- Hay tối nay em về nhà anh ngủ đi!
- Không được.
- Chân anh đang bị thương, lỡ như đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì thì sao?
- Mặc kệ anh chứ.
Thiên Thy mở cửa taxi mặc kệ sự “nhõng nhẽo” của chàng trai đang ngồi kế bên cô, nhưng vẫn như bao lần khác, chưa kịp bước xuống xe, Thy đã bị Đăng kéo ngược trở lại vào lòng anh, nhưng lần này rất nhanh chóng, Đăng thơm lên má Thy một cái thật nhẹ. Hành động ấy chỉ diễn ra vỏn vẹn có vài giây nhưng lại khiến cô lại bị đứng hình mất vài phút…
- Người ta yêu nhau thường hay làm như thế trước lúc tạm biệt.
Minh Đăng vừa nói vừa cười mỉm, đôi mắt nhìn bâng quơ tuyệt nhiên không hề chạm vào cô gái đang ngây người ngồi cạnh bên. Vì không cần nhìn, cũng biết Thy đang đứng hình như thế nào, và không cần đoán cũng biết được vài giây sau đó Đăng sẽ bị một cú đấm vào vai thật mạnh từ cô.
- Thì mặc kệ người ta, liên quan gì chứ. Lần sau anh còn như thế nữa thì đừng có trách.
Thiên Thy đang cố lấy lại phong độ của mình, mặc dù trôngcô bây giờ lúng ta lúng túng, ấp a ấp úng như một đứa trẻ mới biết nói… rất đáng yêu..
- Không có lần sau, chỉ có lần nữa thôi à…
- Anh…
- Vậy bây giờ em có định vào nhà không? Hay muốn đi tiếp về nhà anh?
Nhìn nụ cười vui tươi của Minh Đăng mà Thy càng thêm tức,cô lườm anh một cái rồi bước xuống xe, mở cổng và chạy thẳng vô nhà. Bỏ lại Minh Đăng ngồi trong taxi vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình ấm áp và thoải mái đến thế. Đợi đến khi Thiên Thy bước hẳn vào nhà, Minh Đăng mới kêu chú tài xế lái xe đi.Tuy là chân vẫn còn rất nhức nhối nhưng cả tối nay, không lúc nào là không thấy Minh Đăng cười tủm tỉm, đôi môi mỏng quyến rũ hôm nay lại càng đẹp hơn khi cứ lúc lúc lại mỉm cười, lúc lúc lại thầm hát vu vơ.
- Tối nay thời tiết đẹp quá!
Minh Đăng thở ra một hơi dài đầy sảng khoái, đôi mắt vui tươi nhìn ra cánh cửa kính cuả taxi, vô tư khen ngợi tiết trời, khiến cho chú tài xế liếc mắt nhìn anh qua tấm kính chiếu hậu đầy e ngại. Đúng là có vấn đề,ngoài trời đang mưa gió bão bùng là thế vậy mà có thể phán một câu khen ngợi xanh rờn như vậy. Đây có được coi là tác dụng phụ của tình yêu không? Rằng khi yêu, người ta đều nhìn thấy thế giới phủ đầy màu hồng mà thực tế là nó đang mang một màu đen tăm tối. Có lẽ bây giờ Minh Đăng của chúng ta cũng như thế đấy. Nhưng bất giác, đôi mắt có màu café rất hiếm khi yêu đời ấy lại trở về với vẻ xa xăm đầy ưu tư thường ngày. Có một nỗi lo cùng nỗi xót bắt đầu len lỏi vào trong lòng Đăng, rằng Thiên Thy của anh vẫn phải sống trong ngôi nhà nhạt nhẽo ghẻ lạnh đó đến bao giờ?
Và… trong ngôi nhà ghẻ lạnh đó, có một cô gái mang tâm trạnglâng lâng suốt từ nãy đến giờ, cô đang nằm dài trên chiếc giường xanh biển đặt giữa phòng. Đôi mắt nhìn bâng quơ lên trần nhà với những tia hoang hoải như vẫn chưa thể tin những chuyện mới vừa xảy ra là thật. Thiên Thy đã thừa nhận tình cảm của mình rồi sao? Không! Không phải, cô đã nói ra điều đó đâu, nhưng Thy mới vừa làm một chuyện mà đối với cô là chuyện động trời, nó còn ghê ghớm hơn cả những chuyện cô đi đánh nhau hay đại loại là những thứ bình thường khác. Trần Thiên Thy đã có bạn trai rồi sao? Đó cũng là chàng trai khiến cô nhung nhớ suốt những ngày qua. Đây là sự thật sao? Chính bản thân cô còn không dám tin con ngườilạnh lùng, lúc nào cũng muốn tránh xa tình yêu lại tồn tại một tình cảm như thế. Đúng là không ai có thể điều khiển được mọi chuyện theo ý muốn, và bản thân đôi khi chính là kẻ phản bác lại những ý muốn ấy đầu tiên…
Tít… tít…
Chiếc điện thoại nằm ngoan ngoãn trên giường bỗng rung lên từng hồi. Là âm báo tin nhắn, Thiên Thy lười nhác với tay lấy chiếc điện thoại, bật nắp lên đọc mà không khỏi tủm tỉm cười với dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng chất chứa bao biết bao sự quan tâm yêu chiều.
“ Nhớ ngủ sớm đó! Ngủ ngoan”
Nhưng từ lúc nhận được tin nhắn đó, phải cả gần đến bốn tiếngsau Thiên Thy mới có thể chìm vào giấc ngủ, mọi suy nghĩ vẩn vơ vẫn cứ quay mòng mòng trong đầu cô. Có một chút lo ngại, một chút hồi hộp, và cả một chút nhớ. Thy vô tình ôm tất cả vào giấc ngủ hoang hoải, nhưng lần này cô còn mangtheo một nụ cười mỉm vào giấc ngủ ấy khi nghĩ về ai đó.
Trái tim nhỏ bé hoang hoải trong giấc ngủ…
Vì lần đầu nếm trải vị yêu thương…
Chỉ sợ tình cảm mong manh như vẫn nghĩ…
Chỉ sợ trái tim đau rồi lại đau…
Sáng…
- Kìa mình! Mình đang nói gì thế? Tại sao lại đồng ý cho Tiến Hào vào Hoàng Minh?
Tiếng bà Mỹ ở dưới phòng ăn phát ra với công suất rất lớn khiến cho Thiên Thy ở lầu hai cũng phải giật mình thức giấc…
- Con nó lớn rồi, để nó tự quyết định sự nghiệp của bản thân như thế là tốt nhất. Mình cũng nên thả lỏng nó ra đi.
- Nhưng tại sao lại cứ là Hoàng Minh?
Bà Mỹ lúc càng nổi giận hơn, dập mạnh đôi đũa xuống bàn,quay sang hỏi Tiến Hào.
- Vì… vì con thích…
- Mày! Mày học cái tính ngang ngược này ở đâu thế hả?
- Mình à!
Ông Cường nghiêm giọngnhư nhắc nhở người vợ hãy dừng lại ngay, vì ông hiểu đằng sau lời nói đó, bà Mỹcó ẩn ý gì.
Ở dưới nhà, mọi người nói lớn đến nỗi Thiên Thy nằm cuộn chăn trong phòng mà có thể nghe thấy tất cả. Thế đó, trong cái nhà này chỉ có Tiến Hào là con thôi, còn Thiên Thy chỉ là người dưng không hơn không kém. Nực cười,nếu đã là người dưng thì tại sao lại bắt cô ở đây mà không cho cô ở bất kì nơi nào khác chứ? Rốt cục thì ba Thy còn muốn dùng cách này để trả thù cô đến bao giờ?
Thay vội bộ đồng phục đi học rồi bước xuống cầu thang với khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm,Thiên Thy đụng mặt ông Cường ngay giữa cầu thang. Tưởng rằng hai cha con chỉ nhìn thấy rồi lại lướt qua nhau như mọi lần nhưng không phải, lần này đã ngoại lệ khi mà ông Cường bỗng dưng cất tiếng hỏi…
- Đêm trước tại sao không về nhà? Từ nay đừng có đi đêm như thế nữa, không tốt đâu.
Nói xong ông Cường lẳng lặng bước tiếp lên cầu thang, trở về phòng làm việc, bỏ lại Thy vẫn đứng thẫn thờ như trời trồng, khó khăn lắm cô mớicó thể tiếp tục bước xuống những bậc thang tiếp theo.
Thấy đứa con gái bất ngờ đến mức không nói nên lời, ông Cường lại càng cảm thấy có lỗi hơn, chỉ vì một câu hỏi cộc lốc như thế thôi mà cũng khiến cho nó mở to mắt ra như thể đang có chuyện động trời xảy ra sao? Thế mới biết suốt mười mấy năm qua, Thiên Thy đã sống thiếu thốn tình cảm đến cỡ nào. Cũng chỉ tại ông không biết cách chữa trị vết thương lòng mà vô tình khiến cho đứa con gái nhỏ bé vô tội gánh tất cả những nỗi cô độc, tổn thương. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra từ mười tám năm về trước. Bây giờ phải chăng chính là lúc ông ném nỗi ám ảnh của mình sang một bên để thôi dày vò đứa con gái bé bỏng bằng sự hắt hủi trong im lặng? Nhưng thật sự là ông không biết bắt đầu điều đó như thế nào? Và phải làm sao.
Nhưng còn một điều khiến ông bận tâm không kém đó chính là chàng giám đốc trẻ tuổi của Hoàng Minh. Từ hôm đó đến nay, ông Cường vẫn không ngừng thắc mắc vì sao anh ta lại đưa ra một yêu cầu kì lạ đến thế, kì lạ đến mức khiến cho người làm cha như ông phải hổ thẹn. Lúc ấy, ông chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không thể nói được lời nào, đường đường là một người cha mà ông lại để cho một người lạ không quen biết nhắc nhở đến quan tâm con gái của mình. Huống hồ người đó lại là một chàng trai trẻ xứng tuổi con ông. Nhưng rốt cục thì cậu ta là ai? Tại sao lại biết rõ tình hình gia đình ông như thế? Trên tay ông Cường giờ đây chính là tập tài liệu sơ yếu lý lịch của vị CEO đó, ông đã nhờ người tìm hiểu và cũng mới nhận được nó vào sáng nay. Ông Cường thận trong lật những trang đầu tiên, đôi lông mày đăm chiêu bắt đầu đọc từng chữ một.
Trở về với Thiên Thy của chúng ta, cô vẫn còn chưa hết bất ngờ với thái độ kì lạcủa ông Cường lúc nãy. Chuyện này là sao? Ba của Thy sau bao nhiêu năm cũng đã cất lời hỏi han quan tâm đến cô sao? Thy thấy vui thì ít mà lạ lùng thì nhiều,đành rằng đó chỉ là một câu hỏi cộc lốc của người cha, nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi, cũng đủ để cho trái tim nhỏ bé của cô con gái nhảy nhót. Đang thẫn thờ bước đi ra khỏi nhà như thế, Thiên Thy được phen ngạc nhiên khi vô tình nhìn thấy một chàng trai đang đứng dựa tường trước nhà cô. Vẫn là nón kết đen và quần jean rách rối, vẫn là áo thun tay ngắn và chiếc khuyên tai sáng lấp lánh đeo bên trái, và vẫn là đôi mắt suy tư nhìn vào khoảng không vô định, nhưng khi đôi mắt ấy nhìn thấy Thiên Thy thì đột nhiên ánh nhìn nhanh chóng chuyển thành những nét tươi vui cóchút tinh nghịch.
- Hey honey!
Đỏ mặt, cực kì đỏ mặt. Thiên Thy mặt đỏ đến nỗi chỉ biếtcúi xuống nhìn đường mà không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào Minh Đăng, sợanh sẽ thấy mặt cô đỏ bừng rồi lại châm chọc nữa thôi.
- Chân anh sao rồi?
- Em thấy đó, vẫn có thể đứngđây chờ em đi học…
- Mà đừng có gọi em là honey…
- Chứ gọi bằng gì? Hay em thích gọi bằng tiếng Việt hơn hả? Vợ…
- KHÔNG PHẢI, gọi bằng tên bình thường ấy.
Thực sự là Minh Đăng không thể nhịn cười được với cô gái đứng trước mặt anh, hai đôi má thì đỏ hây rất đáng yêu, còn đôi mắt thì cứ dán chặt xuống đường, không nhìn anh lấy một cái, trông cô bối rối vô cùng.
- Biết rồi, Thiên Thy,được chưa. Đừng có đứng đây nhìn đường nữa, đi học nào.
Minh Đăng vừa nói nắm lấy tay Thiên Thy kéo đi, bàn tay anh ấm lạ, miệng vẫn giữ nguyên nét cười yêu đời, đôi lúc còn huýt sáo một bài hát nào đó nghe thật vui tai. Nhưng Minh Đăng có một điểm thô kệch mà khiến ai nhìn vào cũng khó hiểu, đó là nhìn anh giản dị,thậm chí “bụi” là thế vậy mà lại đi một chiếc BMW thật sang trọng.
- Cầm lấy!
Minh Đăng vừa lái xe, vừa đưa cho Thiên Thy một chiếc túi nhỏ, trong đó có nguyên một hộp hình chữ nhật đựng những chiếc bánh cupcake thật xinh xắn, đếm sơ qua chắc cũng gần chục cái trở lên.
- Phải ăn hết đấy.
- Biết rồi.
Ngồi trong xe mà Thiên Thy cũng cứ tủm tỉm cười, mắt không rời khỏi những chiếc bánh xinh xắn được cô nâng niu trên tay, sao nhìn chúng đẹp và đáng yêu quá.
- Thiên Thy!
- Huh?
- Bạn trai của em đẹp hơn những chiếc bánh đó nhiều, đứng nhìn chúng nữa. Nhìn anh này.
- Nhìn anh mất công anh nhìn em lại, thì ai nhìn đường thay anh? Em không muốn vô bệnh viện đâu.
Minh Đăng nhăn trán, đúng là Thiên Thy chẳng bao giờ chịu thua ai về khoản đấu khẩu.
Cô không thể ngoan ngoãn nói những câu “dạ” hay “vâng” hoặc những câu ngọt ngào đại loại như thế giống bao cô gái khác được sao? Thật là…
- Em tự tin quá, sao biết anh sẽ nhìn lại chứ?
- Tự tin sao bằng anh được?
- Đúng! Kẻ nào tự tin hơn thì đó là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh chắc chắn sẽ là kẻ thắng cuộc. Vậy nên sau này đừng có thích đấu với anh, vợ à…
- ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĐƯỢC GỌI VỢ.
- Không cần bức xúc như thế người ta cũng biết em không đủ trình nói lại anh mà…
Chóng mặt, đau đầu, bực tức là cảm giác của Thiên Thy lúc này, vẫn biết là Minh Đăng chẳng bao giờ chịu thua cô, là kẻ duy nhất mà cô không nói lại được, nhưng không thể nhường nhịn một tí sao? Vậy mà lúc nãy Thy còn thấy cảm độngkhi Đăng đưa cho một túi bánh cupcake đấy.
- Dừng xe!
- Ê! Không chơi giận kiểu con nít như vậy đâu.
- Giận gì, sắp tới trường rồi,anh cho em xuống ở đây rồi em đi bộ tiếp.
- Tại sao?
- Thì tại… không thích.
Sau vài giây suy nghĩ,Minh Đăng cũng tắp xe vào lề đường, anh thừa biết Thiên Thy sẽ rất ngại nếu bước xuống từ ô tô của anh rồi vào trường trước mặt mọi người.
- Bye!
Như sợ sẽ bị Minh Đăng kéo lại hôn giống như hôm qua hay sao mà Thiên Thy nhanh chóng tháo dây an toàn rồi xuống xe, bộ dạng có chút bối rối khiến Minh Đăng không khỏi phì cười…
- Bye! Đi học vui vẻ, nếu thấy nhớ thì cứ gọi điện hay nhắn tin nhé…
- Còn lâu.
Cái nháy mắt và nụ cười đẹp như tranh vẽ của Minh Đăng khiến Thiên Thy lại càng bối rối hơn, cô cố tình làm mặt lạnh để che đi sự lúng túng của mình rồi quay lưng bước đi thật nhanh. Những tưởng chiếc ôtô ấy sẽ chờ Thy vào cổng trường rồi mới đi như những lần chở cô về nhà, vậy mà lần này Thiên Thy mới chỉ đi có vài bước là chiếc BMW ấy đã phóng đi rồi. Đáng ghét…
Sáng nay thời tiết rất đẹp, lòng Thy cũng thấy hân hoan vô cùng. Sống trên đời mà được người khác quan tâm mình thật là hạnh phúc. Hôm nay Thy được ba hỏi chuyện, dù chỉ là một câu rất ngắn, được người con trai ấy mang bánh đến cho và chở cô đi học. Chỉ thế thôi, đối với Thy đã là những điều tuyệt diệu mà từ trước đến nay,cô chưa bao giờ được nếm trải.
- Ngày nào cũng như thế này có phải hay không.
Bỗng chốc, tiếng nói lanh lảnh của cô bạn nào đó đã thu hút sự chú ý của Thiên Thy. Phía trước, chẳng phải là Tiến Hào và chiếc SH của anh đó sao? Lại còn đang nói chuyện với cô bạn nào đó học cùng trường với Thy nữa.
- Đi vào trường đi.
- À, hôm nay anh đi xin việc làm đúng không? Cố lên nha!
- Ừ. Biết rồi…
Thiên Thy thấy họ nói chuyện với nhau một lúc rồi Tiến Hào lái xe đi, còn cô bạn kia thì tung tăng bước đến cổng trường. Thấy Thiên Thy, cô bạn đó gọi tên cô thật lớn rồi chạy lại quàng tay tưởng như rất thân quen.
- Anh trai cậu càng ngày càng thích tớ đấy. Tớ nói rồi mà, Ngọc Nhi này đã cưa ai thì nhất định sẽ phải đổ…
Thật sự là bây giờ Thiên Thy mới nhớ ra cô bạn này, là cô bạn “bụng chưa kết thúc, chân đã bắt đầu” đây mà. Thì ra trong suốt thời gian qua, cô bạn đã không ngừng cầm cưa với Tiến Hào, chính Thiên Thy là người giúp đỡ gián tiếp khi cho Nhi số điện thoại của Tiến Hào, vậy mà cô lại quên bẵng đi mất.
Thiên Thy cũng chỉ biết cười nhẹ đáp lại sự hớn hở của cô bạn rồi định bước vào cổng trường, nhưng chưa kịp bước vào, Thy lại thấy Bảo Duy đang đi từ phía xa tiến lại gần cô, cậu em vừa đi, vừa cười với Thy, nhưng sao nụ cười ấy không giống thường ngày, nó rất lạ, lạ lắm, nhưng lạ ở chỗ nào, Thiên Thy của lúc ấy không thể định hình rõ được.