Thanh Minh chân nhân xoa xoa huyệt thái dương.
Ông rất muốn trực tiếp cho Giản Thành một cái Hỏa Bạo Long, đá Giản Thành lên trời, cũng tốt hơn là so với hiện tại mất mặt.
Thanh Minh chân nhân đột nhiên minh bạch vì sao đồ đệ Bạch Anh nhà mình lại không vừa mắt Giản Thành như vậy.
"...........ngươi tiến giai." Thanh Minh chân nhân tăng thêm ngữ khí: "Chuyện thứ nhất sau khi ngươi tiến giai chính là song tu sao?"
Giản Thành không phản ứng Thanh Minh chân nhân, hắn mỹ tư tư mà nhìn tới nhìn lui trong thủy kính, còn lộ ra một nụ cười tự nhận là giàu mị lực.
"Đây là chuyện rất quan trọng." Giản Thành giơ thủy kính trong tay lên, còn thực phong tao mà sửa sửa lại đầu tóc mình, sửa sang lại vạt áo một chút: "Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, tu luyện đến mức này, muốn làm cái gì căn bản không cần tuân thủ bất luận quy củ gì."
"Chỉ duy nhất điểm này." Giản Thành nghiêm túc mà nói: "Muốn song tu cần phải có điều kiện! Dù cho thực lực lại mạnh hơn nữa, lòng có dư mà lực không đủ, chính là một chuyện phi thường đả kích người a!!"
Loại sự tình như ôm gối đầu đến huyết khí dâng lên còn phải hô hô ngủ tiếp, hắn không muốn lại có lần thứ hai!!
Thanh Minh chân nhân: "............."
Ông xắn tay áo lên.
Cmn, lại đồ tôn toàn đầu óc đều là xuân cung đồ này còn giữ lại để ăn tết sao? Đánh!!
Phiếm Vân Kiếm Tôn muốn cười mà cười không được đánh gãy nội chiến sắp xảy ra của đôi tổ tôn này: "Uy, bên kia còn có khách nhân không mời đâu?"
"Khách nhân?" Giản Thành lúc này mới nhìn về bốn phía, cũng dễ như trở bàn tay mà thấy được Yêu tộc tóc đen trên gò đất cách đó không xa.
Trong tay Yêu tộc tóc đen ôm Băng Phượng bị chặt đứt cánh.
Ánh mắt Giản Thành hơi đổi, hắn tấm tắc nói: "Con Băng Phượng kia cư nhiên không chết?"
Thanh Minh chân nhân thu liễm lửa giận, nhìn về phía Giản Thành: "Tổ sư gia có lưu lại lời gì cho ngươi không?"
Tổ sư gia Đại Nhật chân nhân liền cứ như vậy mà nhẹ nhàng biến mất, Thanh Minh chân nhân hồ nghi mà nhìn chằm chằm Giản Thành, đột nhiên cảm thấy Giản Thành có phải đã biết gì hay không, cố ý giả ngu lừa mình?
"Có nói chút chuyện."
Giản Thành sau khi có được tranh cuộn, cuối cùng đã biết tên chân chính của cuốn tranh cuộn này, không phải là sơn hà quyển như hắn nghĩ, mà quyển trục này cư nhiên gọi là mỹ nhân đồ = =
Không thể không nói Đường Minh Hòa còn có một vài sở thích phong nhã, rõ ràng lấy bức tranh cuộn một tấc vuông chứa sông núi, lại đặt tên cho bức tranh cuộn là mỹ nhân đồ...........
Bất quá ngẫm lại ân oán tình thù giữa Đường Minh Hòa cùng Chung Diệu Nhi, thật đúng là sâu sắc chứng minh cho giang sơn cùng mỹ nhân, hàm ý thần kỳ hai cái vừa ngang hàng lại vừa không ngang hàng
"Bất quá khoan nói chuyện này trước, chúng ta phải giải quyết một vài địch nhân như hổ rình mồi trước một chút."
Mỹ nhân đồ là Linh khí Đường Minh Hòa dùng để trấn áp Băng Phượng, mấy năm nay Yêu tộc tóc đen cùng u ảnh kia vẫn luôn ý đồ đào góc tường của mỹ nhân đồ, trước kia mỹ nhân đồ vô pháp tự động vận hành chỉ có thể cố chống cự, hiện giờ bị Đường đại lão mạnh mẽ bắt nhận Giản Thành là chủ, mỹ nhân đồ sau khi có chủ nhân có thể có thực lực giống với trước đó sao?
Ít nhất cái Linh khí ẩn chứa chín phân linh của Đường Minh Hòa này là có khí linh a!!
Khí linh sau khi đi theo Giản cá chép câu nói đầu tiên chính là: Xử lý tên vương bát đản Thực Nhất Tộc nhìn trộm phân linh của chủ nhân N năm!!
Khí linh mỹ nhân đồ này một ngụm cáo trạng kéo vang sợi dây cảnh báo trong đầu Giản Thành.
Lúc trước đó, Trần Húc Chi đã từng cùng hắn đề qua trong Vong Ngữ Thiên Khanh có khả năng sẽ có dư nghiệt của Thực Nhất Tộc.
Giờ phút này nghe được khí linh của mỹ nhân đồ cáo trạng, lại kết hợp chuyện phát sinh đời trước, Giản Thành lại không phải là ngốc tử, cơ hồ nháy mắt liền hình dung ra được chuyện có thể phát sinh ở đời trước.
Khi hắn vẫn còn là luyện khí, lão tổ Đại Nhật Tiên Tông Thanh Minh chân nhân đi vào Vong Ngữ Thiên Khanh tìm kiếm dấu vết Hiên Vũ chân nhân lưu lại, vừa lúc Phiếm Vân Kiếm Tôn cũng muốn tới đây tra xét, hai vị tu sĩ Hóa Thần liền kết bạn mà đi.
Dư nghiệt Thực Nhất Tộc nghiên cứu mỹ nhân đồ Đường Minh Hòa lưu lại nhiều năm, nhiều ít nắm giữ thủ đoạn kích phát, liền nhân cơ hội này mở ra một lỗ hổng, dụ dỗ hai vị tu sĩ Hóa Thần tiến vào thế giới trong Linh khí, Phiếm Vân Kiếm Tôn tự bạo mà chết, làm nổ tung mỹ nhân đồ, con Cửu U Băng Phượng này cũng tất nhiên thành công mà thoát vây.
Còn về Thanh Minh chân nhân............. rất có khả năng bị dư nghiệt Thực Nhất Tộc cùng Yêu tộc tóc đen canh giữ ở bên ngoài liên thủ xử lý.
Dù cho không xử lý, phỏng chừng cũng làm trọng thương Thanh Minh chân nhân, làm ông ở trong vòng trăm năm vô pháp lộ diện xuất thủ.
Bất quá.........
Giản Thành thật sâu nhìn chằm chằm tiểu Băng Phượng chỉ lớn bằng bàn tay ở nơi xa, hắn hơi hơi híp mắt.
Không đúng, vẫn là có chỗ nào không đúng, trò chơi ghép hình còn thiếu một chút.
Nghĩ đến đây, Giản Thành đột nhiên mở tay ra, lòng bàn tay hiện lên một đạo ánh sáng, bức tranh cuộn cổ xưa xuất hiện ở trong tay.
Nháy mắt bức tranh cuộn xuất hiện, ánh sáng bốn phía bắt đầu phát sinh vặn vẹo cùng chiết xạ, trong không khí ẩn ẩn nhiều thêm cái gì.
Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn cơ hồ đồng thời có động tác, trường kiếm trong tay Phiếm Vân Kiếm Tôn hơi hơi rung động, phát ra tiếng xé gió bén nhọn, mà Thanh Minh chân nhân lui ra sau một bước, ngọn lửa không tiếng động xuất hiện trong lòng bàn tay, lực lượng ngọn lửa của quang cùng huyễn chỉ duy nhất ở Huyễn Nguyệt phong trực tiếp bao phủ quanh thân ba người, vô thanh vô tức lại mang theo tính mê hoặc.
Mặc kệ là Thanh Minh chân nhân hay là Phiếm Vân Kiếm Tôn, phòng hộ của bọn họ kỳ thật cũng không có tác dụng gì, chỉ có sau khi mỹ nhân đồ xuất hiện ẩn ẩn kích phát ánh sáng kim sắc phác họa là một u ảnh màu đen.
Mà nháy mắt khi u ảnh này xuất hiện, Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn mới khiếp sợ phát hiện đối phương kỳ thật đã bay vào vòng vây của bọn họ, khoảng cách với Giản Thành chỉ có hai mét!!
Bất quá dừng ở đây.
Nháy mắt khi u ảnh màu đen bị ánh sáng chiết xạ làm hiện hình, trường kiếm của Phiếm Vân Kiếm Tôn cùng ngọn lửa thiêu đốt đồng thời mạnh mẽ hướng tới vị trí của u ảnh, mà Giản Thành cũng không chút do dự đánh ra mỹ nhân đồ.
Nhiều đợt trọng kích vào nhau, lại không vang lên chút âm thanh nào.
Nguyên lai không biết từ khi nào, không gian chung quanh này cư nhiên đã bị giam cầm!!
Yêu tộc tóc đen ở phía dưới ngẩng đầu nhìn gió nổi mây phun ở phía trên, hắn cắn răng một cái, vươn cánh tay, cắt đứt ngón tay.
Huyết mạch tinh thuần thuộc về vương tộc vũ tộc từ miệng vết thương tuôn ra, dừng ở trên người Băng Phượng.
Nháy mắt máu tươi chạm vào, con tiểu Băng Phượng rách nát bất kham này phát ra quang mang sáng ngời, giữa mấy hơi thở liền từ kích thước bằng bàn tay khôi phục lại hình thể nguyên bản thật lớn.
Băng Phượng vươn thẳng lên trời rống giận: Lịch ——!
Nó được tinh huyết của Yêu tộc tóc đen bổ sung, lại một lần nữa mở hai cánh.
Thân hình thật lớn cùng với cánh chim thon dài mà khổng lồ mở rộng, bốn người giao chiến trên không trung tức khắc tách ra.
Cuồng phong cuốn qua, mọi người ở trên bầu trời ổn định thân mình, lúc này Giản Thành rốt cuộc thấy được bộ mặt chân chính của u ảnh kia.
Đó là một nam tử trẻ tuổi sắc mặt u ám.
Được rồi tu sĩ đều lớn lên trẻ tuổi, chỉ là cổ nam tử này dài hơn người bình thường một đoạn, tóc dài màu đen phi thường mềm mại như tơ lụa, trong cuồng phong, những sợi tóc đó cư nhiên tự động hợp với nhau bay bay, giống như là đuôi rắn mềm mại.
Đồng thời ngũ quan trên khuôn mặt nam tử kia cũng đặc biệt yêu dị, đặc biệt là miệng to như bồn máu, nhếch miệng cười, ác ý vô biên tuôn ra, làm nhân tâm sinh cảnh giác.
Nhưng vào lúc này, Băng Phượng mở ra mỏ chim, rốt cuộc nói ra câu ngoài ba chữ Đường Minh Hòa.
"Đôi mắt! đôi mắt của ta!!"
Nó hơi hơi nghiêng đầu, hốc mắt đen như mực nhìn chằm chằm Giản Thành, thanh âm lộ ra ác ý thâm trầm, giống như là độc dược.
"Đem đôi mắt trả lại cho ta!!'
Thân hình thật lớn của Băng Phượng đột nhiên bay lên không trung, rõ ràng nặng nề mà khổng lồ, nhưng nháy mắt khi nó giương cánh bay lượn, thân thể lại nhẹ nhàng không thể tưởng tượng, cơ hồ là trong chớp mắt đỉnh đầu biến mất trong không trung, nơi nhìn đến đều là cánh chim màu xanh lá của Băng Phượng.
Cùng lúc đó, Yêu tộc tóc đen kia liếm miệng vết thương, hắn nhìn thân thể cao lớn của Băng Phượng trên bầu trời, lộ ra biểu tình cuồng nhiệt.
Hắn hô to lên: "Tổ tiên đại nhân, ta tới giúp ngài!"
Vì thế mặt Yêu tộc tóc đen này bắt đầu kéo dài, thân hình hạ thấp, đôi tay biến mất, hóa thành cánh chim.
Trong thời gian ngắn, Yêu tộc tóc đen không còn thấy đâu, thay vào đó chính là hơi giống người tí hon một con........... quạ đen?
Nguyên lai thanh niên tóc đen này cư nhiên là một con đại yêu quạ đen!
Nháy mắt con hắc ô qua này bay lên không trung, đã bị Phiếm Vân Kiếm Tôn tốc độ nhanh nhất ngăn cản.
Phiếm Vân Kiếm Tôn lớn tiếng nói: "Ta giải quyết con tiểu ô qua này!!"
Dù sao cũng là đâm Yêu tộc, việc này ông quen.
Giản Thành bị Băng Phượng truy đuổi tán loạn trên trời, người đối phó với mạt u ảnh kia tất nhiên là Thanh Minh chân nhân.
Thanh Minh chân nhân không có sốt ruột công kích, ông nghiêm túc, tỉ mỉ mà đánh giá u ảnh màu đen này, chau mày, tựa hồ nhớ tới cái gì.
U ảnh màu đen kia cũng không phải thực sốt ruột, thậm chí tâm tình còn phi thường sung sướng.
Dù cho phân linh của Đường Minh Hòa đột nhiên xuất hiện là cho u ảnh có chút run sợ trong lòng, nhưng Đường Minh Hòa đã chết!!
Hắn đã chết!!
Lặp lại N lần! Tên ma quỷ kia đã chết không thể chết lại!
Cái gì mà phi thăng? Cái gì mà đắc đạo thành tiên? Đó đều là gạt người!!
Đường Minh Hòa năm đó hố Thực Nhất Tộc, chẳng lẽ Thực Nhất Tộc liền không có chuẩn bị gì sao?
Đường Minh Hòa đã sớm không chịu được lực lượng nguyền rủa, chết không có chỗ chôn!
.........mà chính mình còn sống.
U ảnh màu đen nghĩ đến đây, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.
Dần dần, gã cười càng ngày càng nhẹ nhàng vui vẻ, càng ngày càng vui vẻ.
"Ha ha ha ha ——!"
"Đường Minh Hòa, ngươi hại chết tỷ tỷ của ta, Chung Lam ta liền hố chết phiến đại lục này!"
"Ngươi phá hủy thứ ta muốn bảo hộ, ta liền đi phá hủy của ngươi."
"......... Chung Lam?!"
Nghe thấy cái tên này, Thanh Minh chân nhân hít hà một hơi.
"Ngài là Chung Lam?" Thanh Minh chân nhân dùng ngữ khí xác nhận nói: "Năm đó chia rẽ Đại Nhật Tiên Tông, mang theo một bộ phận đệ tử rời đi tông môn, gây ra biến loạn Hắc Sóc Chung Lam?! Trúc Lam chân nhân?"
U ảnh mày đen, cũng chính là Chung Lam tiếp tục cuồng tiếu.
"Là ta! Không sai chính là ta!!"
Gã cười đến nước mắt rơi xuống, chỉ cho phép Đường Minh Hòa đi trà trộn vào quê hướng của Thực Nhất Tộc bọn họ, liền không cho phép gã trà trộn bái nhập Đại Nhật Tiên Tông, đào hang ổ của Đường Minh Hòa sao?
Biểu tình Chung Lam chợt biến đổi, gã dữ tợn nói: "Chỉ tiếc Đường Minh Hòa để lại không ít tư liệu, thế cho nên lão thất phu Mạnh Thanh kia cư nhiên nhìn thấu thân phận của ta."
Sắc mặt Thanh Minh chân nhân khó coi cực kỳ.
Mạnh Thanh là chưởng môn N đời trước của Đại Nhật Tiên Tông, trong lúc Mạnh Thanh làm chưởng môn, Đại Nhật Tiên Tông đã xảy ra phân liệt, điển tịch khi khai tông truyền tự trong tông môn vì chia rẽ, biến loạn, thủ lĩnh một bên khác chính là Trúc Lam chân nhân tên Chung Lam.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Mạnh Thanh tiền bối đã ngã xuống mấy ngàn năm, mà cùng thời đại với ông Chung Lam lại vẫn tồn tại như cũ?!
Có lẽ biểu tình trên mặt Thanh Minh chân nhân quá mức hãi hùng cùng không thể tưởng tượng, mà u ảnh Chung Lam tự nhận là bày kế thành công một phần lớn cư nhiên dâng lên vài tia hứng thú giải giải thích.
"Không cần lộ ra cái loại biểu tình ngu xuẩn này a."
Chung Lam đắc ý mà cười: "Đám kém cỏi Yêu tộc còn có thể sống mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm, thọ mệnh của Thực Nhất Tộc chúng ta hoàn toàn không kém Yêu tộc."
"Huống chi ta là vương tộc của Thực Nhất Tộc!"
"Đường Minh Hòa chỉ sợ không thể nghĩ tới đi?"
Trong thanh âm của Chung Lam lộ ra độc ác cùng khắc nghiệt, tàn nhẫn cùng căm hận.
"Ta còn sống."
"Sống đến bây giờ."
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Vai ác trước lúc chết thường nói nhiều.
Ân.