
Chu Dịch ngắt lời anh, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: "Chuyện này không thương lượng."
Vương Vu Dạng cười mà như không cười.
Chu Dịch chột dạ, yết hầu khẽ động, phần cơ lưng hơi căng cứng lại, dường như hắn mỗi lúc một nhìn rõ được mục đích của Lâm Thiếu Nam, y muốn người đàn ông này ỷ lại vào mình.
Không còn gì khác, chỉ có y.
Tốt nhất là không thể sống được nếu thiếu y.
Mặt Chu Dịch không tỏ vẻ gì, nội tâm lại dậy sóng, thứ suy nghĩ méo mó này cớ gì lại xuất hiện trong lòng hắn?
Thái dương hắn giật giật, hơi thở hỗn loạn khó phát giác.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên một cái, giọng rất nhạt: "Không dạy thì không dạy thôi, cũng không chắc sẽ học được gì, chú cũng chẳng có niềm tin vào chuyện nấu nướng."
Sau đó anh thở dài, lắc đầu một cái rồi cười rộ lên: "Tiểu Dịch lại nắm được dạ dày của chú đây."
Cánh tay rũ xuống của Chu Dịch khẽ giật, giọng hơi lạc đi: "Anh ra ngoài được rồi."
Vương Vu Dạng nói: "Chỗ nấm đó..."
Chu Dịch khẽ gầm lên trong họng: "Đi ra ngoài."
Vương Vu Dạng thu lại ý cười, nhiệt độ trong mắt cũng lạnh đi: "Tiểu Dịch, giận dữ cái gì?"
"Là vấn đề của tôi."
Chu Dịch lau mặt: "Tôi muốn xào rau, anh đừng đứng ở đây."
Vương Vu Dạng không nói gì, rời đi.
Chu Dịch tắt máy hút mùi, phiền muộn đứng trong bếp hút thuốc.
Muốn kiểm soát một người, hoàn toàn chiếm đoạt, có thể tước đi mọi thứ của anh, khiến anh không còn lại gì, trở thành lựa chọn duy nhất của anh.
Hoặc là giam cầm.
Hai con đường này không thể dùng trên người đứng đầu Thẩm Thị.
Lâm Thiếu Nam có thể đã chọn con đường thứ ba, hợp nhất hai con đường trên làm một.
Đổi một thân thể khác không còn là người đứng đầu Thẩm Thị nữa, vậy thì mọi việc trở nên dễ dàng. Chỉ là, phải khống chế thân xác kia bên người, hơn nữa không thể giữ lại trí nhớ, chỉ có thể xóa sạch, bóp méo hoặc thay thế.
Hiện giờ thân xác thay đổi, nhưng ký ức vẫn ở lại, dường như rất hoàn chỉnh.
Hẳn bước đi này xảy ra sai sót, Lâm Thiếu Nam bị động, không ứng phó kịp?
Chu Dịch nhớ lại video tang lễ trước đây, Lâm Thiếu Nam ôm di ảnh, nỗi đau thương trong mắt và vẻ tiều tụy không phải giả.
Càng củng cố suy đoán của hắn.
Chu Dịch mất tập trung, vị của mấy món ăn có hơi thất thường.
Hùng Bạch ăn không ra gì khác biệt, thừa sống thiếu chết lùa cơm canh vào miệng. Vương Vu Dạng lại có nết ăn rất khó, ăn một miếng đã phát hiện, anh chỉ nhíu mày, Chu Dịch lập tức đứng dậy vào bếp gói sủi cảo.
Hùng Bạch miệng đầy cơm nước: "Hở?"
Vương Vu Dạng đặt đũa xuống, tựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau đặt hờ trên bụng, ngón tay cái bên phải chốc chốc lại nhịp lên ngón cái bên trái, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Miệng Hùng Bạch rảnh rỗi, lấy hơi gọi vọng vào bếp: "Lão đại đang làm gì thế? Cơm còn chưa đủ ạ?"
Chu Dịch không nói gì.
Hùng Bạch hỏi không được, quay sang nhìn chú không động đũa, neuron trong não bắt đầu hoạt động, lúc đoán ra vẻ mặt rất vi diệu: "Chú ơi, sao chú không ăn?"
Vương Vu Dạng khép hờ mắt: "Một chốc nữa ăn."
Hùng Bạch nói trong lòng, chú đang chờ sủi cảo của lão đại chứ gì. Cậu nhóc gắp một đũa niễng xào vào bát, ăn ngon ơi là ngon, mấy món khác cũng ngon mà.bg-ssp-{height:px}
Chỉ là hơi nhạt chút đỉnh, thêm quả ớt nữa thì tuyệt vời.
Hùng Bạch dịch ghế tựa tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Chú nè, chú thấy lão đại cháu thế nào ạ?"
Vương Vu Dạng nhìn sang.
"Anh ấy có tám múi, cơ ngực siêu đẹp, eo hông hoàn mỹ, lại vừa cao ráo, vừa đẹp trai, còn có thể đánh đấm, có thể..."
Hùng Bạch nói một cái lại bẻ một ngón tay, mười ngón tay bẻ gần hết cũng chưa kể xong, đôi mắt như nai con sáng lấp lánh, chất đầy sùng bài: "Ưu điểm nhiều quá trời luôn, cháu đếm không hết."
Vương Vu Dạng ừ hử trong mũi, mang đôi chút ý cười hờ hững.
Hùng Bạch kinh ngạc nhìn anh, hai hàng mi cong dài chớp chớp: "Chú, đôi lúc cháu cảm thấy chú rất có khí chất của một ông lớn, giống như bây giờ vậy."
Vương Vu Dạng nói: "Ăn cơm đi."
"Ừm vâng." Hùng Bạch khẽ liếc nhìn anh một cái, cậu nhóc không biết khi nào lão đại mới nói cho mình những điều bí ẩn của chú, sẽ nói hay là không đây.
Hùng Bạch vuốt cún con trên đùi một cái, quyết định không không điều tra bí mật, có tò mò cũng không được làm bậy.
Lại nói, ba mươi sáu kế trợ công, mới chỉ dùng một kế.
Vẫn còn ba mươi lăm kế khác, phải dùng hết, lão đại ăn được đường sẽ không trách cậu bày trò nữa.
Lúc bình thường Vương Vu Dạng đều sẽ cột tóc lên, có một cái đuôi ngựa phía sau, Hùng Bạch và Trần Tử Húc rất thích chơi chơi nghịch nghịch.
Đại khái là thú vui của mấy đứa nhóc cùng trang lứa.
Vương Vu Dạng không xem là chuyện gì to tát, việc có thể khiến anh để ý rất ít, hầu như chẳng có gì.
Chu Dịch không ổn, trên mặt không có biểu cảm gì, toàn thân toát ra không khí lạnh lẽo.
Hùng Bạch bị cóng đến đông cứng lại cũng không ổn rồi, cậu nhóc rụt tay về, chân như bôi dầu ôm cún con vụt vào phòng đại chiến với hoa ăn thịt.
Lão đại là giấm chua thành tinh rồi đúng không? Có tí xíu đã chua ê cả răng, không chịu được không chịu được.
Chu Dịch không lên gác mà ngồi ở sofa, cúi đầu lướt điện thoại.
Vương Vu Dạng lột vỏ quýt, nói chút chuyện: "Tiểu Dịch, hai ngày tới cậu chuyển xe hàng đi được không."
Chu Dịch cất điện thoại đi: "Sao muốn chuyển?"
"Ý ban đầu là nguyên chủ đã thuê quầy hàng một năm, để cậu tiếp tục bán hàng kiếm sống, cũng sẽ không gây nghi ngờ bên ngoài. Bây giờ đã qua một tháng, có bước đệm này rồi, không cần nữa."
Vương Vu Dạng nói: "Buổi sáng cậu có thể ngủ thêm một lát."
Chu Dịch nhìn ngón tay thon gầy của anh vân vê vỏ quýt: "Tôi quen dậy sớm."
Vương Vu Dạng thong thả: "Vậy theo ý cậu, ngày nào cậu không ra thì nói một tiếng."
"Gần đây lấy chút khoản để dành của nguyên chủ chơi cổ phiếu, đã lên được mười mấy vạn, để ở bàn trong phòng, cậu lấy dùng trước."
Chu Dịch ngây ngẩn: "Không phải anh không thích chơi cổ phiếu?"
"Không thích, rất ghét, nhưng chú kiếm được tiền từ nó nhanh."
Vương Vu Dạng cười nói: "Lần trước không phải cậu nói lấy tiền nhiệm vụ mua chiếc Land Rover đó rồi, trên người còn gì không?"
Mắt Chu Dịch giật giật, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
"Nghe Tiểu Bạch nói đến hết năm nay các cậu không nhận nhiệm vụ nữa, thế cũng tốt, cậu cũng đỡ lo lắng, lắm chuyện trên tay sẽ mệt."
Vương Vu Dạng biếng nhác: "Chuyện tiền nong không phải để ý, không đủ thì nói chú."
Chu Dịch vẫn đang sững sờ, không lên tiếng.
Gương mặt nhợt nhạt của Chu Dịch nhìn về phía hắn: "Đờ đẫn gì đây Tiểu Dịch?" . Truyện Khác
Chu Dịch rũ đôi mắt chứa cảm xúc cuồn cuộn trào lên, nói sang chuyện khác: "Anh đứng đầu Thẩm Thị đã bao nhiêu năm, tiền của anh thả chỗ nào rồi?"
Vương Vu Dạng bóc một múi quýt: "Bên Bắc Âu."
Chu Dịch cứ cho rằng anh sẽ không trả lời, mãi sau mới hỏi tiếp: "Lâm Thiếu Nam biết không?"
"Coi như biết." Vương Vu Dạng không chắc chắn, chỗ tài chính kia tạm thời không thể mạo hiểm chuyển đi, cũng không cần thiết, chưa cần dùng tới.
Chu Dịch trầm mặc hồi lâu, cười lạnh, giọng như nuốt phải tảng băng: "Anh cũng tin hắn thật."
Vương Vu Dạng ăn một miếng quýt, vẻ mặt lười nhác: "Cũng không hẳn hoàn toàn không đề phòng, chỉ là đã chung đụng hai mươi năm rồi, thường xuyên gặp mặt, sẽ có lúc không phòng bị."
Trong giây lát đó, đôi ngươi Chu Dịch tối sầm đi, tra được hơn mười năm, không nghĩ tới lại có thể dài như vậy.
Hai mươi năm...
Tính cả lần đầu tiên gặp ở Gazi, hắn và người đàn ông này cũng chỉ biết nhau được năm năm bốn tháng, chỉ bằng một phần tư số thời gian kia.
Gazi: Một khu vực của Athens, Hy Lạp.
Chu Dịch tái mặt khẽ chửi trong họng, gần đây hắn cứ không nhịn được mà so sánh như những kẻ ấu trĩ, mỗi lần đều tìm ngược, mẹ kiếp.
"Tiểu Dịch," Vương Vu Dạng nói, "Cậu đang chửi bậy trong lòng phải không?"
Khóe mắt Chu Dịch khẽ giật, mặt lại không biến sắc: "Không."
Ánh mắt Vương Vu Dạng chứa vẻ giễu cợt: "Nói dối."
Sau đó, anh đưa trái quýt mình ăn dở tới, giọng điệu như đùa chó con: "Ăn không?"
Quai hàm Chu Dịch bạnh ra, muốn nói "Không ăn" rồi làm một nẻo, nhưng bên tai có tiếng cười khẽ: "Nghĩ rồi nói."
Chu Dịch mím chặt môi mỏng im lặng, hắn không nói gì, đưa tay nhận.
Chiều, Vương Vu Dạng đến nhà Hà Trường Tiến.
Hà Trường Tiến muốn kéo anh đi dạo phố, anh lấy cái cớ "Gió quá lớn" để cự tuyệt.
"Anh Vương, không phải chứ?"
Hà Trường Tiến gào ỏm tỏi lên: "Gió lớn với dạo phố thì liên quan gì đến nhau?"
Vương Vu Dạng nói: "Thổi mạnh đau đầu."
Hà Trường Tiến: "..."
"Bây giờ anh có nhiều tật xấu thật ấy," Cậu ta gỡ kính xuống, vờ như trưởng thành day day sống mũi, "Em thấy anh kiểu mắc chứng cẩu độc thân rồi, anh tìm người bơi trong bể mật ngọt đi, đảm bảo ăn ngon, lại thoải mái cả người."
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật, vẫn là chuyện này, bày đủ cách nói.
Hà Trường Tiến lải nhải mấy hồi, xem ra rất hy vọng anh mau chóng có một gia đình, sống cuộc đời an ổn.
Là nói với nguyên chủ.
"Anh Vương, anh ăn bưởi không?" Hà Trường Tiến nói, cầm một quả bưởi lên.
Vương Vu Dạng nghĩ về cuốn sổ tay nọ, trong đầu hiện lên dãy số .., định tâm sự với cậu ta chuyện bảy năm trước.
Không biết có phải Vương Vu Dạng ngửi không kĩ hay không, luôn cảm giác trên người Hà Trường Tiến có mùi cá biển rất nặng.
Trước đây cứ nghĩ là ám vào quần áo, nhưng bây giờ lại ngửi thấy, dường như mùi được tỏa ra từ chính cơ thể cậu ta.