Làm cá dưới biển,
Làm lộc trên núi,
Làm hoa nở dưới mũi chân em.
——
Ngày khai giảng đầu tiên của kỳ hai năm lớp mười một, Úc Thần đến muộn, hơn nữa còn muộn tận nửa tiếng, thế nên tiết hai đã bị gọi lên văn phòng dọn sách với bạn cùng lớp.
Úc Thần bê sách xong xuôi bèn xoay cổ định về chỗ.
Lão Trương gọi anh lại: “Úc Thần.”
Úc Thần dừng bước quay lại nhìn ông.
Lão Trương nghiêm túc nói: “Em tưởng thế là xong à? Mơ đi!”
Úc Thần đành phải lết lại chỗ ông: “Còn gì thì đại nhân nói nốt đi ạ.”
Cả lớp trộm cười.
Úc Thần là con lai, đã thế lại còn là cái loại cực kì đẹp, có hẳn một nửa ưu thế từ gene di truyền, dáng người anh cao gầy, ngoại hình xuất sắc, mới đầu nhìn còn tưởng là thiếu gia nhà giàu chỗ nào tới, chẳng qua tính tình hơi ngang ngạnh chút.
Nhất là tiếng Trung của anh còn pha chút giọng Bắc Kinh, nghe kiểu gì cũng thấy không ổn.
Lão Trương gõ gõ bục giảng tỏ vẻ cảnh cáo, sau đó ông chỉ vào một chồng sách ngữ văn bên dưới: “Dọn cái này lên.”
Úc Thần nghe lời ôm một chồng sách ngữ văn lên, sau đó đứng yên nghe chỉ thị tiếp theo.
Lão Trương gọi: “Lệnh Tử, em lên đây phát sách ngữ văn đi, để cậu ta bê cho em.”
Úc Thần nhìn sách ngữ văn, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Tô Lệnh Tử vừa ra khỏi chỗ thì Khương Lê ngồi cạnh cô đã tỏ ra kích động.
“Hay là cậu làm đi?” Lệnh Tử trêu cô ấy.
“Sao tớ có thể không biết xấu hổ vậy được, ý đồ vậy thì rõ ràng quá.” Khương Lê tiếc thay, “Lúc về nhớ phát biểu ít cảm xúc khi được gần gũi anh A Thần giùm tớ nhé.”
Lệnh Tử cảm thấy anh A Thần có lẽ sẽ không thích cái… Nickname này đâu.
Nếu đây cũng coi như nickname.
Úc Thần ôm một chồng sách giáo khoa đi cạnh Tô Lệnh Tử.
Một bên là chàng thiếu niên đẹp đẽ khinh cuồng, một bênh là thiếu nữ nho nhã lạnh lùng, tuy tính nết và khí chất hai người đối lập hoàn toàn nhưng lúc đứng cạnh nhau không hiểu sao lại thấy hài hòa đến lạ.
Tóm lại cũng đều còn trẻ, kiểu gì cũng thích nghi được.
Dẫu bình thường suồng sã đến đâu thì vẫn sẽ có lúc dịu dàng, chỉ cần gặp đúng người mà thôi.
Lệnh Tử phát từ tổ đầu phát xuống, cô vốn đang lo anh sẽ không ôm nổi bằng đấy sách, hơn nữa lúc nãy anh còn phải bê sách từ văn phòng xuống đây, nhưng không ngờ một lúc lâu sau vẫn không thấy anh thở dốc chút nào.
Ừm, thể lực tốt thật.
Không chỉ có bọn họ mà lớp trưởng và lớp phó cũng đều phụ trách phát sách, lớp trưởng là nữ, lão Trương chọn cho cô ấy một nam sinh lên giúp, lớp phó là con trai, ý của lão Trương là, việc nặng thì để nam sinh làm.
Vì thế ông vung tay lên để họ tay làm hàm nhai đi thôi.
Tuy thể lực của Úc Thần không đến nỗi nào nhưng rất nhiều sách, một chuyến này anh đi phát sách không ngừng nghỉ phút nào, người khác nhìn mà cũng phải toát mồ hôi thay anh.
Lệnh Tử cũng hơi không đành lòng: “Cậu có muốn nghỉ ngơi chút không? Còn lại để tôi phát nốt cho.”
Anh chỉ nói nhỏ: “Không cần đâu.”
Lúc sách phát xong xuôi thì tiết hai cũng đã hết.
Trước khi tan học lão Trương còn lải nhải: “Danh sách chỗ ngồi có rồi đấy, chờ chút nữa lớp trưởng dán lên cho, hôm nay chưa cần phải đổi, mai đi học hẵng tìm chỗ mới mà ngồi, tan học.”
Sau khi tan học, một đám học sinh ùa lên bục giảng như ong vỡ tổ, chỗ nào chỗ nấy kín người, một hồi lâu sau Khương Lê mới xộc xệch trở về, cô ấy ngồi xuống, nhìn Tô Lệnh Tử chằm chằm.
Lệnh Tử đang lật xem thể văn ngôn trong sách giáo khoa, thấy thế bèn dứt khoát hỏi: “Muốn nói gì?”
“Đoán xem?” Khương Lê chỉ cần kích động là dậm chân bình bịch.
“Ừm ——” Cô đáp.
“Úc Thần cùng tổ với tụi mình! Ngồi ở bàn cuối tổ.” Khương Lê nói nhỏ, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang sôi trào.
Tô Lệnh Tử tò mò hỏi: “Cậu mê cậu ta vậy không sợ bạn trai ghen à?”
Khương Lê sửng sốt, cười: “Mê thôi mà, tớ mê mặt cậu ta thôi, cái cảm xúc nông cạn phát sinh từ Dopamine này không liên quan đến tình yêu thâm trầm uyển chuyển khó nói thành lời đâu.”
“Rõ ràng là chỉ cần khuôn mặt đấy đã làm cái tình yêu thâm trầm uyển chuyển khó nói thành lời của cậu rung rinh rồi.” Lệnh Tử bình thản nói.
“Thật ra tớ càng muốn nội hàm ưu tú của cậu ta làm tâm trạng thâm trầm uyển chuyển khó nói thành lời của tớ rung rinh hơn,” Khương Lê thở dài đầy sâu xa, “Nhưng mà tớ có cơ hội tiếp xúc với nội hàm của cậu ta đâu.”
“Không tiếp xúc sao biết ưu tú được?” Lệnh Tử hỏi.
“Tớ tự mặc định cậu ta ưu tú.” Khương Lê cười thẹn thùng, “Đẹp trai như vậy chẳng liên quan gì đến nội hàm cả, dù sao tớ cũng không yêu đương gì với cậu ta, mỗi ngày nhìn cho đã mắt là được.”
Lệnh Tử hứng thú trầm tư hồi lâu.
Khương Lê hỏi: “Cậu nghĩ gì đấy?”
Cô than thở: “Yêu nhan hoặc chúng đây mà.”
——
“Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lạnh lùng lùng, thê thê thảm thảm. Lúc ấm lúc lạnh —— ” Âm điệu theo nhịp đột nhiên im bặt, Trần Dương huých Úc Thần, “Haiz, cậu thấy lúc tôi ngâm thơ có giống mấy thi sĩ ngày xưa không?”
“Tao () thật.” Úc Thần nhìn sang nơi khác, đáp bừa.
() Tao (骚) ở đây là phóng đãng, lẳng lơ.
“Nhà thơ!” Trần Dương nhấn mạnh, “Tao trong Ly Tao (), không phải tao trong lẳng lơ!”
() Ly Tao: Một tác phẩm của Khuất Nguyên.
“Đều một mã một tảo còn gì ()?” Úc Thần quay đầu lại nhìn cậu ta.
() Tao (骚) được kết hợp từ Mã (马) và Tảo (蚤)
“Tảo nào cơ?”
“Bọ chó.” ()
() Trong bọ chó (跳蚤) có một chữ tảo (蚤)
Trần Dương bừng tỉnh, “Hóa ra chữ tao viết vậy à?”
Úc Thần bỗng nhiên ra khỏi chỗ ngồi.
“Úc Thần cậu đi đâu đấy?” Trần Dương gào lên.
“WC ——” Úc Thần vừa quay đầu đã thấy Tô Lệnh Tử đứng không xa phía đằng sau, anh đúng lúc ngậm miệng lại.
Lệch Tử bước thẳng qua anh, cô ra chỗ này tìm lớp trường.
Trần Dương bật cười.
Úc Thần quay về chỗ, anh xách Trần Dương dậy, hai tay tỳ cạnh cậu ta, anh khom lưng, dịu giọng nói: “Sau này không muốn làm đàn ông nữa thì nói thẳng nhé, anh cắt giúp chú.”
Trần Dương vội vàng kẹp chân cười nịnh nọt: “Anh Thần à, chuyện gì cũng phải từ từ, em em em không có đam mê đấy đâu, xin anh giơ cao đánh khẽ…”
“Hai người đang làm gì đấy?” Diêu Yểu quay lại hỏi.
“Lớp trưởng cứu mạng!” Trần Dương giơ tay, “Ngài không làm gì là tôi không giữ nổi khí tiết lúc về già nữa lớp trưởng ơi.”
“Úc Thần cậu chỉ biết bắt nạt người ta thôi.” Diêu Yểu cười mắng: “Cậu xem Trần Dương bị cậu bắt nạt kìa? Người ta còn là cán bộ lớp đấy.”
Úc Thần rụt tay lại, im lặng đi mất.
Diêu Yểu giận mà như không: “Chỉ biết tỏ ra khó ưa là giỏi.”
Lệnh Tử cầm mấy tờ giấy: “Mấy thứ này để tôi về nhìn lại, chọn xong sẽ nói với cậu sau.”
“Vậy được rồi, không cần phức tạp quá đâu, đến – lại phải đổi.”
“Ừ, biết rồi.”
Tiết cuối cùng của buổi chiều, Úc Thần nhận được tin nhắn từ Khấu Lâm.
—— Tan học gặp ở tầng ba nhà văn hóa cũ.
Thế là tan học xong Úc Thần bèn đi thẳng tới nhà văn hóa cũ.
Từ khi nhà văn hóa mới được xây thì nhà văn hóa cũ được sử dụng trên danh nghĩa thư viện, danh nghĩa thôi, chứ thật ra giờ nó đã thành nhà kho chất đầy sách, hầu như chẳng có ai tới, phòng vũ đạo và âm nhạc trên tầng ba cơ hồ cũng chẳng còn ai dùng.
Tòa nhà này đã quá mức cũ kĩ, nghe nói cũng phải sừng sững hơn trăm năm, ngay cả thang lên lầu cũng được làm từ gỗ.
Bởi vì hầu như không ai tới đó nên tòa nhà văn hóa cũ gần như thành căn cứ bí mật của đám Úc Thần, chỉ cần có hoạt động vi phạm nội quy trường thì đều diễn ra ở đấy cả.
Đơn giản như là không muốn đi học nên trốn tiết.
Hoặc là tùy thời muốn tìm chỗ yên tĩnh ngủ một giấc.
Lại hoặc là, có ai muốn hẹn hò…
Úc Thần lên lầu ba cũng không thấy ai, nhưng trên mặt đất có tàn thuốc.
Anh quay đi vài bước, đột nhiên nhảy lên ầm ầm tại chỗ.
Bên phòng vũ đạo có người nói: “Cái tòa nhà này là kiến trúc tiền triều đấy, cậu ngon thì nhảy nữa đi, hôm nay tòa nhà này mà sụp thì hai ta đành làm một đôi uyên ương chết oan vậy.”
Khấu Lâm nói xong bèn đi ra.
Úc Thần gẩy gẩy tóc mái, lạnh giọng: “Chuyện gì?”
Khấu Lâm “chậc” một tiếng: “Cậu vội làm gì? Hôm nay trời có mưa đâu, cậu không dịu dàng chút được à?”
“Tốt nhất là cậu có thể nói ra một cái lí do đàng hoàng khi gọi tôi tới đây,” Úc Thần lười biếng dựa vào tường, anh đút tay vào túi, “Nếu không tôi lấy mạng chó của cậu đi cúng.”
“Lệnh mẫu nhờ tôi chuyển một câu như sau tới đại gia ngài đây,” Khấu Lâm cười cười đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, “Không đủ thì cứ đòi.”
“Lằng nhằng mãi vì cái tấm thẻ vớ vẩn này à?” Úc Thần liếc nhanh.
“Cmn tiện để tôi ngủ trưa ở đây luôn, cmn có tiện không cơ chứ?” Khấu Lâm tỏ ra cà lơ phất phơ.
“Cậu trốn học liều nhỉ.” Úc Thần dí dí tàn thuốc dưới chân.
“Vẫn phải trả giá đắt đấy, mai nhớ đến văn phòng thăm con người bị giam giữ này nhé.” Khấu Lâm nói như đùa.
“Đừng có nói chuyện với tôi, ngực đau.”
“Trùng hợp nhỉ, tiền trong thẻ đủ một ngàn cho cậu đi chữa ngực đấy.”
“Cầm lấy chữa đầu óc của cậu đi, coi như tôi làm từ thiện.”
Khấu Lâm cười ném thẻ cho cậu, “Rồi rồi tôi đi đây, cậu có đi không?”
Úc Thần nhận lấy thẻ, xách cặp quẹo vào phòng vũ đạo, chỉ phun ra một chữ duy nhất: “Lăn.”
“Không nói thì không nói,” Khấu Lâm dựa lưng vào khung cửa, “Tuy là tòa nhà này cũ rồi nhưng cũng đông ấm hạ mát, rất thích hợp để cậu an nghỉ lúc tuổi già, thấy sao?”
“Nói nhảm nữa thì để chân lại đây đê.” Úc Thần ném cặp sách xuống sàn để nằm ngủ.
Úc Thần nằm xuống tầm mười phút, ngủ thì chưa ngủ được nhưng đã nghe thấy tiếng người lên đây.
Vì cầu thang được làm từ gỗ, mỗi lần dẫm lên sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, người lên đây đi rất dứt khoát, nhưng bước chân thì rất nhẹ, có lẽ là con gái.
Úc Thần ngồi bật dậy, liếc phòng vũ đạo xong bèn xách cặp trốn sau chiếc tủ ở góc tường.
Lệnh Tử vào phòng vũ đạo mới biết bên trong rất sạch, sàn nhà và bàn không bẩn như giáo viên đã nói, phòng này đã nửa năm không dùng, có khi đã bụi lắm rồi.
Chắc là có người hay tới đây quét tước.
Mà chiếc gương chuyên dùng cho việc luyện múa tuy hơi mờ nhưng vẫn dùng tạm được.
Sau khi cô bước vào trong bèn đóng cửa lại, sau đó kéo bức màn lại thật chặt mới bắt đầu thay quần áo.
Úc Thần hơi nghiêng đầu thì thấy cô quay lưng về phía anh, đang chuẩn bị cởi áo trên ra.
Da của người thiếu nữ trắng đến lạ, cần cổ thon dài vương vài sợi tóc, tấm lưng mảnh khảnh, vòng eo mềm mại, một khuôn mặt đẹp như hoa.
Tiếng sấm ầm ì, tiếng nước tí tách, cuống hoa rung rinh.
Lệnh Tử lấy váy ba lê ra khỏi túi, chưa kịp mặc vào đã nghe thấy tiếng vang phía sau lưng, cô vội vàng quay lại nhìn về phía tủ đứng nơi góc tường.
Lệnh Tử thấy hơi nghi ngờ bèn nhanh chóng mặc áo trên vào, mới ló đầu ra đã thấy Úc Thần đứng ở đó.
Cô chỉ liếc anh rồi lập tức quay lại dọn đồ, lúc cô cầm balo định mở cửa thì đã có người chặn lại từ phía sau, Lệnh Tử vội vàng lùi lại, cô cảnh giác nhìn anh.
Úc Thần nghiêng mặt nhìn cô, “Đừng có nhìn tôi như thế, tôi không biết cậu sẽ tới đây, đây là chỗ tôi hay ngủ.” Anh liếc Lệnh Tử, “Cậu cứ dùng chỗ này đi, tôi về đây.”
Anh nói xong bèn mở cửa đi mất.
Lệnh Tử ôm cặp ngơ ngác đứng, thầm bực.
Úc Thần ra ngoài, bật điện thoại lên mới biết Khấu Lâm đã nhắn tin cho anh.
—— Chỗ cũ, lẩu.
Úc Thần vừa đến nơi đã đi thẳng tới chỗ tủ lạnh, cầm chai bia lạnh uống thả cửa.
Khấu Lâm ngồi cạnh sợ hết hồn.
Anh xách chai bia ngồi xuống, mới vừa cầm lấy đũa đã thấy ánh mắt chế nhạo của ai đó bèn dựa lưng vào ghế, hơi nhấc mày, “Đừng có cười kiểu đấy, nhìn là hết muốn ăn.”
Khấu Lâm thò lại gần hỏi: “Hai mắt cậu hàm xuân đấy, vừa làm gì thế?”
Úc Thần lập tức nhớ lại hình ảnh khi nãy, dáng người ấy nếu múa chắc chắn sẽ rất đẹp, còn vòng eo vừa mềm vừa mảnh đó…
Anh để đũa xuống bàn, cuống cuồng mở nắp chai bia ra uống.
Với sự hiểu biết của Khấu Lâm dành cho Úc Thần thì, người này trừ ngày mưa và lúc mới ngủ dậy sẽ hơi bực bội một tí, còn lại bình thường lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nhạt nhẽo như Phật tổ từ bi, trông cứ như sắp xuất gia đến nơi.
Lần này có vẻ lạ.
——
Từ khi đổi sang chỗ ngồi mới, mỗi ngày Khương Lê đều phải liếc mắt về phía sau, hiệu quả y như ngày ngày đều uống ml mật ong, theo như cô ấy nói thì mỗi ngày đều quá thừa Dopamine.
“Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ta gần vậy đấy, đã thế còn được nhìn thẳng.” Khương Lê ôm sách giáo khoa, trông hạnh phúc như sắp chết đến nơi, “Liếc mắt cái là được sạc đầy pin rồi.”
“Gần á?” Lệnh Tử quay lại đếm, từ nơi này đến chỗ anh ngồi cũng cách năm cái bàn, thế mà gần?
Úc Thần hơi hơi sụp mí mắt, mũi anh rất thẳng, môi nhạt và mỏng, hàm dưới cứng nhắc, tuy rằng anh là con lai nhưng chỉnh thể khuôn mặt lại giống với người phương Đông hơn cả, lúc anh im lặng sẽ khiến người khác cảm thấy khó gần.
Rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba nhưng lại chẳng hề hợp với những người xung quanh.
Khương Lê hỏi nhỏ: “Sao nào? Đẹp trai đúng không?”
Lệnh Tử quay đầu lại, cô chỉ “ừ” một tiếng.
“Qua loa quá đấy.” Khương Lê hơi bất mãn.
“Tớ thề.” Lệnh Tử nói, “Lời từ tận đáy lòng tớ đấy.”
Trần Dương giơ tay huých bạn cùng bàn, “Úc Thần, Úc Thần Úc Thần, Úc Thần ——”
Úc Thần mở mắt nhìn cậu ta.
Trần Dương cười nói: “Lúc nãy Tô Lệnh Tử quay lại nhìn cậu đấy.”
Úc Thần ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống đọc sách.
“Tuy rằng Lệnh Tử không dễ gần như lớp trưởng, càng không khiến người ta rung rinh như hoa hậu lớp bên, nhưng khí chất không đến nỗi nào,” Cậu ta nhích lại gần, “Cậu thử cân nhắc xem.”
“Không cần cân nhắc.” Úc Thần nói.
“Cậu đừng bạc bẽo vậy chứ, người ta cũng quay lại nhìn cậu rồi,” Trần Dương nhẩm nhẩm, “Cậu xem, hai người học cùng lớp một học kỳ rồi mà còn nói với nhau chưa quá năm câu đâu.”
Úc Thần lười không đáp, tiếp tục đọc sách.
Trần Dương thò lại gần hỏi: “Cậu đang đọc gì đấy?”
Anh nói: “Truyện người lớn.”
Trần Dương không tin, lật bìa ra nhìn ——《 Kim Bình Mai 》. ()
() Kim Bình Mai: Từng bị coi là “dâm thư”, cuốn tiểu thuyết có tiếng nhất viết về nhân tình thế thái ở Trung Quốc.
——
Buổi chiều lúc tan học, Lệnh Tử thu dọn đồ đạc, cô đứng dậy nhìn thoáng qua mấy bàn phía sau mới yên tâm bước đi.
Úc Thần vẫn mãi nhìn cô cho tới khi Lệnh Tử ra khỏi phòng học, anh còn cố ý ngồi yên tại chỗ thêm mười lăm phút mới dọn đồ ra khỏi lớp.
Anh ra khỏi khu dạy học, đi về phía tòa nhà văn hóa cũ.
Úc Thần cẩn thận lên lầu ba, mới chỉ ở trên cầu thang đã nghe thấy tiếng âm nhạc từ phòng vũ đạo.
Anh không hiểu cái thứ âm nhạc cổ điển này chút nào.
Anh lên lầu, đứng ở phía cửa sau của phòng vũ đạo, dựa lưng vào tường rồi nhìn vào trong.
Thiếu nữ trong đó mặc áo ba lê màu hồng nhạt, làn váy lụa màu trắng mềm mại đong đưa, cô hơi nâng cằm, nhón chân lên, từng cử chỉ đều tao nhã linh hoạt.
Y như anh nghĩ, vẻ duyên dáng trời sinh, thướt tha khó kìm lòng.