Ba ngày sau, ba vị nữ tu dung mạo mỹ lệ tư dung khác nhau đi tới Thái Tố Cốc.
Nữ tu thứ nhất, tự xưng đến từ tam sơn trại Trọng Sơn Lĩnh, tên Quá Thủy.
Nữ tu thứ hai, tự xưng là ma đạo tán tu, tên Chung Diệu Nhi.
Nữ tu thứ ba, tự xưng là một nữ tu trong một tiểu tông môn ở trung bộ đại lục, tên Quý Mặc.
Ba vị nữ tu tỏ vẻ các nàng ở trên đường du lịch tương ngộ, tới Thái Tố Cốc là muốn tế bái một chút trích tiên tử ngàn năm trước, muốn dính chút tiên khí của vị trích tiên tử này, để chính mình cũng có thể biến mị lực bắn ra bốn phía.
Phải nói tới trước đó, Giản Thành cho rằng loại lý do rách nát này tuyệt đối không có khả năng thông qua xét duyệt của Thái Tố Cốc, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩa tới, khi Chung Lam làm bộ vẻ mặt thanh thuần của tỷ tỷ gã Chung Diệu Nhi mà nói như vậy với tu sĩ tiếp đãi bọn họ, đối phương cư nhiên trực tiếp đồng ý!!
Thẳng đến khi tiến vào Thái Tố Cốc, Giản Thành còn có loại cảm giác không chân thật.
Thiên Quý lão nhân thấp giọng nói: "Ngươi là chưa trải qua quãng thời gian vị Vân Mặc tiên tử kia oai phong một cõi, không thể lý giải ảnh hưởng của nàng đối với Thái Tố Cốc."
"Về Thái Tố Cốc, chính là lấy Vân Mặc tiên tử làm tự hào đâu!"
Dù cho bản thân vị Vân Mặc tiên tử này là nữ tu ma đạo, khoác một tầng vỏ bọc Thái Tố Cốc = =
Thiên Quý không biết từ đâu kiếm tới cái xác ngoài, lão dùng bí phàm đem mình dung nhập vào trong con rối nữ tu này, tức khắc ánh mắt cứng đờ của con rối trở nên linh động mà vũ mị.
Phải nói Thiên Quý lão nhân tư chất không phải là tốt nhất ma đạo, lão sở dĩ có thể trổ hết tài năng, một phần là bởi vì các sư huynh ma đạo cùng thời vì một nữ tu mà giết lẫn nhau, về phần khác cũng bởi vì lã tương đối chuyên chú, làm việc nghiêm túc.
Nếu muốn giả làm nữ tu, vậy tất nhiên phải giả đến cực thiện cực mỹ.
Thân xác của Thiên Quý lão nhân mặc một cái váy tím dài, trên đầu mang theo khăn lụa màu tím, dùng trâm cài kim sắc, tóc dài sau đầu thành búi tóc, còn lại thắt thành những bím tóc rời ra rũ ở trước ngực.
Chiều dài chiếc váy của lão cực kỳ vừa người, cũng đem thân thể vây kín mít, ngược lại lộ ra đường cong lả lướt cùng với bộ ngực ngạo nhaan, váy lụa màu tím bạ nhẹ nhàng theo khe hở mà uốn nếp, ngược lại dễ đang làm người mơ màng.
Giờ phút này nữ tử mà Thiên Quý lão nhân hóa thân nhẹ nhàng nghiêng người, cơ hồ dán bên tai nữ tử Giản Thành giả trang, từ xa nhìn vào, thật giống như hai nữ tử đang kề tai nói nhỏ, tạo thành cảnh sắc làm ngời phun huyết mạch hôn mê.
Giản Thành không chú ý hành động của Thiên Quý lão nhân, hoặc là nói hắn đã lăn trên con đường long dương, lại không nghĩ muốn chơi trò ái muội với nữ tử, giờ phút này Thiên Quý lão nhân thò đầu qua hạ giọng nói chuyện, hắn theo bản năng mà tới gần một chút.
Đến đây phải miêu tả vẻ ngoài ngụy trang của Giản Thành một chút.
Cái áo choàng Chung Lam đưa cho hắn này quả nhiên danh bất hư truyền, làm linh bảo phẩm chất thượng thừa, cái áo choàng này không chỉ có năng lực phòng hộ, còn có thể làm cho nam biến nữ.
Đương nhiên, mặc dù nam tử biến thành nữ tử, tướng mạo cũng là dựa trên dung nhan của bản thân để tiến hành thay đổi.
Mặt mày nam nhi phần lớn là cứng rắn sắc nét, khi hóa thành nữ tử, mày kiếm hơi mềm hóa một chút, trở nên uốn lượn tinh tế, đường cong đôi mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, mũi trở nên tinh tế nhỏ xinh, làn da nháy mắt sáng lên hai tông, đồng thời môi cũng căng mọng, nhan sắc càng thêm phấn nộn.
Lại đem khuôn mặt hơi chỉnh sửa, thêm cái cằm nhỏ đáng yêu, bên miệng nhiều thêm cái lúm đồng tiền............
Không thể không nói, sau khi Giản Thành hóa thành nữ tử, đích xác cực kỳ tương tự mẫu thân Quá Thủy của hắn.
Dùng lời nói của lão ô quy, nương Giản Thành Quá Thủy dung mạo tất nhiên là mỹ lệ, trong mỹ lệ lộ ra linh động cùng sinh cơ, giống như tinh linh núi rừng, lại giống như dòng nước chảy trôi trong khe suối.
Chỉ là giữa mày Quá thủy lộ ra một cỗ cố chấp cùng lương bạc, Giản Thành sao...........
Nói dễ nghe thì là thiên chân rực rỡ, nói khó nghe chính là ngốc.
Giản Thành nhưng thật ra không để bụng, hắn lại ngốc thì sao? Sư huynh thích hắn! Thế là đủ nha ~
Sau khi biến thành nữ tử, áo choàng Thiên Tiên Nữ thuận thế hóa thành một kiện váy dài màu vàng nhạt, trên thân còn một cái áo ngắn tay màu nguyệt bạch, bên hồng đeo đai lưng màu trắng vàng đan xen bằng bàn tay, nhìn thanh tân ngon miệng cực kỳ.
Ở trong tiếng tấm tắc của Chung Lam cùng Thiên Quý lão nhân, Giản Thành soi gương thu thập đầu tóc mình một phen.
............... Làm một đại lão đã từng tọa ủng đông đảo hậu cung, thẩm mỹ của Giản Thành tương đối đáng tin cậy.
Rốt cuộc thì hắn chính là gia hỏa nói ra tiên nhân tức là mỹ nhân a ~
Hắn vừa thấy bộ dáng này của mình, liền biến thân hình thấp hơn, bối hai cái búi tóc hai bên đầu, sau đó dùng trân châu chụp một tầng ngoài búi tóc, cuối cùng còn dùng dải lụa vàng nhạt thắt cái nơ bướm cho mình.
Tay nghề của Giản Thành cũng đủ làm cho Chung Lam cùng Thiên Quý lão nhân nhìn lác mắt, bất quá ngay sau đó Thiên Quý lão nhân liền nổi lên hứng thú tám chuyện về quần áo nữ tu hay mặc cùng Giản Thành, Giản Thành đời trước cũng đã tặng qua đủ loại váy cho nhóm bạn gái, tri thức lý luận khá rộng.
Thiên Quý lão nhân làm việc nghiêm túc, giả nữ tu liền phải chuyện nghiệp, tất nhiên cũng có một phen nghiên cứu về phương diện này.
Nhìn Giản Thành cùng Thiên Quý lão nhân hưng phấn thảo luận, Chung Lam đột nhiên cảm thấy nhân loại thật mẹ nó khó hiểu.
Gã là một tu sĩ Thực Nhất Tộc muốn ngụy trang tu sĩ Nhân tộc, chẳng lẽ còn phải nghiên cứu vải dệt sao?
Có lẽ đây là nguyên nhân năm đó gã bị Mạnh Thanh nhận ra?!
Tâm tình phức tạp.jpg
Chung Lam dùng bí thuật của Thực Nhất Tộc, trực tiếp ngụy trang thành bộ dáng của Chung Diệu Nhi, ba người đi một chỗ, một người thướt tha nhiều vẻ, một người điềm mỹ khả nhân, một người vũ mị tú lệ, sóng vai đi vào Thái Tố Cốc, tất nhiên hình một một đạo phong cảnh tuyệt đẹp.
Giờ phút này nữ tử áo tím Thiên Quý lão nhân giả trnag đang nói chuyện nhỏ nhẹ bên tai nữ tử áo vàng Giản Thành hóa thân, lại phối hợp cùng biểu tình khó hiểu cùn ngây thở trên mặt Giản Thành, quả thực làm người ta nhịn không được nuốt nước miếng.
Chung Lam nhịn không được quay đầu lại, gã hạ giọng nhắc nhở hai người: "Phải điệu thấp! Biết không?"
Giọng nói rơi xuống, nữ tử áo tím giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai, lộ ra một tia tươi cười vũ mị, nàng đứng thẳng thân thể, chỉ là một động tác thẳng lưng đơn giản, lại càng hiện ra đường cong mỹ lệ trước ngực.
Nữ tử áo vàng nghiêng đầu, nàng lộ ra tươi cười ngượng ngùng giống như là phạm phải sai lầm, khóe môi còn tạo thành hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, quả thực manh chết người.
Ma nữ tử áo đỏ đi tuốt đằng trước quay đầu lại nói gì đó, vẻ mặt nàng lười biếng không hứng thú, tóc dài đen nhánh như thác nước, ở trong gió bay bay, dáng người mạn diệu, giống như trái cây đã chín, mặc người hái.
Hành động nhìn như điệu thấp kỳ thật đường hoàng vạn phần, tất nhiên hấp dẫn ánh mắt vô số người.
Bất quá tu vi ba người đều áp chế ở Kim Đan kỳ, tu vi này không cao không thấp, vừa sẽ không hấp dãn tu sĩ Nguyên Anh của Thái Tố Cốc, cũng sẽ không làm những đệ tử cấp thấp đó dừng bước mà nhìn.
Vì thế tốp năm tốp ba tu sĩ Kim Đan lòi ra.
Tố chất tu sĩ Thái Tố Cốc khá cao, tuy rằng đều muốn đến gần, nhưng cũng rụt rè không dám.
Thiên Quý lão nhân chờ ba người một đường ngẫu nhiên gặp được đông đảo thanh niên tài tuấn của Thái Tố Cốc, sau khi biết được đích đến của ba người là Thiên Vận Hồ nơi trích tiên tử ngã xuống, vô số người tỏ vẻ muốn hộ tống bọn họ tới Thiên Vận Hồ, thuận tiện tế bái trưởng bối tông môn.
...............Không vào được nửa vị diện, có thể ở bên ngoài chờ mà, tuy rằng hiện tại không quen biết, nói vài câu không phải liền quen thuộc sao?
Giản Thành có chút không kiên nhẫn, may mắn thiết lập của hắn là thẹn thùng thẹn thùng, thật sự phiền lòng liền cúi đầu không nói lời nào, nhưng thật ra Thiên Quý lão nhân ở trước hắn cùng Chung Lam ở phía sau, thực nhanh liền cùng những tu sĩ Kim Đan này nói nói cười cười?
Giản Thành đột nhiên cảm thấy mặc kệ là Chung Lam hay là Thiên Quý lão nhân đều đáng giá khâm phục.
Nhìn xem, vì mở ra con đường thông thiên, vì có thể trở lại Vân Thực Giới, bọn họ làm ra hy sinh bao lớn a ~
——Bất quá bội phục thì bội phục, nên giết vẫn phải giết, nên lợi dụng vẫn là phải lợi dụng.
Một đám người ghé vào cùng nhau, càng làm người chú mục.
Ít nhất liền khiến cho Phiếm Vân Kiếm Tôn mỗi ngày đều đến Thiên Vận Hồ tra xét chú ý.
Thái Tố Cốc không có tu sĩ Hóa Thần, bọn họ vô pháp kiểm tra phía dưới Thiên Vận Hồ, nhưng Phiếm Vân Kiếm Tôn thực lực cường hãn, kiếm tu cũng phải luyện thể, thân hình Phiếm Vân Kiếm Tôn tuy rằng có chút lùn, nhưng tuyệt đối rắn chắc!
........... Được rồi ông chính là rất béo, thình thịch một tiếng nhảy xuống nước, dựa vào trọng lượng của bản thân liền có thể liên tục chìm xuống = =
Chỉ là Thiên Vận Hồ đích xác có chút kỳ quái, mặc kệ Phiếm Vân Kiếm Tôn đi xuống tra xét như thế nào, đều thăm dò không được đến đáy.
Cái hồ nước này phía dưới đen nhánh không ánh sáng, vô pháp nhìn vật, trong lúc Phiếm Vân Kiếm Tôn cũng đụng phải vài thứ trôi qua, hình như là sinh vật trong hồ, nhưng ông thử vài lần cũng không thể thành công bắt lấy, chỉ có thể bất lực trở về.
Hôm nay ông xuống nước tra xét, theo thường lệ tra xét một vòng liền từ trong nước lao ra.
Bất quá thời cơ ông lao ra lần này có chút không đúng lắm.
Bởi vì giờ phút này đám người Giản Thành vừa lúc tiến vào bên trong bí cảnh Thiên Vận Hồ.
Dưới tình cảnh có mấy tu sĩ Kim Đan làm bạn, đám người Giản Thành chậm rãi hướng tới một bên khác của hồ, đi đến nửa vị diện nơi Vân Mặc tiên tử biến mất.
Lại nói tiếp cảnh trí nơi này vẫn là thực tốt.
Hồ nước bên cạnh có gợn sóng nhàn nhạt, chỗ thủy ngạn gần hồ là bãi cỏ xanh mượt, ở nơi xa một chút là linh dược linh thảo đầy ắp dưới đông đảo trận pháp phòng hộ.
Nhưng linh dược đó giãn cành ra, nở rộ những đóa hoa tươi đẹp, giờ phút này gió nhẹ phất qua, làm bận bên mỹ nhân xinh đẹp, tản bộ ở bên hồ, tâm tình này................ tuyệt đối thích ý.
Nhưng mà vào giờ phút này, mặc hồ nguyên bản chỉ có gió nổi lên từng đợt gợn sóng lại đột nhiên sôi trào, giây tiếp theo, xoẹt xoẹt bọt nước chợt nổ tung!
Trong thủy quang trong suốt, liền thấy một thân hình mập mạp mượt mà hai tay kề sát đùi, hai chân khép lại, mũi chân chĩa về sau, thân thể tạo thành hình giọt nước, đột nhiên vọt ra!
Tốc độ người lao ra quá nhanh, đông đảo tu sĩ Kim Đan bên hồ căn bản không kịp phản ứng lại, dưới cái nhìn của họ, cơ hồ là trong thời gian ngắn, một quái vật hình trứng thật lớn liền xuất hiện ở trước mắt a!
Giây tiếp theo, quái vật thật lớn kia mở hai mắt, giữa lúc hoảng hốt trong con mắt màu đen phản xạ ra kiếm quang làm thần hồn kẻ khác phải khiếp sợ!!!
"A a a a a a a a ——"
"Cẩn thận!"
"Tiên tử mau lui ra sau!"
"Kẻ tới là thứ gì!!"
"Nhận một kiếm của ta!"
"..........."
Vài tên tu sĩ Kim Đan chân tay luống cuống vẻ mặt hoảng loạn mà có ý bày ra dáng người oai hùng ở trước mặt ba vị nữ tu.
Chỉ tiếc bọn họ không phát hiện, nháy mắt Phiếm Vân Kiếm Tôn lao tới, nhóm nữ tu mảnh mai vô lực trong lòng hộ cũng đã bước lui về sau ngay lập tức, hoàn mỹ tránh ở phía sau tu sĩ Kim Đan.
Nữ tử áo tìm cùng nữ tử áo đổ thậm chí sắp bước vào trong trận pháp phòng hộ bên ngoài linh dược cách đó không xa.
Nhưng thật ra Giản Thành, hắn thực hợp tình hình mà mềm mại ngã xuống ở phía sau mấy tu sĩ Kim Đan, hai tay chống xuống đất, làm bộ bị dọa mà sợ hãi ngã xuống, kỳ thật tiểu Hắc Kim ở trong lòng bàn tay đã vận sức chờ phát động, sắp lao ra.
Phiếm Vân Kiếm Tôn đen mặt đứng ở trước mặt vài tên tu sĩ Kim Đan, phảng phất như một tôn sát thần.
Ông căn bản không nhìn thấy bảy tám tên tu sĩ Kim Đan của Thái Tố Cốc đang vặn vẹo ở trước mặt, mà là gắp gao nhìn chằm chằm Chung Lam cùng Thiên Quý lão nhân phản ứng nhanh nhất.
Có thể ở dưới uy áp của Hóa Thần, nhanh chóng tránh đi nơi nguy hiểm...........
Hắc, nữ tu?
===================
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Quý & Chung Lam: Ta thao!
Giản Thành: Chậc, hai tên ngụy trang không chuyên nghiệp!