Năm ấy, phu nhân Giang gia Đường Tâm Khanh sau khi biết Giang Gia Bảo thích Diệp Thanh Vy, hơn nữa còn nhiều lần gọi tên cô trong giấc mơ, bà đã ra một quyết định.
Bà đến gặp Diệp Thanh Vy, uy hiếp dù thế nào cô vẫn phải đến với Giang Gia Bảo.
“Giữa bọn cháu chỉ là bạn bè, làm sao có thể bên nhau được?” Diệp Thanh Vy cảm thấy hoang đường, tình cảm là thứ có thể ép buộc được sao? Hơn nữa, trong lúc này trái tim cô chỉ có một mình Lý Nhật Duy.
Đường Tâm Khanh thấy Diệp Thanh Vy không đồng ý, nên đã lấy người nhà cô ra uy hiếp: “Giang Tường Lĩnh thế lực vô cùng hùng hậu, nếu ông ta biết có người từ chối con trai mình, gia đình người đó có thể sẽ gặp sóng gió.”
“Bác uy hiếp cháu sao?” Diệp Thanh Vy không ngờ tới, những chuyện này lại xảy ra với mình.
“Không phải uy hiếp, là van xin.” Đường Tâm Khanh không giấu nữa, nói hết mọi chuyện.
Bệnh tình của Giang Gia Bảo ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ chẩn đoán không còn sống được bao lâu.
Bà mong con trai mình trước khi chết sẽ được ở bên cạnh người mình yêu.
“Nhiều nhất là một năm nữa, nó thật sự không còn nhiều thời gian.” Đường Tâm Khanh bật khóc, đi đến con đường này.
Bà không muốn trở thành người giống Giang Tường Lĩnh, nhưng vì con trai, bà không còn cách nào khác.
“Sao có thể?” Diệp Thanh Vy biết sức khỏe Giang Gia Bảo không tốt, nhưng không nghĩ đến cậu ấy chỉ còn lại một năm.
Chàng trai luôn lạc quan, vui vẻ kia, vậy mà…
Dưới sự uy hiếp và van xin của Đường Tâm Khanh, cuối cùng Diệp Thanh Vy cũng thỏa hiệp.
Giây trước cô vừa tỏ tình với Giang Gia Bảo, giây sau lại chia tay với Lý Nhật Duy, cô đã hứa với Đường Tâm Khanh giữ bí mật, nên chỉ có thể dùng những lời nhẫn tâm cắt đứt với anh.
Không ngờ đến, cuộc đối thoại của hai người, Giang Gia Bảo đã nghe thấy hết, bên cạnh còn có Trần Diệu Linh.
Giang Gia Bảo tức giận bỏ đi, Diệp Thanh Vy lập tức đuổi theo, tiếp sau đó đã xảy ra tai nạn.
Chứng kiến sự ra đi của người bạn tốt, phản bội tình yêu của mình, Diệp Thanh Vy không chịu nổi những chuyện này, sau đó mắc chứng bệnh quên phân ly, xóa đi toàn bộ ký ức khi gặp họ.
“Anh có tin em không?” Cô biết chuyện đó là nỗi đau của Giang Duy Bảo.
“Diệp Thanh Vy, em là cái máy lặp lại sao?” Giang Duy Bảo bật cười: “Anh đâu kêu em giải thích mấy chuyện đó, dù sao anh cũng biết rồi.”
“Hả?” Cô cảm thấy não mình giống như bị đóng băng: “Làm sao anh biết được? Anh đã gặp lại Giang phu nhân sao?”
Đó là bí mật của cô và Đường Tâm Khanh, nếu anh không gặp lại bà làm sao anh biết được sự thật? Mặc dù bọn họ đều là người Giang gia, nhưng thời điểm hai người bắt đầu ở bên nhau, anh còn hiểu lầm cô.
Điều này chứng tỏ, anh chỉ mới biết được mọi chuyện gần đây.
“Không nói chuyện này nữa.” Anh véo má cô, bên trên còn nước mắt chưa kịp khô.
“Anh chưa trả lời em mà.
Còn nữa, tại sao anh lại trở thành Giang Duy Bảo?” Diệp Thanh Vy vẫn không chịu bỏ qua.
Từ lâu cô đã thắc mắc nhưng không dám hỏi anh.
“Muốn biết sao?” Anh nhìn cô gái trước mặt liên tục gần đầu: “Mua chuộc anh đi.”
“Làm sao mới mua chuộc được anh?” Diệp Thanh Vy đối với thân thế anh rất thắc mắc.
Còn nhớ năm đó anh từng nói bố anh đã qua đời, sao lại trở thành Giang Tường Lĩnh rồi? Kiếp trước cô nhận ra anh quá trễ, làm gì đủ thời gian để cô thắc mắc mấy chuyện này chứ?
“Hôn anh một cái thì nói cho em biết.” Giang Duy Bảo chỉ chỉ môi mình.
Diệp Thanh Vy cúi xuống hôn anh, dù sao cũng đâu phải chưa từng hôn.
“Ông ta là bố anh.”
Diệp Thanh Vy chăm chú lắng nghe, nhưng người nào đó chỉ nói đúng một câu.
Mãi một lúc vẫn chưa thấy anh tiếp tục, cô mới biết mình bị lừa.
“Hết rồi?” Cái này ai mà không biết, nếu anh không phải con trai Giang Tường Lĩnh, ông ta có thể để anh trở thành Giang Duy Bảo sao?
“Còn…” Nét mặt anh cực kì gợi đòn.
“Nên?” Anh kể tiếp đi chứ!
“Phúc lợi của một nụ hôn chỉ có nhiêu đó, hay em…”
Cô lên tiếng ngắt lời anh: “Đồ đáng ghét, không nói thì thôi.”
Hừ, cô cũng không tin anh có thể giấu mình cả đời.
Còn hiện tại, không để anh được lợi, dám mang cô ra trêu đùa.
Cảm thấy không cam tâm, cô đánh lên vai anh.
Giang Duy Bảo đau đớn ôm vai: “Em mưu sát chồng sao? Anh còn đang bị thương đó.”
“Anh diễn nữa đi.” Cô chống tay, đùa sao, anh bị thương bên tay phải, vừa rồi cô đánh bên trái.
Hơn nữa, cô biết khống chế lực, cái đánh vừa rồi ngay cả trẻ con cũng không thấy đau.
“Hung dữ quá, trước kia em đâu có hung dữ với anh.” Giang Duy Bảo tỏ ra ấm ức.
“Trước kia anh cũng đâu có trêu đùa em.
Mặc kệ, anh trả Lý Nhật Duy lại cho em.”
Lý Nhật Duy vừa ấm áp, vừa dịu dàng, ngoại trừ việc đánh nhau và trốn học, mọi chuyện anh đều chiều theo ý cô.
Còn cái tên Giang Duy Bảo, suốt ngày chỉ biết bắt nạt cô.
“Người ta vẫn là A Duy của em mà…”
“Còn dám trêu đùa em nữa thì đừng trách.” Miệng nói vậy, còn trong lòng cô không có ý nghĩ giận anh.
“Anh mua kem cho em ăn nha.”
“Hừ, em có phải trẻ con đâu mà chỉ có một cây kem đã dỗ được.” Cô quay mặt đi, không thèm để ý đến anh.
“Vậy thì hai cây?” Trong lòng anh, cô vĩnh viễn là Diệp Thanh Vy trong sáng, lương thiện của năm mười lăm tuổi.
Sau khi nói ra được mọi chuyện, trong lòng Diệp Thanh Vy cảm thấy nhẹ nhàng hơn, sau này không cần phải lừa anh nữa.
Diễn kịch rất mệt, cô cũng đâu phải là diễn viên, suốt ngày đóng vở mất trí nhớ, mệt chết rồi.
===========
“Đại ma đầu, ăn cháo thôi.” Diệp Thanh Vy đi cả buổi để tìm mua cháo cho anh, đây là quán có tiếng nhất thị trấn.
Theo kí ức để tìm đến chỗ bán, cô mới biết được quán cháo đã dời đi chỗ khác.
Anh đang bị bệnh, cô muốn anh ăn ngon một chút nên cố gắng đi vòng ngược lại đến chỗ mới để mua.
“Anh nhớ có người khóc lóc nói chỉ cần anh tỉnh dậy thì không gọi anh là ác ma nữa?” Anh chỉ muốn nghe cô gọi mình là “A Duy” mà thôi.
“Ừm, nên giờ em mới gọi anh là đại ma đầu.” Dám trêu đùa cô còn ở đó trả giá?
“Nói xấu lãnh đạo, có tin anh trừ tiền thưởng của em không?” Giang Duy Bảo uy hiếp.
“Ồ? Bây giờ em đang lấy tư cách bạn gái gọi anh như vậy, anh dám trừ không?” Diệp Thanh Vy cũng không chịu thua.
“Không dám, không dám.” Giang Duy Bảo đầu hàng, anh làm sao dám trừ tiền cô được, không sợ cô đánh anh chắc?
“Ngoan.” Cô xoa đầu anh như dỗ trẻ, sau đó đặt tô cháo trước mặt.
“Tay còn đau…” Chàng thanh niên hai mươi ba tuổi nào đó thật sự tin rằng mình là đứa trẻ, bắt đầu làm nũng.
Diệp Thanh Vy nhìn thấy tay anh không tiện, chỉ có thể đút cháo cho anh.
“Mặn quá.” Giang Duy Bảo nhíu mày.
“Quán này bán luôn rất ngon mà.” Ở nhà cô có đại đầu bếp Diệp Đăng thế nên không cần ra ngoài ăn.
Mặc dù vậy, cô vẫn biết đến danh tiếng của quán cháo này, luôn rất đông khách khi gia đình cô còn ở đây.
“Em nếm thử.” Giang Duy Bảo chỉ tay vào chén cháo.
Diệp Thanh Vy nếm thử, đâu có, cháo không quá mặn cũng không quá ngọt, rất vừa ăn.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một cánh tay kéo lấy, sau đó đôi môi bị môi người nào đó phủ xuống.
“Ừm, quả thật rất ngon.” Giang Duy Bảo hài lòng gật đầu, rất ngọt.
“Anh đứng đắn một chút.” Cô đánh nhẹ lên người anh, người này, ngày càng không nghiêm túc.
“Hai người ăn cháo thôi có cần thiết phải vậy không?” Bỗng nhiên có tiếng nói truyền đến.
Diệp Thanh Vy giật mình xoay người lại, bên ngoài không chỉ có trợ lý Phan và trưởng phòng kế hoạch.
Lúc này còn có trợ lý Triệu, Đường Tuyên và cả người vừa lên tiếng – Đoàn Huy Vũ.
“Tôi đang suy nghĩ nên vào thăm bệnh tiếp hay tránh đi để không làm ‘bóng đèn’ đây?” Người nói vẫn là Đoàn Huy Vũ, những người còn lại vốn bị màn vừa rồi chọc cho đỏ mặt.
Diệp Thanh Vy xấu hổ không biết giấu mặt mũi vào đâu, cô thật sự muốn bản thân tàng hình ngay lập tức.
“Vậy thì anh tránh đi.” Giang Duy Bảo tỏ ra không có gì, đối với Đoàn Huy Vũ anh chưa bao giờ khách sáo.
“Tuyên Tuyên, cậu ấy bắt nạt anh…” Đoàn Huy Vũ quay sang nhìn Đường Tuyên, gương mặt tỏ ra ấm ức.
“Anh phiền quá đó.” Đường Tuyên không thèm quan tâm ai kia, đi vào bên cạnh Diệp Thanh Vy.
Trưởng phòng kế hoạch quan sát Đoàn thiếu, nhớ đến bộ dạng vừa rồi của Giang tổng, xem ra không chỉ có phụ nữ nguy hiểm, đàn ông cũng vậy..