Tiêu Tinh đã đạt được ước nguyện, thi đỗ vào học viện mỹ thuật Đại học Hoa Kiều, học thạc sĩ dưới sự hướng dẫn của Ôn Bình. Nói theo cách của Kỳ Quyên, dòng máu nóng dồn nén trong người Tiêu Tinh bao nhiêu năm nay cuối cùng đã tìm được mảnh đất để tưới tắm, suốt ngày phấn khích như một chú khỉ. Tiêu Tinh không bận tâm đến lời trêu chọc của cô bạn, vẫn làm theo cách của mình, chỉ cần mở giá vẽ là ngồi cả một buổi chiều.
Đối với cô, có thể được cầm bút vẽ là một điều vô cùng may mắn. Từ khi đỗ vào học viện mỹ thuật, Tiêu Tinh không chỉ chăm chỉ đi học mà còn chuyên tâm ghi chép. Mỗi ngày sau khi tan học là lại đến phòng tranh của trường để tập vẽ. Gần đây cô rất giàu cảm hứng, vẽ được rất nhiều tác phẩm ưng ý. Ngay cả Ôn Bình cũng khen cô tiến bộ vượt bậc, bài tập giao cho cô càng ngày càng khó.
Nhưng Thẩm Quân Tắc rất không hài lòng về chuyện đó.
Ngày nào Tiêu Tinh cũng đi sớm về khuya như thế, hơn nữa lúc cô ở trường không nhìn thấy cô không nói làm gì, ngay cả khi về đến nhà, cô cũng ở trong phòng làm việc, dán mắt vào máy tính nghiên cứu các tác phẩm hội họa. Về sau cô còn luyện tập vẽ photoshop, thậm chí còn down truyện tranh trên mạng, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của “ông xã” là anh.
Nhớ lại lúc cô vẫn chưa thi cao học. Ngày nào cũng thế, Thẩm Quân Tắc vừa về đến nhà là cô sẽ chạy vào bếp nấu bữa tối như một người vợ hiền dâu thảo. Nhìn cô đeo tạp dề chạy đi chạy lại trong bếp đã từng là một trong những thú vui lớn nhất của Thẩm Quân Tắc.
Nhưng bây giờ tình thế đã khác. Từ khi học cao học, Tiêu Tinh rất ít khi vào bếp. Mỗi lần về nhà là lại bật máy tính trong phòng làm việc, bận rộn vẽ tranh. Thẩm Quân Tắc đói bụng nhưng lại ngại không muốn làm phiền cô, đành phải hầm hầm đeo tạp dề, tự vào bếp nấu cơm.
Cứ như vậy một bữa sống một bữa chín. Một người vốn được mệnh danh là “không biết gì về nấu nướng” như Thẩm Quân Tắc bây giờ đã có thể thành thạo nấu những món ăn thường ngày như khoai tây chua ngọt, cà tím xào. Thậm chí mấy ngày hôm nay còn biết làm món cá sốt.
Mặc dù hình tượng một người đàn ông nội trợ không hợp với anh chút nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tươi vui của Tiêu Tinh khi ăn những món mình nấu, Thẩm Quân Tắc lại thấy rất vui. Có lẽ đúng như các chuyên gia tình yêu đã nói, nấu ăn cho người mình yêu vốn là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Thôi, chỉ cần cô không thấy ngấy, anh nấu thêm vài bữa cũng chẳng sao. Nhưng trên thực tế Tiêu Tinh không thích ăn những món Thẩm Quân Tắc nấu.
Món khoai tây chua cay của anh không chua cũng không cay, có vị đăng đắng. Món cà xào thì quá nhiều dầu, cà thái quá dài.
Lúc nấu ăn anh có một thói quen rất xấu. Vì anh không hiểu món nào nên cho hạt tiêu, món nào nên cho gừng. Thế nên anh cho tất cả các loại gia vị, mỗi loại một ít, cả xì dầu và giấm cũng cho một chút, không “thiên vị” chút nào, rất… công bằng.
Vì thế khi ăn những món anh nấu, Tiêu Tinh có thể cảm nhận được rất nhiều mùi vị quái lạ, đúng là đủ các vị chua cay mặn ngọt. Nhưng mỗi lần thấy anh vất vả làm một bàn thức ăn, nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi hỏi cô có ngon không? Tiêu Tinh không nỡ đả kích anh, đành phải làm trái với lương tâm khen ngợi anh.
“Quân Tắc, anh đúng là có tài nấu ăn!”. Không ai nấu như anh cả…
“Mùi vị rất đặc biệt!”. Quả thực là rất đặc biệt…
“Em rất thích…”. Dối lòng mình nói ra câu ấy, nhìn thấy mặt anh có vẻ thản nhiên nhưng khó giấu được niềm vui trong đôi mắt, đột nhiên Tiêu Tinh thấy mềm lòng. Dường như những món ăn kỳ lạ ấy cũng không còn khó nuốt nữa.
Cùng ngồi ăn cơm với anh, thậm chí có một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong tim.
Có điều cảm giác ngọt ngào trong tim là một chuyện, cái lưỡi phải chịu khổ lại là chuyện khác. Hai người ngầm hiểu, cùng ăn những món ăn mùi vị quái lạ này. Ăn được một tuần, cuối cùng Tiêu Tinh không thể chịu được nữa.
Bài tập mà Ôn Bình giao cho mấy hôm trước đã hoàn thành một cách thuận lợi. Tiêu Tinh nghĩ một lúc, thấy rằng đã đến lúc đòi lại “chủ quyền” của mình trong nhà bếp.
Mặc dù cô rất thích nhìn trộm Thẩm Quân Tắc đeo tạp dề nấu ăn. Khuôn mặt lúc nhìn nghiêng vốn rất lạnh lùng nhưng lúc ở trong bếp trông dịu dàng hơn rất nhiều. Dáng vẻ nhăn nhó của anh vì không biết cho loại gia vị nào khiến Tiêu Tinh cảm thấy rất đáng yêu.
Đúng là làm khó cho anh, vốn dĩ anh là một người đàn ông chưa bao giờ vào bếp, sau khi ở cùng cô miễn cưỡng học nấu ăn, nhìn vào sách nấu ăn làm từng bước từng bước, còn có thể làm ra nhiều mùi vị kỳ quái như thế. Có lẽ anh không phân biệt được tên của các loại gia vị, vì thế khi nhìn thấy những câu như “cho thêm / thìa hạt tiêu” trên sách nấu ăn, anh cũng rất mơ hồ, đành phải cau mày cho mỗi loại gia vị một ít, dù sao thì không chết người là được.
Thực ra sống với nhau lâu, đột nhiên Tiêu Tinh cảm thấy có lúc Thẩm Quân Tắc có tính cố chấp của một đứa trẻ.
Chiều hôm ấy không có tiết học nào, Tiêu Tinh nộp bài tập về nhà cho Ôn Bình rồi đi tàu điện ngầm về nhà. Cô chợt nhớ ra sáng nay lúc đi học thấy tủ lạnh trống không, chi bằng nhân tiện mua chút thức ăn, nấu một bữa tối thật ngon, thưởng cho Thẩm Quân Tắc đã làm việc vất vả cả ngày.
Tiêu Tinh bước vào siêu thị gần nơi mình ở, tiện tay đẩy chiếc xe mua hàng, nhanh tay chọn đồ ăn trong đống rau tươi hoa mắt chóng mặt. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã chất đầy đồ ăn. Có cà tím và măng mà Thẩm Quân Tắc thích ăn, và cả đậu Hà Lan và bí đao mà cô thích. Cô đẩy chiếc xe chất đầy đồ ăn về phía quầy thanh toán, đi được nửa đường lại nghĩ chẳng mấy khi đi mua sắm, chi bằng mua thêm vài con cá.
Đến quầy hải sản, đột nhiên cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng trước bể cá, cau mày chọn cá. Dường như anh không biết chọn thế nào, nhìn con này rồi lại nhìn con kia, cuối cùng chọn con to nhất rồi vớt lên.
Nhìn cảnh tượng anh mặc complet chỉnh tề cúi người vớt cá, đột nhiên Tiêu Tinh cảm thấy rất xúc động.
Cô biết Thẩm Quân Tắc ghét nhất là ăn cá. Nghe nói hồi nhỏ anh ăn cá bị hóc xương, suýt chút nữa thì mất mạng. Từ đó về sau anh không ăn bất kỳ loại cá nào nữa, thậm chí ngay cả hải sản cũng không động vào.
Anh mua cá trong siêu thị rõ ràng là vì cô.
Thấy anh cầm cá đi cân, Tiêu Tinh thấy khóe mắt cay cay, vội vàng đi theo anh.
“Quân Tắc…”.
Nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh ấy, Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh toát, chú cá trên tay rơi “tõm” xuống bể.
Bên cạnh có những người tò mò nhìn về phía họ, dường như đang chế nhạo sự vụng về của anh.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng, “Sao em lại ở đây…”.
Tiêu Tinh rất vui, đẩy xe thức ăn chạy thật nhanh đến bên cạnh anh, cười nói: “Em đi mua thức ăn”.
Cô quay sang nhìn giỏ thức ăn trên tay anh, phát hiện bên trong cũng chất đầy các loại rau. Cà tím và măng anh thích ăn, bí đao cô thích ăn… Hai người mua giống nhau đến chín mươi phần trăm.
Rõ ràng là Thẩm Quân Tắc cũng nhìn thấy xe đồ ăn của cô, biết bí mật mình quan tâm đến cô bị phát hiện, càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. Anh muốn sờ mũi nhưng tay dính đầy nước.
Tiêu Tinh cười tít mắt nhìn anh, “Thật trùng hợp, anh cũng mua những loại rau này”.
“Ừ…”.
Tiêu Tinh thấy anh ngại ngùng, liền từ bỏ ý định trêu chọc anh, lấy giấy ăn trong túi áo đặt vào tay anh và nói, “Anh lau đi”.
Một tay Thẩm Quân Tắc xách giỏ thức ăn chật cứng, không thể lau tay được. Tiêu Tinh không ngần ngại nắm tay anh, mỉm cười và nói: “Nào, em giúp anh”.Cô nói rồi lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau tay anh.
Nhìn người con gái cúi đầu, nhẹ nhàng lau tay mình, mái tóc đen nhánh xõa xuống gáy, trông thật dịu dàng. Thẩm Quân Tắc thấy lòng xao xuyến, anh nắm tay cô, ngón tay luồn qua kẽ tay cô, mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt, khiến cô không thể trốn đi đâu được.
Tiêu Tinh giằng co một lúc, phát hiện không thể giằng ra được, chỉ có thể để mặc cho anh nắm.
“Đi thôi, đi thanh toán nào”. Tiêu Tinh nắm tay anh đi về quầy thanh toán.
Đi được hai bước, đột nhiên Thẩm Quân Tắc dừng lại, khẽ nói: “Đúng rồi, để anh quay lại lấy con cá kia”. Thật là, bị động tác ân cần của cô làm cho xúc động đến u mê đầu óc, quên cả việc lấy con cá bị rơi xuống nước.
Tiêu Tinh kéo anh lại, cười nói: “Không cần đâu, chúng mình mua nhiều đồ ăn thế này, ăn một tuần cũng không hết đâu”.
“Thôi được”, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Thẩm Quân Tắc cũng đành gật đầu.
Quả thực hai người mua quá nhiều đồ ăn, chất đầy bốn túi to. Thấy Thẩm Quân Tắc định xách cả bốn túi, Tiêu Tinh vội nói: “Đưa cho em hai túi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, đưa cho cô túi nhẹ nhất.
Tiêu Tinh không chịu, “Đưa cho em một túi nữa, anh xách nhiều như thế…”.
Thẩm Quân Tắc quay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Mấy túi rau thôi mà, có gì to tát đâu”. Anh ngừng một lát rồi nói, “Em có tin không, anh xách được cả em nữa đấy”.
“Thôi được…”. Tiêu Tinh không còn cách nào, đành phải đi theo anh.
Haizz, anh chàng này quan tâm đến người khác cũng phải nói uyển chuyển như thế, đúng là kỳ quặc.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Thẩm Quân Tắc vào bếp, Tiêu Tinh liền chủ động vào theo. Thấy anh luống cuống nhặt rau, cô đi đến bên cạnh, cười bảo: “Để em làm cho”.
Thực ra trong lòng Thẩm Quân Tắc vô cùng vui mừng vì cô lại có thể “nắm quyền” trong bếp nhưng ngoài mặt thì vẫn có chút áy náy, cảm giác mình nấu không ngon bị cô coi thường. Thế nên anh nghiến răng nói, “Thôi, em vào vẽ đi, anh biết phải làm thế nào”.
Biết là một chuyện, làm có ngon hay không lại là chuyện khác…
Tiêu Tinh sợ mình nói như vậy anh sẽ tức giận ném bay con dao sang một bên nên nuốt nước bọt và nói: “Mẹ em nói, hai người sống với nhau phải thông cảm lẫn nhau. Em thấy anh làm việc rất vất vả, bận rộn từ sáng đến tối… Em thì khác, lúc nào vẽ cũng được, không phải vội”.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Mẹ em hiền từ như thế từ lúc nào vậy, lại còn nói với em những lời như thế”.
Tiêu Tinh lè lưỡi, “Anh ra ngoài đi, để em làm. Em rất thích nấu ăn”. Chỉ là không muốn ngược đãi cái bụng của mình mà thôi.
Thẩm Quân Tắc vẫn không đi, đứng bên cạnh bảo: “Anh giúp em thái rau”.
Nhưng anh thái rất khó coi… Hơn nữa thời gian anh thái một cọng hành đủ để em thái ba củ khoai tây rồi…
Tiêu Tinh cố kìm nén, mỉm cười nói: “Nếu anh thật sự muốn giúp thì rửa rau cho em là được”.
“Ừ”, Thẩm Quân Tắc gật đầu, rửa tất cả các loại rau rồi bày lên bàn. Không còn việc gì làm nữa, anh đứng bên cạnh nhìn Tiêu Tinh nấu ăn.
“Haizz, anh đứng sau nhìn khiến em cảm thấy sống lưng lạnh buốt…”. Tiêu Tinh ngoảnh đầu nhìn anh, “Ra ngoài không được sao?”.
Thẩm Quân Tắc hấm hứ một tiếng, quắc mắt nhìn như muốn nói “mặc kệ em” rồi quay người đi ra ngoài.
Lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào, giành lại quyền sử dụng nhà bếp thật không dễ dàng chút nào. Cái bụng khó chịu suốt một tuần cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Dạ dày của mình vẫn phải do mình “nuôi”, tài nấu ăn của Thẩm Quân Tắc hoàn toàn không đáng tin.
Từ sau khi bị Tiêu Tinh “đuổi” ra khỏi bếp, Thẩm Quân Tắc không bước vào bếp khi Tiêu Tinh đang nấu ăn nữa, chỉ ngoan ngoãn phụ trách rửa bát sau khi ăn xong. Phân công như thế rất tốt, chí ít thì Tiêu Tinh cảm thấy rất tốt.
Còn dáng vẻ nhăn mặt nhíu mày của một người đàn ông nào đó lúc xắn tay áo rửa bát thì cô vờ như không nhìn thấy.