Trần Húc Chi sau khi tỉnh lại cả người đều không tốt.
Y ngồi ở trên giường, một tay gắt gao bắt lây chăn mỏng, một tay che mặt, biểu tình thảm không nỡ nhìn.
Y đêm qua cư nhiên cùng Giản Thành ngâm nước nóng? Còn lôi kéo giọng ca như quỷ đi ca hát? Y còn hát cho Giản Thành bài ngôi sao nhỏ?
Y y y y.............. a a a a y ngày hôm qua kia tuyệt đối là bị Thiên Ma bám vào người a!!
Trước đây sau khi Trần Húc Chi say rượu đích xác sẽ có chút ngây ngốc, thực dễ bị lừa, cho nên Trần Húc Chi khi uống rượu vẫn luôn khống chế được tửu lượng của mình.
Bất quá sau khi trở thành tu sĩ, tính chống cự đối với rượu cũng được đề cao, ngày thường uống xoàng mấy chén căn bản cũng không say, cho nên y cũng không để ý đến điểm này.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, đại hôn của Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu, yến hội cử hành ba ngày ba đêm, trong yến hội tất nhiên là có rượu ngon, Trần Húc Chi thân là đại đệ tử đích truyền của tông môn, rượu uống tất nhiên là lấy ra từ trong kho của Bạch Anh chưởng tôn, loại tiên nhưỡng này không chỉ có chứa linh khi nồng đậm, còn có công hiệu gột rửa kinh mạch tẩy trừ tạp chất, Trần Húc Chi uống vào loại ngoạn ý này, cùng với uống tận ba ngày ba đêm, sao có thể không say?
Giờ phút này tỉnh rượu, Trần Húc Chi tức khắc tâm muốn chết cũng có.
Ở trước mặt người thích mình là lăn lộn còn hồ nháo còn ca hát còn ngủ............
Trần Húc Chi đột nhiên xốc lên đệm chăn cẩn thận kiểm tra lại vận chuyển linh lực tinh tế cảm thụ.............. nga, may mắn không có gì khác thường.
Giây tiếp theo y liền càng đen mặt, đcm chẳng lẽ về sau y mỗi lần qua đêm cùng Giản Thành qua đêm đều phải lo lắng cho trinh tiết của mình sao?
Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y vỗ vỗ đầu, nói với chính mình, không thể như vậy.
Y về sau còn phải tiếp tục giao tiếp với Giản Thành, tương lai còn rất có thể phải cùng nhau đi ra ngoài du lịch hoặc là đối chiến cùng địch nhân, nếu mỗi ngày rối rắm vì loại sự tình này, thật sự quá lãng phí thời gian cùng linh lực.
Trần Húc Chi thực nhanh liền làm ra quyết định.
Trước phải hướng Giản Thành xin lỗi, sau đó về sau đều kiêng rượu, thuận tiện nói một chút công sự, lại giao trách nhiệm cho hắn thu thập hảo toàn bộ phòng bếp, chính mình liền thuận thế rời đi Tam Khê Các đến Giới Luật Đường!
Sau khi nghĩ xong, Trần Húc Chi tùy tiện vọt đi tắm rửa, thay đổi một thân hắc y, cột tóc dài đỏ nhu lửa lên thành đuôi ngựa cao cao, làm chính mình nhìn có tinh thần một chút, liền rời khỏi phòng.
Mới ra cửa phòng, toàn bộ Trúc Cơ đều tản ra một cỗ hương thơm!
Ánh mắt Trần Húc Chi sáng lên, theo bản năng mà nuốt nước miếng, theo hương khí, Trần Húc Chi đi vào phòng bếp, liền thấy cái nồi bị phá trước đó đã không còn thấy, Giản Thành cư nhiên lại một lần nữa lấy ra cái đỉnh ba chân để ở kia nấu cháo, bên cạnh còn chuẩn bị vào món ăn sáng ngon miệng!!
Trần Húc Chi theo bản năng nói: "Ngươi còn biết nấu cơm sao?!"
Giản Thành nhìn thấy Trần Húc Chi cọt tóc cao lên, không khỏi chớp chớp mắt.
Sau khi cột tóc lên, cái cổ thon dài nguyên bản giấu ở dưới tóc dài liền lộ ra, cái cổ thon dài trắng nõn ưu nhã mỹ lệ như là cổ thiên nga, Giản Thành nhìn đến tâm ngứa, trong tay ra sức, kẽo kẹt, trực tiếp bóp gãy tay cầm của cái nồi.
Hắn đột nhiên hoàn hồn, đưa lưng về phía Trần Húc Chi, khô cằn nói: "Khi còn nhỏ nương đã dạy ta một chút, ngươi nếm thử xem, không biết có hợp khẩu vị ngươi không."
Trần Húc Chi không chú ý tới Giản Thành khác thường, y cao hứng ngồi xuống, không lập tức ăn, mà là nhìn Giản Thành, y cười nói: "Ta chờ ngươi cùng nhau ăn."
Giản Thành nghe xong trong lòng ấm dào dạt, lập tức đem những ý niệm lung tung rối loạn ném sang một bên, nhanh chóng bưng rau trộn còn dư lên bàn, cũng bưng bát ngồi ở đối diện Trần Húc Chi.
Hắn tủm tỉm cười nói: "Ngươi ngày hôm qua uống quá nhiều, bất quá ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ uống say."
Trần Húc Chi thử một miếng rau trộn, thanh thúy ngon miệng, hương vị hàm hương, tâm tình tức khắc tốt tên.
Đều nói mỹ thực có thể làm người vui vẻ, Trần Húc Chi tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Y cười nói: "Rượu sư phụ lấy ra tác dụng chậm quá lớn, ta ngày hôm qua thất thố."
Trần Húc Chi thoải mái hào phóng nói với Giản Thành: "Ngày hôm qua là ta không đúng, có phải gây cho ngươi thêm nhiều phiền toái?"
Giản Thành cười khổ: "Nhưng không chỉ là thêm phiền toái đơn giản như vậy a, bất quá ta thật cao hứng."
Hắn vui rạo rực mà nói: "Nhờ phúc của sư huynh, ta ngày hôm qua lại tiến giai ~"
Trần Húc Chi: "................."
Giản Thành nói: "Bất quá ta đã giấu đi rồi, rốt cuộc thì ta mới được sư phụ [mạnh mẽ] tăng lên cảnh giới tới Kim Đan, lại tấn chức thì không thích hợp."
Hắn duỗi tay đỡ cằm, cười ngâm ngâm mà nhìn Trần Húc Chi biểu tình quỷ dị: "Sư huynh ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi bối rối."
Hắn nhẹ giọng nói: "Huynh chỉ cần làm chính mình là được.'
Trần Húc Chi mạc danh có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bất quá nếu Giản Thành đã nói như vậy, y cũng không cần phải tiếp tục rối rắm.
Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi lộ ra tươi cười: "Được rồi, chúng ta đây trước tiên nói một vài chuyện khác đi."
Buông bát đũa, Trần Húc Chi nghiêm túc nói: "Một lát nữa ta đi Lãm Nhật Các tìm sư phụ, ta tính toán mang theo Ngô Thanh Nhi đi Lam sơn."
Giản Thành sửng sốt: "Đi Lam sơn?"
Trần Húc Chi nói: "Không sai, ngươi trước đó không phải nói Ngô Thanh Nhi có khác thường sao?"
Y nói một lần tình huống ngày hôm đó, thần sắc nghiêm túc: "Chuyện này đích xác không đơn giản như vậy, đói với Lam sơn.......... ngươi có ấn tượng gì không?"
".........." biểu tình của Giản Thành khẽ biến, hắn trầm ngâm một lát, không nói đến Lam sơn, ngược lại nói đến chuyện khác thường bị bỏ qua: "Ta nghe Ngô Thanh Nhi nói qua một sự kiện.'
"Người tiết lộ thiên cơ giống như nàng, thực dễ dàng lọt vào phản phệ." Giản Thành rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Cho nên phàm là nàng phát hiện cái gì, ý tưởng đầu tiên đều là giấu đi, nàng sẽ không dễ dàng để lộ chính mình đến tột cùng là đã nhìn thấy gì."
Giản Thành: "Nếu ngươi nói cuối cùng nàng ngất đi, sau khi tỉnh lại thậm chí quên mất, vậy nàng rõ ràng là muốn nói cho ngươi cái gì đó."
Trần Húc Chi nhớ lại bộ dáng Ngô Thanh Nhi ngày thứ hai cái gì cũng không nhớ rõ, trong lòng thở dài.
Giản Thành liếc mắt một cái nhìn thần sắc hơi lo lắng của Trần Húc Chi, hắn đột nhiên chuyển giọng: "Lại nói tiếp, Lam sơn chính là nơi tốt a, ngươi dù cho không định đề cập tới, ta cũng tính toán đi một chuyến."
"Ta ở nơi đó đạt được công pháp tấn chức, thành tựu ta đời trước huy hoàng, nhưng nghe ý tứ của ngươi, vậy rất có khả năng là Ngô Thanh Nhi an bài." Giản Thành nói: "Một khi đã như vậy, ta tất nhiên phải đi."
Trần Húc Chi nhìn Giản Thành thần sắc ú dột, do dự một chút, không tiếp tục hỏi, mà là nói: "Tinh Hải phong sẽ cho ngươi đi? Thương thế của Linh Nguyệt sư thúc không thành vấn đề?"
Giản Thành nói: "Sư thúc tuy rằng nguyên khí đại thương, bất quá cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là được, hai vị phó cung chủ có thể thu phục."
"Sư huynh, đến lúc đó ngươi cùng Ngô Thanh Nhi đi trước." Giản Thành: "Ta sẽ ẩn ở chỗ tối."
Trần Húc Chi nhíu mày, y nhạy bén nhận ra một vài chỗ không quá thích hợp, nhưng nếu Giản Thành không nói, y cũng không tiện hỏi, cũng không thể nói là ngươi đời trước không phải từng trải qua sao ta đọc nguyên tác không thấy có phiền toái a.
"Trong lòng ngươi hiểu rõ là được." Trần Húc Chi chỉ có thể nói: "Chúng ta đây thông qua tiểu Kim liên hệ đi, ta trước tiên đi tìm sư phụ, báo cáo chuyện trên người."
Giản Thành thất thần, hắn ừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Ăn một bữa sáng mà không biết mùi vị gì, Trần Húc Chi yêu cầu Giản Thành sửa sang lại toàn bộ phòng bếp lại đi, sau đó liền đi tìm Bạch Anh chưởng tôn.
Bạch Anh chưởng tôn không gặp khách.
Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, nào có đạo lý sau ngày kết hôn liền ra làm việc?
Tiếp kiến Trần Húc Chi càng không phải là Diệp Vô Cấu, mà là hạ lễ Thanh Minh chân nhân đưa cho hai đồ đệ: con thỏ ngọc kia = =
Thỏ ngọc đại gia ngồi ở ghế trên của Bạch Anh chưởng tôn trước đây, con mắt to ướt dầm dề giống như hồng bảo thạch nhìn chằm chằm Trần Húc Chi: "Cái gì? Ngươi muốn đi ra ngoài du lịch?"
Trần Húc Chi chỉ xem thỏ ngọc đại gia là tiền bối tông môn, y ngữ khí bình thản nói: "Không sai, còn xin tiền bối chuyển lời cho sư phụ cùng sư nương, trước khi sư phụ cùng sư nương thành hôn ta đã nói qua, hiện giờ điển lễ đã kết thúc, hết thảy đi vào quỹ đạo, đệ tử tất nhiên cũng phải khởi hành."
Thỏ ngõ đại gia không vui, Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn tân hôn yến nhĩ, nhất định sẽ không công tác , tiểu tử Trần Húc Chi này lại chạy, vậy công tác không phải là thành nó sao?
"Không được! ngươi tự mình nói với chưởng môn!"
Trần Húc Chi cười cười, ngữ khí ôn nhòa như cũ, không thấy một tia nóng nảy: "Tiền bối nếu là sư tổ đưa đến bên cạnh sư phụ cùng sư nương, trước đó chỉ sợ là đều cùng sư tổ tiềm tu đi."
Thỏ ngọc liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái không nói chuyện.
"Tiền bối tiềm tu lâu ngày, nói vậy cũng không hiểu bết một thế hệ đệ tử mới này của tông môn, kỳ thật trong tông môn có rất nhiều sư huynh sư tỷ có thể phân ưu vì sư trưởng, năng lực cường hãn, đệ tử bất quá chỉ là dẫn dắt trước một cái thôi." Trần Húc Chi đặc biệt khiêm tốn: "Đệ tử trước khi tính toán xuất môn du lịch, tất nhiên đều xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chỉ là các đệ tử chung quy không thể làm quyết định cuối cùng, hơn nữa có và đệ tử kiến thức còn nông cạn, vạn nhất tự chủ trương làm cái gì cũng sẽ rước lấy phiền toái."
"Ngài không cần làm cái gì cả, chỉ cần theo dõi bọn họ là được."
Thỏ ngọc đại gia trong lòng vừa động, chỉ cần theo dõi là được?
"Hơn nữa ngài cũng có thể nhìn xem nhưng tiểu bối đó trưởng thành như thế nào, ta nghĩ đối với trưởng bối sư môn mà nói, nhìn đến đệ tử ưu tú không ngừng xuất hiện, cũng là một chuyện thư thái đi."
Vì thế Trần Húc Chi thành công K.O rớt thỏ ngọc đại gia, ném toàn bộ sự tình trong tông môn cho con thỏ ngọc này xử lý.
Trần Húc Chi tốc độ phi thường nhanh, sau khi giao ấn tín đại biểu cho chưởng môn cho thỏ ngọc đại gia, y nhanh chóng chạy đến Giới Luật Đường, cùng ba vị đường chủ nói một một chút, liền bắt lấy Ngô Thanh Nhi chạy.
Sau nửa ngày y chạy khỏi sơn môn, Sóc Nguyệt nhận được tin thiếu chút nữa cho nổ Tam Khê Các, Hà Minh vốn đang tính toán khoan khoái mấy ngày đâu, bây giờ thì tốt rồi, lại bị chộp tới làm việc!!
Hoa Điệt càng vô tội: "Ta còn nghĩ trở về tiếp tục dưỡng thương đây!!"
Ánh mắt Hà Minh sáng lên: "Có thể a, ta viết giấy xin phép nghỉ cho ngươi, ngươi chỉ định ta làm trị liệu sư cho ngươi, chúng ta cùng nhau trốn ban!"
Hai ngươi kề vai sát cánh trình giấy xin phép nghỉ lên trên, chỉ tiếc mới đi được nửa đường bị Sóc Nguyệt chặn lại, Sóc Nguyệt đại sư tỷ bắt lấy hai tên sư đệ muốn trốn ban, sau một trận đánh tơi bời, Hà Minh cùng Hoa Điệt tức khắc mang mặt mũi bầm dập đi làm việc.
Hoa Điệt đáng thương hề hề mà nói: "Đại sư huynh tại sao liền như vậy chạy đi rồi?"
Hà Minh cũng đồng dạng đáng thương hề hề nói: "Đúng vậy, đại sư huynh chạy quá nhanh!"
Bất quá Hà Minh thực nhanh liền nhận được tin tức từ hai vị phó cung chủ, Giản Thành chạy rồi!
Nga, không đúng, là Thành Hạo chạy!!
Sơn phó cung chủ thở dài nói: "Hài tử kia quá thông minh, hắn cơ hồ nắm giữ toàn bộ tài liệu có trong cung, hắn nói lần này ở trên đại điển biểu hiện không tốt, làm cho Lan Hải chưởng tôn đã qua đời mất mặt, cho nên hắn muốn đi ra ngoài du lịch, tính toán thu thập tư liệu mới, nghiêm tục nghiên cứu bí thuật trị liệu, tận khả năng tăng lên năng lực trị liệu."
Liễu phó cung chủ đồng dạng thở dài: "Kia thật đúng là hài tử thành thật, ta cũng không nghĩ tới hán cư nhiên tự trách hổ thẹn như thế, cho nên liền đồng ý việc này."
"Bất quá nếu hắn rời đi, sự vụ Tinh Hải phong liền không ai xử lý, Hà Minh a, ngươi đã không cần đi Lãm Nhật Các hỗ trợ, vậy trở về Tinh Hải phong xử lý nội vụ đi."
Hai vị phó cung chủ cười tủm tỉm mà nhìn Hà Minh: "Hẳn là không chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngươi, hài tử a, chúng ta xem trọng ngươi nga!"
Hà Minh: "........"
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ hai người chạy trốn