Chỗ Nào Không Đúng

chương 62: diệp vô tịnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta từng có một muội muội, gọi là Diệp Vô Tịnh."

Diệp Vô Cấu lâm vào trong hồi ức lộ ra biểu tình dịu dàng như hòa.

"Nàng cùng ta dùng chung một thân thể, chúng ta là người thân mật nhất."

Diệp Vô Cấu thiên phú thật tốt, là đơn linh căn thuộc tính hỏa, sư phụ nàng đời trước sau khi phát hiện ra Diệp Vô Cấu lập tức kinh vi thiên nhân, vội vàng mang Diệp Vô Cấu về Đại Nhật Tiên Tông, thu làm đệ tử đích truyền, dốc lòng dạy dỗ.

Nếu dựa theo phát triển bình thường, tiền đồ của Diệp Vô Cấu một mảnh ánh sáng, tính cách nàng khi đó tươi đẹp sảng khoái, dứt khoát quyết đoán, nhân khí giữa sư huynh đệ tỷ muội đồng lứa của Bạch Anh chưởng tôn khá cao, thậm chí chưởng môn trên một thế hệ đó từng suy xét giao vị trí chưởng môn cho Diệp Vô Cấu.

Nhưng mà hết thảy đều xảy ra thay đổi khi Diệp Vô Cấu tiến giai Kim Đan kỳ.

Đều nói từ Kim Đan trở lên, chỉ có sau khi phàm nhân bước vào Kim Đan kỳ, mới tính là trở thành tu sĩ vấn đạo chân chính, mà sau khi Diệp Vô Cấu tiến giai Kim Đan, nàng khiếp sợ phát hiện linh căn của chính mình thay đổi, vốn dĩ là đơn linh căn thuộc tính hỏa, lại biến thành song linh căn, song thuộc tính thủy hỏa.

Linh căn này còn có thể tự biến? Diệp Vô Cấu vẻ mặt mộng bức, ban đầu thậm chí còn cho rằng Kim Đan của mình là giả = =

Nhưng thực nhanh nàng liền phát hiện, không chỉ linh căn biến thành song linh căn, mà trong thần hồn này còn nhiều ra một mạt ý thức.

Mạt ý thức này gọi nàng là tỷ tỷ.

Diệp Vô Cấu trăm lần cũng không nghĩ ra, nàng lúc đầu tưởng rằng trúng bí pháp của kẻ địch, chính là mỗi khi muốn bóp chết mạt ý thức này, nàng sẽ sinh ra nồng đậm đau thương cùng với tim đập nhanh, hai người chính xác là huyết mạch tương liên, là thân nhân chân chính.

Cuối cùng, Diệp Vô Cấu phải xin sư phụ nhà mình giúp đỡ.

Chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông đời trước cũng trợn tròn mắt, tiến giai Kim Đan còn có thể nhiều ra một muội muội? Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể để cho tu sĩ trong Luân Hồi cung của Tinh Hải phong cẩn thận nghiên cứu, mà Diệp Vô Cấu quyết định về nhà một chuyến, hỏi cha mẹ một chút.

Khi Diệp Vô Cấu tiến giai Kim Đan, cha mẹ nàng còn tại thế, sau khi mẫu thân nghe Diệp Vô Cấu nói xong, do dự thật lâu mới nhỏ giọng nói cho Diệp Vô Cấu, lúc trước khi có thai, vừa mới đầu đại phu chẩn bệnh đều nói thai kia của bà có hai đứa nhỏ, chính là cuối cùng chỉ sinh hạ một mình Diệp Vô Cấu, bọn họ vẫn cứ tưởng đại phu nhìn nhầm rồi.

Mà mấy vị tu sĩ nghiên cứu thuật trị liệu đời trước của Luân Hồi cung cũng tìm được đáp án, nguyên lai năm đó khi Diệp Vô Cấu còn trong bụng mẹ liền khí thế mạnh hơn, hấp thu phần lớn chất dinh dưỡng, một thai nhi khác không chiếm được chất dinh dưỡng bổ dưỡng, liền biến thành một khối huyết nhục, cuối cùng trở thành một bộ phận trên thân thể Diệp Vô Cấu.

Mà khi Diệp Vô Cấu tiến giai Kim Đan, khi tự tu luyện, bộ phận thuộc về muội muội Diệp Vô Cấu kia cũng được thoải mái, một lần nữa sinh ra ý thức cùng thần hồn, muội muội Diệp Vô Cấu cũng có linh căn, cho nên sau khi Diệp Vô Cấu tiến giai Kim Đan liền biến thành song linh căn thủy hỏa.

Theo như mẫu thân Diệp Vô Cấu nói qua, Diệp Vô Cấu đặt tên cho muội muội là Diệp Vô Tịnh.

Diệp Vô Cấu cùng muội muội nàng là nhất thể song hồn, hai cái linh hồn đều có thể tự nhiên sử dụng thân thể này, việc này đối với tỷ muội đã sớm huyết mạch giao hòa, căn bản là vô pháp phân cách.

Linh căn thủy hỏa vốn là đối lập, Diệp Vô Cấu không có khả năng phân ra, tức khắc tốc độ tu luyện của Diệp Vô Cấu chậm xuống, thậm chí còn làm nhiều công ít.

Sư phụ Diệp Vô Cấu nhưng thật ra còn từng khuyên Diệp Vô Cấu, nếu nàng muốn tiếp tục đi trên đại đạo, liền nhân lúc còn sớm tróc Diệp Vô Tịnh từ trên người xuống.

"Ngươi nếu lo lắng cho Diệp Vô Tịnh, không bằng tìm kiếm linh vật, dùng huyết nhục của ngươi tương hợp với linh vật, làm vật dẫn cho Diệp Vô Tịnh."

Đối mặt với khuyên bảo của sư phụ, Diệp Vô Cấu cự tuyệt.

"Đó là muội muội cùng ta sinh ra, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện, cùng nhau đói mặt hết thảy a." Diệp Vô Cấu nói với Linh Nguyệt chưởng tôn cùng Ngô Thanh Nhi: "Nàng mới sinh ra liền giống như hài tử, tin cậy ta, thân cận ta, là người quan trọng nhất của ta, cha mẹ cuối cùng cũng mất đi, sư phụ cùng đồng môn cũng có con đường chính mình phải đi, nhưng muội muội ta sẽ cùng ta sỉnh tử tương tùy, ta sao có thể từ bỏ nàng?"

Linh Nguyệt chưởng tôn giữa hốt hoảng nhớ lại năm tháng tu luyện đã qua, thở dài nói: "Thì ra là thế, một đoạn thời gian kia sư tỷ luôn vội vàng, cơ hồ không hề lộ diện, ta còn tưởng rằng sư tỷ xảy ra chuyện."

"Vô Tịnh không hổ là muội muội của ta, ngộ tính của nàng cực cao, giống như trẻ nhỏ nhanh chóng lớn lên, dưới sự cố ý an dưỡng của ta, thần hồn của nàng cũng trở nên càng ngày càng lắng đọng, sau trăm năm khi ta tiến giai Kim Đan, Vô Tịnh rốt cuộc có thể đạt được thân thể ta xuất ngoại hành tẩu." Diệp Vô Cấu giơ tay che mặt, khóe mắt có nước mắt xẹt qua: "Bộ dáng lần đầu tiên Vô Tịnh đứng lên đi lại, lần đầu tiên sờ đến đồ vật, lần đầu tiên chính miệng nhấm nháp linh quả tiên dưỡng.............ta vĩnh viễn cũng không quên được."

Linh Nguyệt chưởng tôn tiến lên ôm lấy sư tỷ mình.

Diệp Vô Cấu hòa hoãn cảm xúc tiếp tục nói: "Ta thậm chí còn cầu sư phụ, để cho Vô Tịnh lên hệ gia phả đệ tử đích truyền của tông môn, sư phụ mới ban đầu không đồng ý, nhưng ông ấy vẫn là thương ta, sau đó lại ngầm đồng ý việc này."

Linh Nguyệt chưởng tôn cười nói: "Ta nhớ ra rồi, khi đó tông môn còn có đồn đãi liên quan đến sư tỷ, nói sư tỷ bị người đoạt xá."

Diệp Vô Cấu mỉm cười, cười thực vui vẻ: "Vô Tịnh dùng thân thể ta đi lại trong tông môn, mới đầu náo loạn không ít chê cười, nhưng thực nhanh nàng liền thích ứng, chúng ta cùng chia sẻ thân thể này, Vô Tịnh thiên tính thích yên tĩnh, phần lớn thời gian nàng đều yên lặng trong cơ thể ta nhìn ngoại giới, trừ phi ta mãnh liệt yêu cầu nàng đi ra, nàng cơ hồ có thể luôn lười không động."

Diệp Vô Cấu rũ mắt: "Đúng lúc này, sư phụ thu Bạch Anh làm sư đệ đích truyền."

Linh Nguyệt chưởng tôn a một tiếng, nàng thật cẩn thận nhìn Diệp Vô Cấu: "Sư tỷ cùng sư huynh..............."

"Ân, không bao lâu, ta cùng Bạch Anh lưỡng tình tương duyệt." Nhắc tới đoạn tình cảm này, biểu tình Diệp Vô Cấu tuy rằng có chút khó coi, nhưng vẫn nói tiếp: "Sau khi lưỡng tình tương duyệt tất nhiên sẽ nhịn không được muốn đụng vào đối phương, nhưng trong cơ thể ta còn có Vô Tịnh, cho nên phần lớn ta đều tránh đi, Bạch Anh cho rằng ta ngại ngùng, liền rất săn sóc thối lui."

"Nhưng loại sự tình này không thể một mực thối lui, có đôi khi cầm lòng không được..........." Diệp Vô Cấu nhìn thoáng qua Ngô Thanh Nhi, nha đầu này còn nhỏ, liền hàm hồ nói: "Cho nên ta bắt đầu suy xét khai phá một loại bí pháp, làm cho Vô Tịnh có thể tạm thời rời đi thân thể ta, nhưng mà không nghĩ tới chuyện này lại bị Vô Tịnh kiên quyết phản đối."

"Nàng cho rằng ta muốn vứt bỏ nàng."

Diệp Vô Cấu thở dài: "Ta sao có thể vứt bỏ nàng? Nhưng mà loại sự tình như cảm tình này ai có thể dự đoán, cuối cùng Vô Tịnh nói nàng cũng thích Bạch Anh, không cần đem nàng ngăn cách, ta............." nữ tử áo đỏ có chút xấu hổ: "Ta tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng lúc ấy lại nghĩ nếu muội muội cùng Bạch Anh nếu có thể cùng tồn tại liền tốt quá, liền dứt bỏ chuyện này."

Linh Nguyệt chưởng tôn nhíu mày: "........theo như sư tỷ nói vậy, Diệp Vô Tịnh kỳ thật cũng không thích Bạch sư huynh."

Diệp Vô Cấu cúi đầu: "Ân, nàng chỉ là thích những thứ ta thích, vô điều kiện ủng hộ ta, không muốn ta khó xử mà thôi."

"Nhưng mà lúc ấy ta không nghĩ đến điểm này."

"Bởi vì có Vô Tịnh tồn tại, tiến độ của tu vi của ta thong thả, khi ta rốt cuộc tiến giai Kim Đan hậu kỳ, tiến độ tu vi của Bạch Anh cũng đuổi kịp, thậm chí tiến giai Nguyên Anh trước ta một bước." Diệp Vô Cấu bình tĩnh nói: "Cuối cùng sư phụ lựa chọn hắn làm chưởng môn đời tiếp theo, nhóm sư huynh đệ cùng thế hệ có ngã trên đường, có rời đi tông môn du lịch, trừ bỏ mấy người muốn quản lý giúp tông môn, đại biểu của Đại Nhật Tiên Tông cũng chỉ có Bạch Anh."

"Vô Tịnh thực áy náy, nàng biết nếu không có nàng tồn tại, ta đã sớm có thể tiến giai, thậm chí ngôi vị chưởng môn cũng là của ta."

"Nhưng ta không thèm để ý, ta lúc ấy cảm thấy thực hạnh phúc, có ái nhân cùng muội muội bên cạnh, quyền hành tông môn lại như thế nào? Dù cho tu vi Kim Đan hậu kỳ thấp hơn trong nhóm cùng thế hệ, nhưng ta cùng Vô Tịnh tương đương với một đánh hai, đối địch cùng tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không rơi xuống hạ phong chút nào, còn tiến giai Nguyên Anh hay không........có thể tùy duyên."

Linh Nguyệt chưởng tôn yên lặng nhớ lại, đối chiếu với từng chuyện Diệp Vô Cấu nói, nàng thực nhanh liền phản ứng lại: "Nhưng một năm kia sư huynh cùng tỷ xuất môn du lịch, sau khi tỷ trở về liền bế quan tiến giai Nguyên Anh, sư huynh chưa về, đi xa tha hương, sau mười mấy năm mới trở về, khi đó các ngươi liền.............."

Sau khi Diệp Vô Cấu trầm mặc thật lâu, mới lẩm bẩm nói: "Bởi vì một vài việc của ta."

Mặc dù hiện tại nhớ lại, nhưng đoạn chuyện cũ kia đối với Diệp Vô Cấu mà nói cũng là một loại tra tấn cùng thống khổ.

Lúc ấy Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn tiến vào một bí cảnh, cái bí cảnh kia thiết trí mật văn phi thường ngoan độc, muốn rời khỏi nơi đó, cần dùng một thần hồn làm tế phẩm để mở ra mật văn.

Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh bị nhốt bên trong, muốn ra ngoài, cần có một người phải chết.

Liền ở khi đó, Diệp Vô Tịnh ra tay, nàng âm thầm đánh lén Bạch Anh.

Thẳng đến khi đó, Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh mới rốt cuộc minh bạch một chuyện.

Người Diệp Vô Tịnh yêu là tỷ tỷ nàng Diệp Vô Cấu, nàng một chút cũng không thích Bạch Anh, thậm chí hận Bạch Anh tận xương.

Diệp Vô Cấu vĩnh viễn cũng không quên được lúc ấy Diệp Vô Tịnh tức giận mắng: "Ta hận ngươi! Nếu không phải ngươi, trong mắt tỷ tỷ sao chỉ toàn là ngươi! Rõ ràng hẳn là ta mới đúng! Là ta mới đúng!!"

"Ngươi chết đi, ta cùng tỷ tỷ mới có thể rời đi nơi này! Tỷ tỷ chính là của ta!!!"

Nàng mắng như vậy, dùng thân thể của Diệp Vô Cấu, đánh lén Bạch Anh, hung hăng cho Bạch Anh một kiếm."

Nếu không phải Bạch Anh là tu sĩ Nguyên Anh, cao hơn một giai so với Diệp Vô Cấu cùng Diệp Vô Tịnh, trong lúc nguy cấp cơ thể Bạch Anh chuyển động tránh đi chỗ yếu hại, Bạch Anh lúc ấy liền thật sự đi chết.

Nhưng dù vậy, Bạch Anh cũng bị trọng thương nằm trên mặt đất, Diệp Vô Cấu trước đó cùng Bạch Anh tính toàn trận pháp, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vô Tịnh tiến lên bổ một kiếm.

Dù cho nàng kêu gọi Diệp Vô Tịnh dừng tay, Diệp Vô Tịnh đều thờ ơ.

Nhưng mà châm chọc chính là, khi Diệp Vô Tịnh đang đâm Bạch Anh một kiếm, cảnh giới đã dừng lại hồi lâu lại bắt đầu tiến lên, Diệp Vô Cấu cùng Diệp Vô Tịnh cư nhiên đột phá gông cùm xiềng xích Kim Đan kỳ, bắt đầu tiến giai nguyên anh!

Ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên, thiêu hồn thực cốt, thân thể của Diệp Vô Cấu cùng Diệp Vô Tịnh đặc thù, nếu muốn phá đan thành anh cần dùng linh dược thượng phẩm thuộc tính âm dương phụ trợ, lấy dương cố dương, lấy âm trở dương, dưới tiền đề bảo hộ thần hồn Diệp Vô Cấu, dùng linh lực củng cố thân thể cùng linh lực của Diệp Vô Cấu, mới có thể thong dong tiến giai, bảo đảm hai thần hồn đều không chịu tổn thương.

Tiến giai bậc này trực tiếp làm cho thần hồn của Diệp Vô Tịnh bại lộ ở bên trong ngọn lửa của Diệp Vô Cấu.

Diệp Vô Tịnh bị Lưu Li Dung Dương Hỏa trực tiếp thiêu chết.

Tiếng thét chói tai của Diệp Vô Tịnh trước khi chết vẫn luôn quanh quẩn bên tai Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu không cách nào quên.

Dù cho Diệp Vô Cấu liều mạng áp chế tu vi chịu hậu quả hao tổn cảnh giới cố gắng giữ lại, cũng chỉ lưu lại một chút tàn hồn của Diệp Vô Tịnh từ huyết nhục trên người.

Diệp Vô Cấu lúc ấy trực tiếp hộc máu ngất đi, chờ sau khi nàng tỉnh lại mới phát hiện, Bạch Anh chưởng tôn đã mang theo nàng rời đi cái bí cảnh kia.

Hai người đều bị trọng thương.

Chuyện thứ nhất Diệp Vô Cấu tỉnh lại: "Tàn hồn của Vô Tịnh đâu?"

Bạch Anh: "Tiêu tán, khi rời đi bí cảnh ngươi với ta đều có bảo hộ thân thể cùng thần hồn, nhưng Diệp Vô Tịnh..............."

Diệp Vô Cấu nghe xong trước mắt tối sầm: "..........."

Bạch Anh: "Ngươi cũng đừng thương tâm, đệ tử Đại Nhật Tiên Tông ta đều là như vậy, thiêu không chết mới là đệ tử, loại người ngã xuống trên đường này không biết bao nhiêu, ngươi............"

"Cút ----!!" Diệp Vô Cấu cực giận, dù cho nàng biết Bạch Anh nói đúng, Bạch Anh cũng không có nghĩa vụ bảo hộ tàn hồn của Diệp Vô Tịnh, hắn thậm chí còn bị Diệp Vô Tịnh đánh lén trọng thương, Diệp Vô Cấu vẫn như cũ không áp chế được thống khổ cùng phẫn nộ: "Ngươi cút cho ta ----!!"

"Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi!!"

Bạch Anh: "........Nga, ta đây cút."

Vì thế Bạch Anh liền thật sự rời đi = =

Diệp Vô Cấu tức đến khóc lớn một hồi, một mình trở lại tông môn, sau khi bế quan tiềm tu liền tiến giai nguyên anh.

Sau khi xuất quan tính cách nàng đại biến, hỉ nộ vô thường, nhưng lại khách quan bình tĩnh, xử sự phá lệ rõ ràng, chưởng môn đời trước đại hỉ, đem Giới Luật Đường giao cho Diệp Vô Cấu khống chế, từ đây nàng liền trở thành nữ nhân điên của Đại Nhật Tiên Tông nổi tiếng xa gần, Vô Cấu đường chủ.

==================

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Anh: Ta có chuyện muốn nói, đây đều là góc nhìn của Vô Cấu, nội tâm ta cũng thực khổ a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio