Diệp Thanh Tú nghe thấy tiếng gõ cửa, thấy người tìm mình là Diệp Thanh Hân, anh có chút ngạc nhiên: “Chị cần lấy gì sao?”
Căn nhà chỉ có ba phòng, chị em Diệp Thanh Vy mỗi người một phòng.
Những lúc có Diệp Thanh Tú, Diệp Thanh Hân chủ động nhường lại phòng cho anh.
Sau khi Diệp Thanh Vy kết hôn, em ấy từng đề nghị anh có thể sửa lại phòng đó để ở.
Anh từ chối, nhất quyết muốn ở phòng cô, thế nên cô vẫn ngủ ở phòng Diệp Thanh Vy nhưng tất cả vật dụng đều ở phòng cũ.
Kể từ khi anh mang sự thật ấy ra ánh sáng, rất lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau.
Cô nhìn anh, mãi một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Ngày mai có rảnh không?” Nhìn thấy người đối diện gật đầu, cô tiếp tục nói: “Đi với chị đến một chỗ.”
==================
Diệp Thanh Tú không ngờ nơi Diệp Thanh Hân dẫn anh đến là trại trẻ mồ côi.
Cô có một nhóm bạn cũng là tác giả tiểu thuyết, hôm nay họ tổ chức đến nơi này để làm từ thiện.
Hôm nay anh chơi rất vui, mọi người về gần hết vẫn muốn ở lại.
Mãi đến gần tối bọn trẻ phải chuẩn bị học bài rồi đi ngủ, anh mới chịu về, còn hứa nhất định sẽ quay lại.
“Gần nhà có nơi tuyệt như vậy sao giờ em mới biết chứ?” Diệp Thanh Tú cảm thán, trong lòng có chút tự trách, anh thường xuyên đi làm từ thiện ở các trại trẻ mồ côi mà không biết gần nhà cũng có.
“Đúng là trẻ con!” Diệp Thanh Hân nhìn anh vui vẻ như thế không tự chủ được cười theo: “Dáng vẻ lúc em vừa giúp một người được minh oan, cũng giống lúc này.”
Nụ cười trên môi anh chợt tắt: “Chị họ của mình em còn không giúp được, thì còn tư cách giúp ai?”
Luật sư danh tiếng thì đã sao? Chuyện của Diệp Thanh Vy đến cuối cùng vẫn phải do Giang Duy Bảo dùng tiền để giải quyết.
Nếu đã không thể dùng công lý để giúp đỡ người vô tội, thay vì níu kéo chi bằng dùng cách khác giúp họ thì hơn.
“Thật ra chị chỉ muốn nói, em làm gì cũng được, miễn sao em cảm thấy vui vẻ là được.”
“Chỉ cần chị bên cạnh, em làm gì cũng thấy vui.” Diệp Thanh Tú nắm lấy tay Diệp Thanh Hân, kéo cô lại đối mặt với mình: “Cậu mợ cũng đã biết hết sự thật, hôn sự của chị và tên khốn kia đã hủy bỏ.
Hân Hân, giữa chúng ta đã không còn ngăn cách, tại sao chị cứ trốn tránh em?”
Còn một lý do mà anh không nói ra, anh biết cô từng bị Kiều Yến Loan xem thường bởi vì nghề nghiệp của hai người.
Hiện tại, anh cũng không còn làm luật sư, mặc dù nguyên nhân chủ yếu khiến anh từ bỏ công việc này không phải vì cô.
“Em thích trẻ em như vậy, vẫn nên tìm một cô gái tốt hơn chị, cùng nhau kết hôn, sinh con thì hơn.” Cô nói xong lập tức quay người bỏ đi.
Diệp Thanh Tú lập tức kéo tay cô lại.
Dù sao cũng là một luật sư, chỉ qua câu nói và thái độ của cô hôm nay, anh đã phần nào đoán được vấn đề: “Nếu như mẹ của con anh không phải là em, nó cũng không muốn xuất hiện trên đời này đâu.”
“Thanh Tú…” Cô bật khóc, dù đã chuẩn bị tâm lý, đến cuối cùng vẫn không đủ can đảm để đối mặt với anh.
Diệp Thanh Hân nhận ra việc viết tiểu thuyết không thể nào nuôi sống bản thân được.
Cô không thể cả đời cứ sống bám vào bố mẹ, vì thế đã đi ra ngoài tìm việc.
Người ta yêu cầu giấy khám sức khỏe, cô thấy lâu rồi mình cũng chưa kiểm tra, nên đi khám tổng quát một lần.
Tâm trạng cô vẫn rất tốt, mãi đến khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, là vô sinh.
Làm một người rất thích trẻ con, chuyện này đối với cô không khác gì tử hình.
Ban đầu bí mật của Kiều Yến Loan, cộng thêm chênh lệch về công việc đã đủ tạo khoảng cách giữa cô và Diệp Thanh Tú.
Bây giờ cô càng không xứng đáng với anh, đau dài chi bằng đau ngắn, cô quyết định dứt khoát một lần.
Diệp Thanh Hân muốn đi xem mắt, ban đầu chỉ để anh hết hi vọng, sau đó nhìn thấy một đối tượng đã có con, cô đã chọn anh ta.
Cô thật sự khao khát được làm mẹ, nhưng giờ hy vọng này đã bị dập tắt, cô còn làm được gì nữa?
Diệp Thanh Tú im lặng lắng nghe cô kể lại mọi chuyện, gương mặt không thể giấu được sự đau lòng.
Thời tiết đầu năm vẫn còn rất lạnh, mấy hôm nay tuyết rơi rất nhiều.
“Cho nên hai chúng ta…” Không thể ở bên nhau.
Anh nắm tay cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ người con gái anh yêu: “Đâu phải lúc nào tình thân cũng được gắn kết bằng quan hệ huyết thống đâu.”
Diệp Thanh Tú và Giang Duy Bảo đều không có quan hệ với Diệp gia, cả nhà đều đối xử với hai người rất tốt.
Ngay cả khi phát hiện anh là con của kẻ đã giết em trai mình, Diệp Đăng cũng chưa bao giờ thay đổi thái độ với anh.
“Cho phép anh được ở bên cạnh em dù hoàn cảnh nào, được không?”
Diệp Thanh Hân nhìn anh, sau đó gật đầu, chuyện tình cảm của hai người ngay từ đầu đều là anh bước về phía cô, còn cô chỉ toàn lùi về sau.
Có lẽ cô nên một lần lấy hết can đảm bước ra khỏi vùng an toàn, tiến về phía anh.
Hôm nay tuyết rơi rất dày, tại công viên nào đó, có đôi tình nhân đang trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và một cái ôm ấm áp.
=================
“Không sao, ở quán còn có Thanh Tú mà.” Diệp Thanh Vy bật cười: “Được rồi, tớ đã bao giờ thất hứa với cậu chưa?”
Sau khi tắt điện thoại, cô lười biếng ngã người lên sofa.
Vừa rồi Đường Tuyên gọi điện hẹn cô ngày mai đi mua sắm.
“Mệt hả?” Giang Duy Bảo vừa về đã thấy bà xã mình nằm cuộn người trên sofa.
Sắp đến Tết Âm Lịch, Giang lão phu nhân từ biệt thự ở hòn đảo tư nhân dọn về Giang gia.
Hôm nay, anh và Giang Gia Bảo ra sân bay đón bà nên không thể đến quán ăn chở cô về được.
“Không mệt bằng lúc làm trợ lý của anh.” Cô bĩu môi.
Anh không phản bác, chỉ bật cười véo mũi cô.
Bà xã của anh vất vả rồi.
“Chuyện của tên khốn đó sao rồi anh?” Người cô nhắc đến là bác sĩ Lê – kẻ từng suýt kết hôn với Diệp Thanh Hân.
“Sắp tới sẽ mở phiên tòa xét xử hắn.” Đó cũng là vụ án cuối cùng của Diệp Thanh Tú trước khi từ bỏ công việc luật sư.
Trước đó Giang Duy Bảo cho người điều tra về tên bác sĩ Lê đó, anh mới biết có nhiều cô gái bị lừa giống Diệp Thanh Hân.
Hắn ta dựa vào nghề nghiệp và vẻ bề ngoài nghiêm túc, lừa gạt nhiều cô gái để lấy tiền hồi môn của họ.
Đáng tức giận hơn là bằng bác sĩ đó của hắn cũng chỉ là bằng mua.
Diệp Thanh Tú đã nộp đơn từ chức nhưng về công hay tư, trước khi nghỉ việc anh ấy muốn cái tên khốn kia phải chịu mức án cao nhất.
“Cũng may chị em chưa có tình cảm với hắn.” Diệp Thanh Vy thở dài.
Hôm ấy sau khi biết được sự thật, Diệp Thanh Hân chỉ thoáng ngạc nhiên, không có biểu hiện gì nữa.
Thật ra cô biết chị ấy cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn, dù sao trong lòng chị ấy vẫn chưa quên được Diệp Thanh Tú.
“Trước đó, mọi việc em làm đều dựa vào những kí ức của kiếp trước.
Bây giờ có quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.” Cô lắc đầu: “Em không biết phải làm sao mới phải.”
Mỗi bước đi đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Sống lại một lần, đối với mọi việc cô càng phải cẩn trọng hơn.
“Không biết làm thế nào thì giao cho anh, được không?” Anh chơi đùa với mái tóc cô, rất dài và mềm mượt.
Diệp Thanh Vy rất yêu mái tóc của mình, cô chăm sóc cho chúng vô cùng cẩn thận.
Trước đây dù đánh nhau có chút khó khăn, cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ cắt tóc ngắn.
“Ừm, giao hết cho anh…” Ánh mắt cô có chút gian xảo: “Thế nên bữa tối cũng giao cho anh luôn.”
Giang Duy Bảo bật cười véo má cô: “Anh có để em nấu đâu?” Nhìn cô vất vả anh càng đau lòng hơn, thôi để anh tự làm vậy.
Cô đánh lên tay anh, mặt cô là đồ chơi của anh sao? Hết véo mũi rồi véo má.
“Bà xã, tối nay muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn kem…” Cô nũng nịu, được rồi, cô biết anh sẽ từ chối mà.
Thời tiết đầu năm vẫn còn rất lạnh, anh sợ cô sẽ bị cảm không cho cô ăn uống lung tung.
Oan ức quá, sức khỏe cô làm sao mà kém vậy được, năm nào cô cũng vừa ăn kem vừa ngắm tuyết mà.
Quả nhiên: “Không được!”
“Hừ, vậy anh còn hỏi em làm gì?”
“Anh đang hỏi về bữa tối để anh nấu cho em ăn.” Thật sự hết cách với bà xã nhà mình, không cho cô ăn kem là cô giận.
Được rồi, ai kêu anh yêu cái tính trẻ con này của cô.
Mà không đúng, cô thế nào anh cũng yêu hết.
“Vậy ăn anh!” Lời vừa nói khỏi miệng, Diệp Thanh Vy lập tức hối hận.
Người nào đó lập tức bế cô lên đi về hướng phòng ngủ: “Được thôi, anh sẵn sàng phục vụ.”
Cô cố gắng vùng vẫy trong vô vọng: “Thịt kho, thịt kho, em muốn ăn thịt kho!”
“Muộn rồi, không cho phép đổi món!” Bước chân anh không dừng lại.
Mặc dù sức lực của cô khá lớn nhưng anh vẫn đủ sức để giữ cô lại.
“Em nói nhầm thôi mà, em muốn ăn thịt kho tiêu!” Cô điên rồi mới nói đùa với anh, trăm nghìn lần hối hận.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, phòng ngủ lại trở nên ồn ào.
“Không được, em còn chưa có tắm.”
“Anh đâu có chê em?”
“Em chê anh, được chưa?”
Hai người đều ở ngoài cả ngày vừa mới về nhà.
“Vậy càng tốt, cùng nhau tắm đi!”
Lần này, đến lượt phòng ngủ yên tỉnh, phòng tắm càng trở nên ồn ào hơn…
Lại một đêm trôi qua, rất dài….