Thái Y Linh cùng Từ Hồng Quân bước vào thang máy.
Cô mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh.
Họ đang ở trong toà nhà cao nhất thành phố H.
Tối nay anh và cô sẽ thưởng thức bữa tối tại một nhà hàng sang trọng nằm trên tầng tám mươi sáu, để ăn mừng kỷ niệm năm trăm ngày chính thức hẹn hò.
Nhanh thật.
Mới đó đã năm trăm ngày rồi.
Vị chủ tịch nổi tiếng đào hoa đa tình này đã là người đàn ông chung thủy của riêng cô hơn mười sáu tháng qua.
Cảm giác lâng lâng hạnh phúc ở trong tim khiến Y Linh có cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ.
Gặp được Từ Hồng Quân chính là may mắn lớn nhất trong đời của Thái Y Linh.
Y Linh để ý thấy Từ Hồng Quân chốc chốc lại quay sang nhìn cô mỉm cười.
Anh có chút khác lạ so với mọi khi, nét mặt có chút phấn khích xen lẫn với hồi hộp.
Cô tự hỏi chuyện gì khiến anh có tâm trạng đó nhỉ? Đây có phải là lần đầu tiên hai người đi hẹn hò đâu.
Một tiếng ting phát ra và cửa thang máy bật mở.
Có hai người phục vụ đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Y Linh khoác tay Từ Hồng Quân cùng bước đi theo hướng dẫn của hai người họ.
Thái Y Linh nhìn xung quanh, có chút ngạc nhiên.
Sao lại có nhiều hoa thế nhỉ? Từ hành lang bên ngoài đến không gian bên trong.
Dù là để trang trí thì như vậy là quá nhiều.
Tối nay có ai đó sẽ tổ chức một buổi tiệc ở đây sao? Thật là trùng hợp quá.
Nhận thấy trong nhà hàng chỉ có mỗi cô và Từ Hồng Quân là khách, Y Linh đoán chủ nhân buổi tiệc hẳn là chưa đến.
Vị trí ngồi mà Từ Hồng Quân đã đặt trước nằm ở gần tấm tường kính lớn, nơi có thể quan sát bao quát hơn một nửa thành phố.
Y Linh buông tay anh ra, có chút nhanh chân đi đến phía trước.
Đôi mắt mở to đầy phấn khích, cô đưa tay che miệng thốt lên lời trầm trồ:
- Đẹp quá… Hồng Quân, anh nhìn xem…
Từ Hồng Quân bật cười, bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy.
- Chỗ chúng ta ngồi cũng có thể quan sát được… Em cứ từ từ mà ngắm…
Y Linh ngoan ngoãn để anh dắt tay đến chỗ ngồi của hai người.
Từ Hồng Quân kéo ghế cho Y Linh rồi ngồi xuống ở đối diện.
Thức ăn được dọn lên bàn, rượu vang cho anh và mocktail cho cô.
Người phục vụ khom lưng, nghe Từ Hồng Quân dặn dò điều gì đó khẽ gật đầu, rồi cúi chào rời đi.
- Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng ạ.
Từ Hồng Quân ngắm nhìn Y Linh, thấy cô vẫn đang thích thú hướng mắt ra bên ngoài.
Nét mặt rạng rỡ của cô phản chiếu trên mặt kính khiến anh mỉm cười.
- Quý cô… Cô không định bỏ rơi tôi ngồi ăn một mình chứ…
Y Linh khẽ giật mình quay lại, bẽn lẽn nở nụ cười.
- Khung cảnh bên ngoài thật sự đẹp quá… Em rất thích chỗ này…
Cô gắp miếng thức ăn đã được Từ Hồng Quân cắt nhỏ cho vào miệng, gật đầu nhận xét.
- Đồ ăn cũng rất vừa miệng…
Từ Hồng Quân quan sát Y Linh, hồi tưởng lại lần đầu hẹn hò của hai người.
Cô gái mà trước đây anh ngỡ sẽ chỉ yêu đương nhất thời hoá ra lại là người anh thương nhất trên đời.
Gò má ửng hồng, Y Linh nâng chiếc ly của mình lên trước mặt.
- Anh yêu… Chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng ta…
Từ Hồng Quân chạm ly với cô, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt tràn ngập ý cười.
- Y Linh… Ở bên cạnh anh, em có thấy hạnh phúc không?
Cô chẳng hề do dự đã liền gật đầu.
- Em rất hạnh phúc… Hạnh phúc vượt qua cả sự mong đợi của em…
Từ Hồng Quân cảm động, ánh mắt nhìn Y Linh càng lúc càng thêm si tình, giọng nói có chút hồi hộp.
- Anh cũng rất hạnh phúc khi có em ở bên cạnh… Anh không biết phải diễn tả chính xác cảm xúc của mình như thế nào… Nhưng anh yêu em rất nhiều…
Đúng lúc này, người phục vụ tiến tới mang theo một bó hoa rất to.
Từ Hồng Quân đứng dậy cầm lấy bó hoa bước đến chỗ của Y Linh.
Cô đỏ mặt thẹn thùng nhận lấy món quà từ tay anh.
Dù đã quá quen với những lời nói phong tình và hành động lãng mạn của Từ Hồng Quân nhưng lúc này Thái Y Linh vẫn thật sự thấy xúc động.
Cô sẽ không bao giờ quên buổi tối kỷ niệm hôm nay.
Nét cười rạng rỡ trên mặt Y Linh trở nên bối rối khi Từ Hồng Quân đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô, trên tay anh là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
- Y Linh… Anh muốn chúng ta hợp pháp hoá tình cảm này.
Em đồng ý gả cho anh nhé!
Thái Y Linh ngây người, đôi mắt mở to hết nhìn anh chằm chằm lại khẽ ngước nhìn xung quanh.
Cô lúc này đã hiểu ra, tất cả nến và hoa ở đây là do Từ Hồng Quân chuẩn bị cho màn cầu hôn này.
Y Linh mím chặt môi khó xử, không đành lòng nói ra lời từ chối nhưng lại không muốn gượng ép bản thân.
- Anh đứng dậy trước đi rồi chúng ta nói chuyện có được không?
Nét mặt Từ Hồng Quân chuyển từ háo hức chờ đợi sang hụt hẫng thất vọng.
Anh đứng lên, gấp hộp nhẫn lại, trầm giọng hỏi.
- Em không muốn kết hôn với anh sao?
Y Linh lắc đầu liền mấy cái, áy náy nhìn Từ Hồng Quân.
- Không phải vậy… Chỉ là em chưa từng nghĩ đến việc này…
Từ Hồng Quân gượng cười, giọng nói nhẹ nhàng không hề tức giận.
- Chưa từng nghĩ đến? Không lẽ hơn một năm qua, anh nỗ lực nhiều như vậy cũng không thể chứng minh sự chân thành của anh đối với em sao…
Y Linh đặt bó hoa xuống ghế, đứng dậy đưa hai bàn tay xoa mặt anh.
- Hồng Quân… Em xin lỗi… Anh đừng vì chuyện này mà đau lòng, cũng xin anh đừng giận em… Em vẫn còn rất trẻ, vẫn muốn mình được tự do không vướng bận… Kết hôn với anh, em sẽ có những đặc quyền đáng mơ ước nhưng đồng thời cũng có những trách nhiệm mà lúc này em chưa sẵn sàng gánh vác… Anh hiểu cho em có được không?
Trước mặt là ánh mắt long lanh nài nỉ, bên tai là giọng nói ngọt ngào nũng nịu, Từ Hồng Quân sao có thể không xiêu lòng.
Khoé môi anh nở ra một nụ cười ấm áp.
- Được rồi… Là anh quá nôn nóng nên đã suy nghĩ không thấu đáo…
Sau đó Từ Hồng Quân liền tiến một bước áp sát Y Linh.
- Anh sẽ chờ đến khi nào em sẵn sàng… Dù sao em cũng không chạy thoát được khỏi anh đâu…
Nụ hôn sâu của anh chẳng cho phép cô từ chối.
Khoảnh khắc lãng mạn của đôi tình nhân phản chiếu trên tấm kính trong suốt, nơi phía xa là màn đêm huyền diệu và ánh đèn rực rỡ..