Tại tập đoàn Hoàng Minh.
Minh Đăng đẩy chiếc cửa xoay bước vào, tất cả mọi người đều dừng lại những hoạt động của mình để quay lại nhìn Đăng, anh không khác gì cục nam châm vĩnh cửu, hút chặt hết thảy mọi ánh nhìn. Tất nhiên, lúc này Minh Đăng đã tươm tất, bảnh bao trong bộ complete đen quý phái của một giám đốc trẻ tuổi.
Năm giây ngỡ ngàng, lướt mắt nhìn một vòng những khuôn mặt và đôi mắt đang dán chặt vào mình, Đăng bật cười nhẹ rồi bỏ tay vào bọc quần, tiếp tục bước đi không màng đến những con mắt cú bọ lấm la lấm lét vẫn cố gắng nhìn cho đến khi bóng lưng dài của anh khuất trong chiếc thang máy.
- Giám đốc, anh có định tổ chức lại cuộc họp đã huỷ bỏ vào hôm trước không ạ? – Cô thư kí chân dài mặc chiếc váy ngắn bó sát vội vã chạy theo Đăng vào thang máy.
- Có, tổ chức nội trong ngày hôm nay, cô sắp xếp lịch đi.
- Dạ tôi biết rồi. – Giọng nói ngọt xớt, cô ả lén nhìn Đăng, nhưng đôi mắt chẳng còn “đưa tình” như thương ngày, mà đầy sự tò mò dò xét.
Cửa thang máy hé mở, Minh Đăng sải đôi chân dài bước vào văn phòng riêng, nhưng khi vừa chạm vào cánh cửa kính, anh lại bị giọng nói ngọt xớt ấy làm phiền màng nhĩ.
- A! khoan đã giám đốc ơi.
- Chuyện gì nữa? – Đăng nhíu mày quay lại.
- Tổng giám đốc có nói khi nào anh đến thì hãy vào phòng ông ấy một lát ạ.
Tách trà nóng toả ra mùi hương thơm nhẹ dịu, bốc lên nghi ngút khói trong căn phòng sang trọng nhưng yên tĩnh đến rùng mình. Ngồi trên chiếc ghế salon tận hưởng hương thơm từ ly trà ấy là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền khó tính. Chốc chốc, miệng ông nhả ra những đợt khói thuốc trắng xoá, hoà vào đốm khói trắng của trà, bay ngút cao lên không trung.
- Chịu đi làm rồi cơ à?
Ông vẫn bình thản hút thuốc, không thèm nhìn chàng trai mới bước vào, nhưng giọng điệu có vẻ châm chọc.
- Nếu con không đi thì có được bình yên với ba không? – Minh Đăng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cái bắt chéo chân kiêu ngạo, nói như thở dài.
- Cũng biết nghĩ đến chuyện đó sao? – người đàn ông nhướn mày.
- Có chuyện gì? Ba nói nhanh đi, con còn một cuộc họp.
Ông Sang nhếch mép, rồi đổi giọng điệu một trăm tám chục độ. Phẫn nộ nhìn đứa con trai.
- Tao cho mày một năm để thoải mái tung hoành, hết đàn hát rồi làm ba cái model nhảm nhí chưa đủ hay sao mà bây giờ mày còn gây scandal nữa hả…
- Đó là chuyện ngoài ý muốn, tất cả rồi sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi.
- LẮNG, LẮNG CÁI ĐẦU MÀY. Mày có biết là cả cái công ty này đang bàn tán gì về mày không? Thân là giám đốc mà lại đi dính vào cái bọn du côn hút chích thì còn mặt mũi nào nữa.
- BA CÓ RẢNH THÌ ĐI HỎI XEM NGƯỜI TA BÀN TÁN CÁI GÌ ĐI - Minh Đăng nổi giận đứng lên - Con đang rất bận, không có thời gian ngồi đây với ba đâu.
Anh cố dịu giọng, lách qua chiếc ghế, sải bước đi thật nhanh nhưng…
- Tao muốn gặp con bé đó.
Đôi chân dài dừng lại ngay tắp lự, Minh Đăng nuốt nước bọt lo lắng, anh đã biết trước chắc chắn ba sẽ nói về chuyện đó nên mới đứng lên thật nhanh, vậy mà vẫn không thoát được.
- Để làm gì? – Đăng không quay người lại, cố giữ gọng điệu bình thản.
- Tao muốn xem con bé ấy là ai mà to gan đến thế, cùng mày náo loạn trên đường hai lần chứ ít gì. Chắc cũng thuộc dạng đầu gấu vô học hả?
Đăng cố dằn lại cơn tức trước những lời nói đầy tính xúc phạm kia, anh nhắm mắt, gằn từng câu.
- Ba không biết gì thì đừng có nói lung tung, cũng chẳng có tư cách gì mà xét đoán người khác. Đừng nghĩ mình có quyền cao rồi muốn nói gì thì nói…
- Không nói nhiều. Một là mày tự dẫn đến. Hai là tao đích thân đi gặp. Thích chọn cái nào?
- Rồi ba sẽ được gặp, nhưng phải có sự đồng ý của con. Đừng vội vàng đi gặp trước, nếu không thì đừng trách con.
- Lần đầu tiên thấy mày dám đe doạ ba mày đấy. – ông Cường rít qua từng kẽ răng, đôi môi giật giật vì quá tức.
Đăng không nói gì, lẳng lặng trở về văn phòng riêng. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, thở dài mệt mỏi. Minh Đăng chưa bao giờ có được một cuộc nói chuyện nào mà “nhỏ nhẻ, nhẹ nhàng” được với ba của mình.
Từ ngày Đăng trưởng thành rồi trở về nước, thì mối quan hệ giữa anh và ba như hai dòng điện cùng dấu, hễ cứ gặp là chỉ muốn đẩy nhau ra xa, và chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá mười lăm phút, mà nếu có nói thì chưa được năm phút đã nổi trận lôi đình.
- Giám đốc, cuộc họp sẽ được tổ chức vào lúc h ạ, anh chuẩn bị đi nhé!
Lại là giọng điệu ngọt xớt khiến người ta nhức đầu, nhưng lần này nó bớt “chóe” hơn vì phát ra từ chiếc điện thoại bàn.
- Biết rồi. – Đăng nhíu mày - Lần sau nhớ nói nhỏ thôi nhé, cô có giọng nói “tuyệt” lắm đấy.
Cô thư kí xinh đẹp ở văn phòng ngoài vừa nghe phản hồi của giám đốc xong thì mặt đỏ như trái cà chua chín, hai tay ôm mặt xấu hổ và muốn òa khóc ngay tắp lự.
Tất nhiên Đăng không hề biết điều đó, anh xoay xoay chiếc ghế, như chợt nhớ ra điều gì, Đăng vội rút chiếc smartphone ra, nhắn tin cho ai đó rồi bắt đầu ngập vào trong hàng chục hồ sơ đang nằm ngổn ngang trên bàn làm việc.
- Giám đốc! – lần này giọng nói có phần nhỏ nhẹ và bớt “choé” hơn. – Có nhân viên Tiến Hào, làm bên phòng marketing muốn gặp giám đốc ạ.
Đăng khẽ nhíu mày, dừng lại công việc dang dở, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nói:
- Mời cậu ấy vào.
oo
Cuối cùng giờ học căng thẳng cũng kết thúc bằng tiếng trống quen thuộc.
Suốt ba tiết đầu, Thiên Thy ngồi học mà như như tội phạm bị dò xét, bởi có rất nhiều đôi mắt cứ lén quay xuống nhìn cô chằm chằm. Vì thế mà đã có rất nhiều bạn bị giáo viên nhắc nhở vì cứ mải quay xuống, không chịu chú tâm vào bài giảng. Nhưng cũng có một vài thầy cô đã kín đáo dành cho Thiên Thy những ánh nhìn không mấy thiện cảm. Những điều ấy, Thy biết hết.
Trúc Anh ngồi kế bên mà cũng thấy ngượng lây cho cô bạn. Nhưng vì đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nên Thiên Thy cũng không bị phụ thuộc vào thái độ của những người xung quanh một chút nào. Điều duy nhất cô bận tâm lúc này là hình như Trúc Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với Thy như lúc trước.
- Trúc Anh! Cậu vẫn còn giận tớ sao? - Thy nhìn cô bạn thân, khẽ hỏi.
- Tớ không giận cậu. Chỉ là không quen với con người của cậu bây giờ thôi.
Thy cố giấu nhẹm cái thở dài. Tâm trạng của Trúc Anh, cô có thể hiểu được phần nào, có lẽ nó khá giống với Bảo Duy.
- Dù có thay đổi hay không, thì tớ vẫn là tớ, vẫn là bạn của cậu.
- Ừ, tớ hiểu! Một phần là vì tớ không quen với những việc như thế này. Hai là tớ lo cho cậu. Dù sao thì dính dáng đến những người nổi tiếng chẳng bao giờ là điều đơn giản.
Trúc Anh nói nhẹ, nhưng trong đáy mắt cô, Thiên Thy vẫn cảm nhận được đâu đó chút giận dỗi…
- Ừ, tớ biết cần phải làm gì mà. Cậu yên tâm…
- Hey, hai người đi xuống canteen không?
Bảo Duy đứng ngoài cửa lớp tự lúc nào, cậu vui vẻ nói vọng vào giống thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Em và Trúc Anh đi đi, chị không đi đâu. – Thy nhìn cậu em mỉm cười.
- Chị tính nhịn đói sao? Tụi em sẽ không mua gì cho chị đâu.
Duy đi thẳng vào lớp, kéo cả hai cô chị ra khỏi cửa, mặc cho Thy phản đối kịch liệt.
- Chị không đói thật mà…
- Không đói cũng phải đi, ngồi trong lớp một mình làm quái gì cho buồn.
Canteen vẫn ồn ã như mọi ngày, và những người bạn thân vẫn chọn chiếc bàn gần cửa sổ để ngồi như một thói quen khó bỏ…
- Chị biết tại sao em lôi chị ra đây không? - Duy vừa lấy khăn giấy lau muỗng nĩa vừa nói.
- Thì tại “ ngồi trong lớp làm quái gì cho buồn” – Thy bình thản lập lại lời cậu em lúc nãy.
- Không phải. Cứ ngồi một lát đi rồi chị sẽ biết.
Nói rồi Duy đứng lên ra quầy chọn thức ăn, bỏ lại hai cô chị đang nhìn mông lung bên ngoài cửa sổ.
- Ê ê, nhỏ Thiên Thy kìa – Tiếng những cô bạn ngồi bàn bên rì rầm…
- Ừ. Biết là nhỏ cũng cá tính nhưng không ngờ lại giang hồ đến thế...
- Nhưng rốt cục thì tại sao anh John của tụi mình lại bị nó kéo vào chứ. Mất hết hình tượng của ảnh rồi – một trong những cô bạn khóc lóc…
- Không biết, đọc báo thấy hình của bọn họ với mấy tên du côn á…
- Sáng nay còn thấy John đưa nhỏ đó đi học rồi dắt vào tận lớp nữa kìa. Không biết ảnh có bị con nhỏ đó cho ăn bùa mê thuốc lú gì không nữa…
Không chỉ có những cô bạn ngồi bàn kế bên, mà cả canteen đều rì rầm vừa nhìn Thy vừa to nhỏ với nhau…
- Nhưng mà tại sao anh John lại nỡ làm thế với tụi mình chứ? Hại tui bị thầy giám thị phạt trực vệ sinh ở toilet suốt một tuần.
- Ủa dụ gì dzạy?
- Thì là chuyện chiếc đĩa CD đó – một cô bạn vừa ăn vừa mếu…
- Ừ ha! ảnh làm tui thất vọng quá à. Vừa hại tụi mình trực vệ sinh toilet một tuần, vừa đi đánh nhau với bọn du côn. Híc, híc, híc…
- Ôi tụi hotboy bây giờ hay gây scandanl để lăng xê tên tuổi đó bà ơi…
- Ừ, ừ, dính dáng đến tụi giang hồ chắc cũng chẳng phải là người đàng hoàng đâu. Hoá ra là lưu manh giả danh nghệ sĩ. Vậy mà bấy lâu nay tui vô tình hâm mộ. Thảm quá
- Chuẩn luôn, lưu manh giả danh nghệ sĩ.
“RẦM!”
Thy tức giận đập bàn.
Nãy giờ ngồi nghe những lời bàn tán của bàn dân thiên hạ, Thiên Thy đã cố chịu đựng. Nói cô là giang hồ cũng được, lưu manh cũng được, nhưng nói Minh Đăng như thế thì cô không thể chịu được. Những danh từ đó, nhất quyết không được dành cho Minh Đăng.
Thy đứng lên, lách qua những chiếc ghế, đi đến chiếc bàn phát ra những lời xì xầm, bàn tán với đôi mắt lạnh lùng.
- “Lưu manh giả danh nghệ sĩ?” Các bạn có biết mình đang xúc phạm đến danh dự của người khác không?. Các bạn có chứng kiến tận mắt cuộc ẩu đả đó không? Hay chỉ dè bỉu theo báo chí? Các bạn có biết John đã cứu một nữ sinh bị bọn hút chích tấn công như thế nào không? Bị đánh gãy chân đến ngất xỉu cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho người khác. Hành động đó được coi là lưu manh sao?
Cả canteen rộng lớn im phăng phắc sau những lời nói thẳng thắn của Thiên Thy. Những cái miệng liến thoắng lúc nãy bây giờ đã cứng đơ không thể ngậm lại vì quá bất ngờ. Tất cả đều dán chặt mắt vào cô nữ sinh đang mặc áo dài đững giữa canteen.
Bảo Duy thấy thế cũng chỉ biết nở nụ cười méo mó. Mục đích của cậu khi lôi Thiên Thy xuống đây là muốn cô chịu áp lực từ dư luận mà ngại qua lại với Đăng. Vậy mà kế hoạch đã phản chủ, vì giờ đây, điều cậu nhận được là nhìn thấy tình cảm của Thy dành cho Đăng lớn như thế nào khi mà có thể bất chấp tất cả chỉ để bảo vệ danh dự cho hắn.
“Em Trần Thiên Thy lớp A về phòng giám thị có việc cần. Xin được nhắc lại, em Trần Thiên Thy lớp A về phòng giám thị có việc cần”
Bỗng tiếng loa phát thanh vang khắp trường, không khí trong canteen lại càng rớt vào yên ắng hơn.
Đôi mắt buồn thôi không dành những ánh nhìn lạnh lẽo cho những cô nàng độc miệng. Thy dợm bước rời khỏi canteen trường sau khi nghe giọng nói khản đặc, quen thuộc từ chiếc loa.
Bảo Duy cũng vội đi theo cô chị, Trúc Anh thấy thế cũng liền chạy theo xem có chuyện gì sắp xảy ra. Bỏ lại canteen lại bắt đầu bùng phát những tiếng xì xầm, rì rầm quá cỡ. Những cái miệng nhiều chuyện lại được hoạt động hết công suất của nó.
- Em Trần Thiên Thy, giáo viên chủ nhiệm đã làm việc riêng với em chưa? - Thầy giám thị cẩn trọng đưa tay đẩy chiếc kính lão sát vào mắt.
- Dạ chưa. – Thy bình tĩnh đáp.
- Không biết hình phạt của lớp dành cho em ra sao, nhưng em đã mang đến cho trường rất nhiều tai tiếng trong thời gian qua. Hội đồng sư phạm đã định đuổi học em vì tội bạo lực, dây dưa với thành phần tệ nạn xã hội, hơn nữa còn nghỉ học ba ngày liền không phép ngay sau đó. Nhưng nhà trường đã suy nghĩ kĩ lại, là sẽ không đuổi học mà đình chỉ em nghỉ học một tuần, bắt đầu từ thứ hai tuần sau.
- Thầy ơi, một tuần liệu có quá lâu không? Trong khi khối mười hai đang trong thời gian ôn thi tốt nghiệp? – Bảo Duy vội vàng lên tiếng.
- Đó không phải là chuyện của cậu! Nhưng thứ hai tuần sau em vẫn phải lên trường để làm một việc. - Thầy giám thị hết đẩy gọng kính nhìn Bảo Duy rồi lại nhìn Thiên Thy.
- Việc gì vậy thầy? – Trúc Anh sốt ruột thay cho Thy.
- Chịu kỷ luật và đọc bản kiểm điểm của chính mình trước toàn trường trong giờ chào cờ. Và sau đó là cho tôi gặp phụ huynh của em để bàn về hạnh kiểm yếu.
Cả Thy, Duy và Trúc Anh đều e ngại về hình phạt mà thầy giám thị đưa ra. Bảo Duy và Trúc Anh đều mở to mắt, tròn xoe khi nghe ba chữ “hạnh kiểm yếu”. Nhưng vốn dĩ đó không phải là điều Thy lo. Cái mà cô e ngại chính là “cho tôi gặp phụ huynh của em”
Đã tan học được nửa giờ.
Cổng trường mới tấp nập, chật cứng người là thế vậy mà bây giờ lại vắng hoe, lác đác chỉ vài bóng học sinh đang vội vã đi về để tránh mưa. Mới hơn giờ chiều, mà bầu trời đã tối đen lại vì những đám mây to bự, màu đất bụi, phủ kín mít.
Thiên Thy vẫn đứng dựa lưng vào bức tường trước cổng trường, không dám về mặc dù Bảo Duy và Trúc Anh rủ rê về cùng từ lúc nãy. Tất cả là chỉ vì một tin nhắn của ai đó hồi sáng “ Tan học, đợi anh đón về”. Vậy mà đợi mãi vẫn chẳng thấy đâu, gọi điện thoại thì không bắt máy.
Thy bắt đầu cảm thấy lo. Cô bắt xe bus, nhưng không phải đi về nhà mà đi đến ngôi nhà ở biển.
Những cơn gió thổi giật mạnh, thô bạo xô những ngọn sóng bạc đầu vào bờ cát trắng. Từng đợt sóng không còn nhấp nhô nhẹ nhàng như ngày thường, mà hung tợn như muốn nuốt chửng lấy từng hạt cát trắng mịn.
Trời bắt đầu đổ mưa, Thy vội vàng chạy đến bên ngôi nhà trắng nằm giữa biển cát. Thế nhưng ngôi nhà khoá chặt cửa. Chiếc ổ khoá chốc chốc lại rung lên vì cơn gió thô bạo…
Không có người ở nhà.
Ngoài kia, biển đang hét cùng sấm chớp. Gió thổi càng ngày càng lạnh, càng ngày càng to như muốn nuốt chửng tất cả, trong đó có cả cô gái nhỏ nhắn đang ngồi co chân trước mái hiên nhà…
“Minh Đăng! Anh đang ở đâu vậy? Đừng làm em lo”
_______________________________________________
Vậy đấy, một cô gái lạnh lùng đã không yêu thì thôi, nhưng khi đã yêu thì sẽ yêu thật chân thành và ngây dại. Và tình yêu của cô ấy luôn lớn lên cùng với những nỗi lo khắc khoải không tên.