Diệp Thanh Vy cười khinh bỉ, kiếp trước vì đoạn phỏng vấn kia mà cô ngu ngốc tin lời cô ta.
Người này mặt quá dày rồi, lúc đó Giang Duy Bảo sang nước ngoài công tác, cô ta còn có thể bịa chuyện rằng anh đi du lịch với cô ta.
Kiếp này, anh không xuất ngoại, cho hỏi hai người đi bằng cách nào vậy hả?
“Đừng tức giận.” Diệp Thanh Vy thấy Giang Duy Bảo nhíu mày không vui liền lên tiếng an ủi.
Hừ, thật đáng ghét, người phụ nữ kia lại làm anh không vui.
“Ừm.” Giang Duy Bảo gật đầu, xem ra anh phải nghĩ cách để Trần Diệu Linh nói ít một chút.
“Không hiểu sao, nhìn cô gái đó, em cứ thấy không vui.” Từ lần đầu tiên gặp mặt vào tám năm trước, Diệp Thanh Vy đã không thích Trần Diệu Linh.
“Vậy chúng ta không thèm quan tâm đ ến cô ta, được không?” Giang Duy Bảo đề nghị.
Diệp Thanh Vy gật đầu thật mạnh, ừ, anh đừng quan tâm đ ến cô ta.
Còn cô, phải quan tâm chứ, làm sao bỏ mặt kẻ thù được.
Mạng đền mạng, Trần Diệu Linh hại chết anh, cô nhất định không bỏ qua.
Nhưng không thể lấy mạng người phụ nữ đó được, phải làm sao mới khiến cô ta trả giá đây? Đâu thể nào đợi cô ta gây ra án mạng rồi mới chịu báo ứng?
Giang Duy Bảo thấy cô gật đầu, khóe môi không nhịn được cong lên.
Hóa ra dù mất đi kí ức, cảm xúc của cô vẫn không thay đổi.
Trong đầu anh bỗng hiện lên một đoạn hồi ức.
“A Duy, tớ không thích Tiểu Linh.” Diệp Thanh Vy nói nhỏ bên tai Lý Nhật Duy.
“Chúng ta không quan tâm cậu ấy là được.”
“Cậu đừng vì tớ…” Cô không muốn người khác vì cô mà thay đổi cảm xúc.
“Ngốc.” Lý Nhật Duy khẽ cười: “Người cậu không thích, tớ quan tâm đ ến làm gì.
Hơn nữa, tớ quả thật không thích cô gái đó.”
“Nhưng cô ta là bạn của Gia Bảo…”
Mà Giang Gia Bảo là bạn của hai người, họ không thể làm cậu ấy không vui được.
“Yên tâm, Gia Bảo cũng không thích cô ta.” Lý Nhật Duy khẳng định.
“Hả? Không phải hai người họ là bạn thân sao?”
Cuối tuần, Trần Diệu Linh đều ngồi xe suốt ba tiếng để gặp Giang Gia Bảo, mẹ cậu ấy cũng rất thích cô ta, còn giữ lại dùng cơm.
Lúc trước mẹ của Giang Gia Bảo từng phản đối cậu ấy chơi cùng hai người, sau đó cậu ấy lấy lí do học tập mới có thể khiến bà bỏ qua chuyện này.
“Cậu ấy… ăn nhiều kẹo hơn khi gặp cô ta.”
Giang Gia Bảo có thói quen, khi không vui sẽ ăn kẹo, vị ngọt có thể khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn.
Mỗi lần gặp Trần Diệu Linh, Giang Gia Bảo đều không vui, đặc biệt, lúc cậu ấy đi tìm Lý Nhật Duy, cô ta cũng bám theo.
“Cậu quan sát giỏi thật đấy.” Vậy mà không quan sát ra tình cảm của tớ, Diệp Thanh Vy âm thầm bổ sung.
Khi ấy, hai người chỉ mới trở thành bạn không bao lâu.
Cho dù Lý Nhật Duy có đoán được tình cảm của Diệp Thanh Vy đối với mình, anh cũng không dám tin đó là thật.
====================
Buổi tối, cô đem chuyện của Đường Hoa hôm nay kể cho Đường Tuyên.
Con gái là vậy, có những chuyện có thể không nói với người yêu, bạn thân thì khác.
“Hừ, đợi tớ về giúp cậu trả thù.” Đường Tuyên tức giận, cô không ở đó liền bắt nạt bạn thân cô.
“Định bắt sâu cho nó bò trong tủ quần áo sao?” Diệp Thanh Vy bật cười.
“Sao cậu biết?” Đường Tuyên phía bên kia cũng cười.
Lúc nhỏ Đường Tuyên thường bị Đường Hoa bắt nạt, cô đã bắt sâu bỏ vào tủ quần áo của chị ta để trả thù.
Nhìn Đường Hoa bị ngứa cả người nổi đầy nốt đỏ trong lòng cô cảm thấy rất hả hê.
Dù sau đó cô bị đánh đến ba bốn ngày không xuống nổi giường.
“Thế nào, cậu bên đó có gì vui không?” Diệp Thanh Vy chuyển chủ đề.
“Anh ấy lại đến tìm tớ.” Giọng Đường Tuyên có chút nức nở: “Vy Vy, tớ phải làm sao đây?”
Diệp Thanh Vy thở dài: “Tớ chỉ biết, nếu hai người thật sự có duyên, dù có trốn thế nào vẫn không thoát được sự an bày của số phận.”
Diệp Thanh Vy rất muốn nói, người kia vô cùng yêu Đường Tuyên.
Cô không thể chứng kiến tương lai hai người về sau, nhưng ít nhất lúc Đường Tuyên gặp tai nạn, anh ấy chưa bao giờ rời đi.
“Tuyên Tuyên, vì những người tệ bạc với cậu mà phải từ bỏ hạnh phúc cả đời, có xứng đáng hay không?”
Không, đó là câu trả lời ở kiếp trước Diệp Thanh Vy đã chứng kiến.
Đường Tuyên hi sinh bản thân vì họ, cuối cùng cô ấy nhận lại chỉ có tờ báo tuyên bố cắt đứt quan hệ từ Đường gia.
Lần này, cô trở về, không chỉ thay đổi kết thúc của bản thân mà còn phải giúp cho những người bên cạnh mình được hạnh phúc.
Diệp Thanh Vy thề, sẽ không để người xung quanh mình xảy ra bất kì tổn thương nào nữa.
Hai người tâm sự với nhau rất lâu, mãi đến khi Đường Tuyên chuẩn bị đi làm.
Mặc dù khác múi giờ, sáng nào Đường Tuyên cũng thức dậy sớm để trò chuyện với Diệp Thanh Vy.
Phía Diệp Thanh Vy, chưa đến giờ đi ngủ, cô lại lấy công việc ra tiếp tục làm.
Mấy chuyện này thật ra không quan trọng lắm, nhưng sắp cuối tháng việc sẽ rất nhiều, vẫn nên giải quyết những việc nhỏ này trước.
“Sao anh lại đến đây?” Diệp Thanh Vy đang tập trung vào công việc thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ngạc nhiên nhìn Giang Duy Bảo đứng trước nhà.
“Anh…” Giang Duy Bảo không biết phải giải thích thế nào, bỗng nhiên anh rất nhớ cô, chỉ muốn nhìn thấy cô mà thôi.
“Mau vào trong đi.” Diệp Thanh Vy nép người sang một bên để anh đi vào.
Vừa đóng cửa, xoay người lại nhìn thấy biểu cảm cứng ngắt của anh, cô thật sự muốn đập đầu chết cho rồi.
Trên bàn ở phòng khách, bên cạnh máy tính cô đang làm việc, tài liệu để lung tung.
Dưới đất còn có một chiếc hộp từ cửa hàng thức ăn nhanh, bên trong là cái đùi gà cô chưa ăn hết.
Lúc chiều đi làm về, giày còn chưa cất vào tủ, áo khoác tùy tiện vứt trên sofa.
Diệp Thanh Vy nhớ lúc đi học đại học, cô ở cùng người bạn thường xuyên thay và vứt đồ ở phòng khách.
Cũng may cô không học theo thói xấu đó, nếu không lúc này có chiếc đồ lót nào xuất hiện ở đây thì cô có thể dứt khoát đi đầu thai làm lại cuộc đời được rồi.
Tính cách Diệp Thanh Vy rất cẩn thận trong công việc nhưng lại là kẻ bừa bộn trong cuộc sống.
Lúc ở nhà với bố mẹ cô còn cố gắng ngăn nắp, sau khi dọn ra sống với Đường Tuyên thì như cá gặp nước.
Hai người nếu vui thì sẽ dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ vật, nếu buồn thì mặc kệ sự đời.
Lần trước đã có sự chuẩn bị, Diệp Thanh Vy mới dám dẫn Giang Duy Bảo về nhà, đâu nghĩ đến hôm nay anh lại đến đây đột ngột như thế chứ.
Trong lòng cô tự trấn an, dù anh là người thích sạch sẽ chắc cũng không vì chuyện này mà chia tay cô đâu, yên tâm, yên tâm.
“Thật ra bình thường em không phải vậy đâu, chỉ là buổi chiều về có chút mệt…” Cô cố gắng giải thích, tự bản thân cảm thấy gượng gạo.
“Mệt thì nghỉ ngơi đi.” Anh dịu dàng xoa đầu cô, sau đó nhặt lấy cái áo trên sofa.
Cái tính này của cô, anh đã biết từ nhiều năm trước, không sao, cô không thích dọn nhà, anh có thể làm cho cô.
“Đừng, đừng, giờ em khỏe rồi.” Cô vội cướp lại cái áo, làm sao để anh giúp cô dọn dẹp được.
Anh lại nhặt hộp thức ăn nhanh lên nhíu mày: “Sao ăn cái này, không tốt cho sức khỏe.”
“Một mình ăn cơm rất chán.” Diệp Thanh Vy ánh mắt đầy oan ức giải thích.
Kiếp trước cô không biết nấu ăn, Đường Tuyên cũng vậy, hai người thường ra ngoài ăn hoặc đặt thức ăn nhanh về nhà.
Kiếp này cô đã biết xuống bếp, nhưng mà ở nhà một mình lại lười nấu nướng.
“Trong nhà còn gì không? Anh nấu cho em.” Giang Duy Bảo xuống bếp.
Diệp Thanh Vy vội chạy theo, muốn ngăn anh nhưng không kịp.
“Em đánh anh ngất xỉu có được không?” Cô bỗng đưa ra đề nghị, thật là một ý kiến hay.
“Em nói xem?” Giang Duy Bảo hết cách, chỉ có thể chống tay nhìn cô.
“Hay anh đánh em cũng được.” Cô cảm thấy chuyện này cũng không tồi.
Thấy anh vẫn im lặng, Diệp Thanh Vy chỉ có thể tiếp tục đưa ra ý kiến khác: “Hay chúng ta ra ngoài ăn?”
“Em muốn tự rửa hay để anh.” Giang Duy Bảo cố gắng nhịn cười.
“Để em, để em.” Diệp Thanh Vy khóc không ra nước mắt, chạy đến ôm đống chén dĩa.
Chuyện là hôm qua cô đã nấu ăn, sau đó, không có sau đó nữa.
Bởi vì cô lười rửa chén, cho nên chúng vẫn còn nguyên ở một chỗ.
Giang Duy Bảo mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra chuẩn bị nấu ăn.
“Bình thường em không có vậy đâu.” Diệp Thanh Vy cố gắng giải thích vớt lại hình tượng.
“Yên tâm, anh còn chịu được.” Giang Duy Bảo rửa thịt.
Diệp Thanh Vy ấm ức: “Không chịu được nữa thì anh bỏ em hả?”
“Em đừng có mơ.” Anh đã để mất cô một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai..