Giản Thành đắc ý dạt dào đi ra Đại Nhật chủ phong.
Buồn bực cùng phẫn nộ trong lòng lúc trước đều không cánh mà bay, cư nhiên chỉ còn lại câu nói kia của Trần Húc Chi.
"Hắc hắc, sư huynh có thể giúp ta ~" Giản Thành gãi gãi đầu, vui vẻ muốn bay lên.
Đây là lần đầu có người không cầu bất luận cái gì đối với hắn mà nói, không có việc gì, ta giúp ngươi.
Giản Thành hận không thể lập tức trở lại Đại Nhật phong, nói hết những việc phát sinh đời trước của hắn cho Trần Húc Chi, để cho Trần Húc Chi phân tích giúp một chút.
Bất quá Giản Thành vẫn nhịn xuống.
Hắn hiện tại là đệ tử Tinh Hải phong.
Ai, lại là đệ tử Tinh Hải phong = =
"Thành Hạo?"
Một thanh âm cách đó không xa vang lên, làm cho tim Giản Thành muốn bay ra lập tức trở lại ngực.
Hắn lập tức thu liễm cảm xúc nói: "Sư phụ."
Tiêu Thâm Thủy ở cách đó không xa nhìn hắn, biểu tình thực vi diệu: "Ngươi đi gặp Trần sư đệ?"
Giản Thành sợ hãi cả kinh.
Tiêu Thâm Thủy làm sao biết? Đầu óc Giản Thành chuyển nhanh, hắn lộ ra tươi cười ngượng ngùng: "Đó là Trần sư huynh, nga Trần sư bá sao? Ta không nhận ra."
Tiêu Thâm Thủy chỉ chỉ quần áo trên người Giản Thành: "Quần áo ngươi mặc, trong tay áo có ấn ký của Trần sư đệ."
Giản Thành cúi đầu một cái, lúc này mới phát hiện trên người mình đang mặc thanh y mà Trần Húc Chi trước kia mặc, trên vạt áo đích xác có ám văn ngọn lửa.
"........" Giản Thành khô khan nói: "Vừa rồi đệ tử đi xung quanh Tinh Hải phong, nhất thời không cẩn thận hụt chân, rơi vào một chỗ khe núi, quần áo trên người đều bị cành lá cắt qua, ta chính là đang đau đầu, liền nghe được một trận cười khẽ, một bộ quần áo liền rơi xuống, ta tiếp được quần áo chỉ thấy một bóng đen, liền vội vàng mặc vào trở về gấp."
Tiêu Thâm Thủy hiểu rõ: "Phỏng chừng là Trần sư đệ trong lúc vô ý nhìn thấy ngươi, liền tùy tay ném xuống, vận khí ngươi ngược lại không tồi."
Hắn vẫy tay với Giản Thành: "Ngươi đi theo ta.'
Giống như Trần Húc Chi ở tại Tam Khê Các ở Đại Nhật phong, Tiêu Thâm Thủy làm đệ tử đích truyền của Lan Hải chưởng tôn, cũng có chỗ ở của mình trong Tinh Hải phong, nơi hắn ở cách chủ phong đại điện của Tinh Hải phong phi thường gần, gọi là Linh Thủy Lâu, ở một nơi không xa không xa thác nước.
Nơi này hơi nước mờ mịt, thực vật bốn phía tươi tốt, Tiêu Thâm Thủy mang theo Giản Thành đi vào Linh Thủy Lâu mình ở, Linh Thủy Lâu ở bên huyền nhai, đẩy ra của sổ, hơi nước dũng mãnh tràn vào, trong không khí nhiều thêm một tầng sương mù nhàn nhạt.
Tiêu Thâm Thủy ngồi ở ghế trên bên cạnh, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ý bảo Giản Thành ngồi xuống.
Giản Thành thành thành thật thật ngồi bên cạnh, không nói một lời.
Tiêu Thâm Thủy buông chén trà, thanh thanh giọng, hắn nói: "Thân phận của ngươi đang được xử lý, phỏng chừng sau hai ba ngày có thể lấy được, ta hỏi ngươi, ngươi có hiểu biết thế nào đối với Tinh Hải phong?"
Giản Thành tâm nói trước kia cảm thấy chính mình thực hiểu biết, nhưng một canh giờ trước cảm thấy chính mình hoàn toàn không hiểu cái gì!
Vì thế hắn thành khẩn nói: "Không phải là rất rõ ràng."
Tiêu Thâm Thủy cười cười: "Đành vậy, vi sư liền nói cho ngươi chuyện tông môn đi."
Khi Giản Thành rốt cuộc bắt đầu con đương tu hành lần thứ ba ở Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi đã quyết đoán bế quan.
Sau khi Hoa Điệt rời đi không bao lâu, Bạch Nguyệt Liên quả nhiên chạy tới tìm y, may mà Trần Húc Chi cơ trí đuổi Giản Thành ra ngoài, cũng khởi động trận pháp bên ngoài Tam Khê Các, trực tiếp phong kín Tam Khê Các.
Bạch Nguyệt Liên chỉ có thể dậm chân bên ngoài kết giới, sau đó hấp tấp rời đi.
Trần Húc Chi thở ra một hơi dài, y rốt cuộc có thể hảo hảo tu hành.
Đương nhiên trước khi tu hành, y còn phải chậm rãi ôn dưỡng kinh mạch của bản thân, lần này liên tục đại chiến cùng đột phá, tiến bộ quá nhanh, cần tinh tế củng cố một phen để ngừa căn cơ không vững.
Bất quá y nghĩ thì rất tốt đẹp, y bế quan không đến ba ngày, đã bị Bạch Anh chưởng tôn kêu ra.
Khi mới ra tới, Trần Húc Chi còn rất cao hứng, chẳng lẽ kim kiếm của y được rèn xong rồi?
Nhưng mà sư thật chứng minh y nghĩ nhiều quá,, Bạch Anh chưởng tôn lôi y ra là để y làm việc!!
"Vô Cấu rời đi tông môn, ta phải đi nhìn chằm chằm việc của Giới Luật Đường, ta sẽ giải quyết đại bộ phận công văn cùng sự phụ, nhưng là có chuyện cấp bách!" Bạch Anh chưởng tôn nói: "Bởi vì bí cảnh Tiểu Vọng Đoạn sắp mở ra, tông môn cần cư hành tranh đấu của đệ tử trúc cơ, ta gần đây vội vàng không rảnh, liền giao cho ngươi."
Trần Húc Chi nghe xong trợn tròn mắt: ".............nhưng đệ tử còn bế quan."
Bạch Anh chưởng tôn hơi hơi mỉm cười: "Linh kiếm của ngươi đang ôn dưỡng đâu, Vô Cấu thực thích Ngô Thanh Nhi, nàng nghe nói kiếm của ngươi nát, còn lấy ra Huyền Âm Trọng Thủy tốt nhất."
Trần Húc Chi lập tức cơ linh nói: "Phân ưu giúp sư phụ là bổn phận của đồ nhi, sư phụ ngài yên tâm đi Giới Luật Đường đi!!"
Bạch Anh chưởng tôn vừa lòng nói: "Ta cảm thấy Huyền Âm Trọng Thủy thực thích hợp với linh kiếm bản mạng của ngươi, ta lại cho ngươi thêm chút Xích Hà Căn đi."
"Có Xích Hà Căn trung hòa Huyền Âm Trọng Thủy, linh kiếm của ngươi sẽ không ẩn chứa quá nhiều âm khí, đè nén lực lượng của ngọn lửa ngươi."
Trần Húc Chi còn có thể nói cái gì đây? Y chỉ có thể nói: "Đa tạ sư phụ hậu ái."
Cầm danh sách đệ tử Bạch Anh chưởng tôn đưa cho, Trần Húc Chi chỉ có thể đi bắt tốt thí.
Tiêu Thâm Thủy đối với chuyện này thấy tội mà cũng không giúp gì được: "Ta phải dạy đồ đệ, còn phải quản lý Luân Hồi cung, còn phải dưỡng thương, còn phải trốn Sóc Nguyệt, càng phải nỗ lực tiến giai kim đan, không rảnh, thật sự không rảnh."
Sóc Nguyệt đồng dạng bất lực: "Lan Hải chưởng tôn mỗi ngày đến theo dõi Huyễn Nguyệt phong của chúng ta, ta ngoại trừ sư vụ của Huyễn Nguyệt phong còn phải nuôi Lục sư đệ, thời gian nhàn rỗi còn muốn nói chuyện cùng Tiêu sư đệ, không rảnh, ta cũng thật sự không rảnh a!!"
Trần Húc Chi bị chọc tức không chịu được, chỉ có thể vén tay áo tự mình lên.
—— Hoa Điệt cùng Bạch Nguyệt Liên đều là tu sĩ Trúc Cơ, bọn họ phải tham gia thi đấu, vì tị hiềm ngược lại không thể hỗ trợ.
Cũng may thủ đoạn của tu sĩ phi phàm, Tiêu Thâm Thủy tuy rằng không tới được, nhưng lại chi viện cho Trần Húc Chi mấy con rối người hầu, Sóc Nguyệt tỏ vẻ Lục sư đệ thiên tư thông minh, nếu Trần Húc Chi thật sự vội, nàng có thể để cho Lục sư đệ đi qua hỗ trợ.
Vì thế Trần Húc Chi chỉ có thể đi tìm Bạch Anh chưởng tôn xin chỉ thị, Bạch Anh chưởng tôn tuyệt bút vung lên, cho Trần Húc Chi ba ngàn điểm cống hiến định mức, Trần Húc Chi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Y đầu tiên để cho con rối người hầu thiết lập điểm báo danh ở ngoại môn cùng nội môn, đệ tử muốn tham gia bí cảnh tự mình đi báo danh, thời gian báo danh là mười ngày, thời gian mười ngày cũng đủ cho những đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ biết tin tức này cũng đi đến báo danh.
Trong lúc này Giản Thành vốn định nhân cơ hội báo ân tặng đồ tới tìm Trần Húc Chi.
Nghe Tiêu Thâm Thủy nói gần đây Trần Húc Chi bận chuyện, tròng mắt Trần Húc Chi vừa chuyển, lập tức quyết định tham gia một chuyến hành trình bí cảnh này.
Lần trước hắn cùng Trần Húc Chi cướp đoạt vài thứ ở bó cảnh, nhưng chưa cướp đoạt xong, rốt cuộc còn có một vài linh dược hoặc là bảo vật không đến thời gian sẽ không xuất hiện.
Hơn nữa, hùng yêu của Giản Thành còn đang ở bên trong đâu, lần này Giản Thành có thể quang minh chính đại mang hùng yêu ra.
Khi Giản Thành bái sư đè ép tu vi đến luyện khí tầng chín, vì thế sau khi Tiêu Thâm Thủy nói, thế mà mới năm ngày đã đột phá trúc cơ a!!
Tiêu Thâm Thủy nhìn đến sửng sốt, nghĩ trăm lần cũng không ra.
................ vì sao đồ đệ cũng đã đột phá, chính hắn năm ngày này một chút thể ngộ cũng không có?
Tiêu Thâm Thủy cũng không biết tu vi của Giản Thành có miêu nị, còn đang ôn lại kinh nghiệm cùng quá trình tu luyện, nhìn nửa ngày cũng không rõ mình nói gì khiến cho đồ đệ tiến giai, cuối cùng chỉ có thể quy kết là vì........... đồ đệ thiên phú kinh người, ngộ tính siêu phàm = =
Tiêu Thâm Thủy tự an ủi mình, chậc, đồ đệ lợi hại như vậy cũng là chuyện tốt.
............. tốt cái quỷ!! Có lẽ qua mấy ngày liền mẹ nói Kim Đan!!
Tiêu Thâm Thủy rốt cuộc ngồi không yên, hắn tính toán đi ra ngoài du lịch! Hắn muốn gia tăng kinh nghiệm! Hắn phải tiến giai Kim Đan!!
Nhưng Lan Hải chưởng tôn không thể nào cho Tiêu Thâm Thủy rời đi, trước không nói Tiêu Thâm Thủy trước đó thiếu chút nữa chết, chỉ nói hiện tại trong tông môn nhiều việc như vậy, nơi nào cho phép Tiêu Thâm Thủy trốn chạy?
Vì thế Tiêu Thâm Thủy trực tiếp không từ mà biệt, để lại cho sư phụ nhà mình phong thư, chính mình thu thập đồ xong chạy.
Lan Hải chưởng tôn nhìn thấy tin bị tức đến chết.
Chính là lại sinh khí thì có ích gì đâu? Đồ đệ đã chạy a!
Lan Hải chưởng tôn chỉ có thể truyền tin cho Diệp Vô Cấu, để cho nàng chú ý Tiêu Thâm Thủy một chút.
Sau khi Tiêu Thâm Thủy rời khỏi tông môn tùy tiện chọn một phương hướng, sau khi đi ước chừng ba ngày, liền vào một đại thành.
Tòa thành này thuộc về gia tộc phụ thuộc Đại Nhật Tiên Tông, Tiêu Thâm Thủy liền theo thường lên tới cửa bái phỏng.
Hắn tất nhiên được chiêu đãi cực tốt, tộc trưởng gia tộc ân cần giới thiệu nữ nhi mình cho Tiêu Thâm Thủy, Tiêu Thâm Thủy không sợ phiền, chỉ ở một ngày liền chật vật chạy.
Sau khi Tiêu Thâm Thủy rời đi, biểu tình tộc trưởng gia tộc kia tức khắc thay đổi
Hắn nói với nữ nhi của mình: "Là hắn sao?"
Nàng kia cười nhè nhẹ: "Là hắn, Diệp Vô Cấu đi theo bên cạnh Linh Nguyệt chưởng tôn, không tiện xuống tay, nếu có thể dùng Tiêu Thâm Thủy làm con tin, dẫn Lan Hải chưởng tôn ra cũng không tồi."
Tộc trưởng kia nói: "Lan Hải chưởng tôn có thể vừa đánh vừa lui với hai đại năng Nguyên Anh hơn ba ngày, truy hắn quá phí thời gian cùng tinh lực."
Nữ tử hơi cúi đầu, nàng nói với gương: "Ân, chúng ta phải học cách."
Tộc trưởng không nói chuyện, nữ tử duỗi tay với gương nhéo mặt, sau khi nhéo, nữ tử nhìn người trong gương, quay đầu, tươi cười xinh đẹp đối với tộc trưởng kia: "Giống không?"
"Cực kỳ giống." Tộc trưởng gật đầu tán thành: "Minh Nguyệt tiên tử của Thái Tố Cốc thậm chí không đẹp bằng ngươi."
Nũ tử khẽ cười, da thịt nàng trắng như mỹ ngọc, ánh sáng chiếu xuống phảng phất như trong suốt, nụ cười này như là bách hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Nàng nói: "Ta đây liền đi Thái Tố Cốc, túi càn khôn của Minh Nguyệt tiên tử đâu?"
Tộc trưởng kia từ trong tay áo lấy ra một cái túi tinh tế nhỏ xinh, trên cái túi kia còn theo một hình trăng tròn.
Nữ tử thu hồi túi Càn khôn: "Ký ức Minh Nguyệt đã lục soát xong? Không có sơ sót?"
"Đều ở bên trong ngọc giản."
Tộc trưởng kia............ hoặc là nói không phải tộc trưởng, gã duỗi tay bóc đi da mặt mình, là Yến Phi đã lâu không thấy.
Yến Phi nói: "Không có việc gì ta liền đi."
Nữ tử kia hỏi: "Vậy nơi này thì sao?"
Yến Phi trả lời: "Cung sư huynh đang chờ ở phụ cận, đợi chúng ta đi rồi, nơi này sẽ xuất hiện một đám hầu yêu tác loạn, gia tộc này vì bảo hộ thành trì liền toàn bộ gặp nạn."
Nữ tử tấm tắc không thôi: "Từ sau khi bị Trần Húc Chi đánh chết khiếp ở núi lửa ngầm, Cung sư đệ liền liều mạng tu luyện a ~"
Nàng xoa xoa sợi tóc bên tai, cười nhè nhẹ nói: "Ta cũng muốn nỗ lực đây, nếu không liền sẽ bị Cung sư đệ đuổi kịp."
Yến Phi: "Tú Thủy sư tỷ là Thánh Nữ của ba tông ma đạo ta, Cung sư huynh sao có thể là đối thủ của ngài?"
Nữ tử tên Tú Thủy sau khi nghe xong liền chớp chớp mắt: "Thì ra là thế, vậy Yến sư đệ, ngươi tính toán vứt bỏ Cung sư đệ, đứng ở bên phía ta?"
"Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đi qua Huyết Cổ Ma Quật, hắn chính là Thánh Tử ma đạo." Yến Phi nói: "Ta sẽ không đứng ở bên ai, ta chỉ đứng bên cường giả.
Tú Thủy sư tỷ ý vị thâm trường mà nhìn Yến Phi: "Lời này nói thật đúng."
Nàng xoay người rời đi.
"Ta sẽ là người mạnh nhất."