Edit: Huyên
Beta: Tà
Đối với hành động gắn bó thân thiết ngược cẩu độc thân này của bọn họ, rốt cuộc cũng có người dám nêu ý kiến.
Lam Cảnh Trình tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu nói: “Làm phiền, suy nghĩ đến cảm giác của đám cẩu độc thân chúng tôi một chút.”
Từ Ứng Hàn vươn tay vuốt đầu cô gái nhỏ nhà mình. Tóc cô mọc tốt, vừa dày vừa đen nhánh, sờ trên tay bóng mượt lại mềm mại.
Làm sao anh có thể nhịn được chứ?
Cho dù anh là một người kiệm lời nhưng cũng có đôi khi hận không thể nói với cả thế giới cô tốt thế nào.
Khi cô chơi game vừa nghiêm túc lại chuyên chú, rõ ràng thích anh nhưng còn giả bộ không có chuyện gì, sáng sớm tinh mơ đã chạy ra ngoài, vì anh mà tự mình chuẩn bị một bài hát làm quà sinh nhật.
Thân mình Từ Ứng Hàn hơi nghiêng đi, trán chạm vào trán cô.
Anh thấp giọng cười khẽ: “Làm sao bây giờ, không nhịn được.”
Đối với hành động này, tất cả mọi người đều lên án.
Nhưng sau khi lên án xong, Vương Ngọc Đàn lại cảm thán: “Chờ tôi giành quán quân Chung kết Thế giới rồi, cũng phải tìm bạn gái.”
Giản Dịch cười nhạo, nói: “Cậu cho rằng người yêu muốn tìm là được à, nói không chừng sau này cậu cầm ba cái cúp quán quân nhưng đến một người bạn gái cũng chẳng tìm được đâu.”
“Tôi chỉ biết người lúc trước nói lời này giờ đang dắt tay người yêu nhỏ đấy.”
Lam Cảnh Trình nhàn nhạt nói.
Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn quắc mắt quay đầu nhìn anh ta, hai người đầy mặt vẻ ‘K thần anh thật ngạo mạn, nói hay lắm’.
Dĩ nhiên sau khi phòng huấn luyện im lặng trong một khắc, giọng nói trầm thấp của Từ Ứng Hàn lại vang lên lần nữa.
“Người mình thích xuất hiện, vì sao tôi phải bỏ qua.”
Ừ, đúng lý hợp tình.
Buổi tối, khi mọi người đang ăn cơm thì Chu Nghiêu như một cơn gió vọt vào. Vương Ngọc Đàn chỉ chỉ mâm cơm trước mặt, nói: “Tiểu Nghiêu, cuối cùng anh cũng đến, anh mà còn không đến thì thịt kho sẽ bị Giản Dịch ăn hết đấy.”
Chiến đội I.W thuê đầu bếp riêng, bởi vì chiến đội có không ít người nên cũng không chỉ có một người nấu.
Nhưng trong số đó có một người làm thịt kho rất ngon.
Đừng nói đám con trai này, ngay cả Lâm Lung mỗi lần cũng phải ăn mấy miếng. Lúc nào người này nấu cơm hầu như mọi người đều tranh cướp nhau ăn.
Chu Nghiêu chưa kịp tới đoán chừng không phải họp thì là có chuyện gấp khác.
Chờ sau khi anh ta ngồi xuống, Vương Ngọc Đàn còn kỳ quái hỏi: “Anh không ăn cơm à? Đi xới cơm đi, tiện tay xới giúp em một bát.”
Nói rồi, bạn học Tiểu Vương đặt bát của mình xuống trước mặt anh ta.
Chu Nghiêu lại không ngó đến cậu ta, mà nhìn Giản Dịch chằm chằm, hết sức ngạc nhiên hỏi: “Cậu công khai xin lỗi trên weibo?”
Trong nháy mắt, những người ngồi trên bàn đều dừng đũa, nhìn về phía Giản Dịch.
Dĩ nhiên trừ vị đội trưởng nào đó, bởi vì anh chỉ chờ dịp mọi người dừng đũa là không chút do dự gắp một miếng thịt kho.
“Xin lỗi gì cơ?” Lam Cảnh Trình rất bất ngờ.
Vương Ngọc Đàn phụ họa: “Đúng vậy, nói xin lỗi cái gì, không phải đã trừ một tháng tiền lương, làm sao lại còn phải xin lỗi?”
“Tôi đã thoát khỏi trò chơi trước khi trận đấu kết thúc, đó là lỗi của tôi, nên tôi đứng ra xin lỗi fans và chiến đội Lucky Star trên weibo.”
Giản Dịch nghiêm túc nói.
Khi cậu ta mở miệng, trên mặt rất bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Vương Ngọc Đàn há hốc miệng, lại không biết nên nói gì, cuối cùng dứt khoát im lặng.
Chu Nghiêu liếc nhìn Từ Ứng Hàn vẫn đang thong thả ăn cơm, mặc dù anh hoàn toàn chưa biết tin tức này nhưng khi nghe được, ngay cả chân mày cũng không thèm nhếch lên, trong lòng Chu Nghiêu đại khái đã đoán được phần nào.
Giản Dịch dùng nửa tiếng đồng hồ suy nghĩ thật kỹ mới đăng lên weibo, thật ra cũng không có nhiều chữ, chính là xin lỗi về chuyện xảy ra lần trước.
Thua trận là do cậu chơi không tốt.
Nhưng thoát khỏi trò chơi trước thời gian quy định thì đúng là vấn đề thái độ, cậu biết, cũng nguyện ý nói xin lỗi.
“Cậu nhóc trưởng thành rồi.” Chu Nghiêu hài lòng duỗi tay xoa đầu cậu.
Ai ngờ anh ta vừa mới xoa hai cái, Vương Ngọc Đàn bên cạnh đã hét ầm: “Má nó, đừng xoa, xoa nữa gàu rơi hết vào thịt kho.”
Một đám người trên bàn cơm rống lên: “Cậu tởm quá.”
Vì vậy bạn học Tiểu Vương bị cưỡng chế đánh một trận.
Từ Ứng Hàn vốn đang giơ đũa chuẩn bị gắp một miếng thịt kho nữa yên lặng thu tay lại.
Key, JY: Về chuyện thoát khỏi trò chơi ở trận đấu trước, tại đây, tôi muốn xin lỗi Lucky Star và tất cả khán giả. Với tư cách một tuyển thủ chuyên nghiệp, hành động lần này của tôi là không chín chắn, cho nên về sau tôi sẽ tự đốc thúc bản thân. Cảm ơn mọi người đã bao dung và thông cảm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Bên dưới bài đăng này số bình luận đã vượt quá ,.
“Tôi biết là cậu nhóc nhà mình không cố ý mà, cậu ấy thua trận, trong lòng cũng khó chịu muốn chết.”
“Đám thích xuyên tạc hài lòng chưa, anh ấy xin lỗi rồi.”
“Wow, không ngờ anh lại trả lời.”
“Oa oa oa oa, anh trai nhỏ Key của chúng em, không sao đâu, thật sự không sao cả.”
Đương nhiên lời xin lỗi của cậu cũng bị những diễn đàn khác và Tieba lôi ra thảo luận một lượt, dù sao cũng là thua trận thoát khỏi game, nếu tự mình đứng ra xin lỗi thì mọi người cũng không cần cắn chặt không buông.
Ngay cả đám người vẫn còn lải nhải lần này chiến đội I.W thua là do công của cậu, cũng dần dần bị ngó lơ.
Cho nên khi trận đấu tiếp theo vào thứ năm diễn ra, chuyện này đã lắng xuống.
Lâm Lung mở máy tính ra, click vào lịch thi đấu. Cô nhìn lướt qua, lại ngó xuống ngày tháng trên máy tính, ngạc nhiên nói: “Giải thi đấu bình thường kết thúc nhanh như vậy sao?”
Mười tuần lễ thi đấu, đảo mắt đã qua chín tuần.
Nói cách khác, chiến đội I.W còn bốn trận chưa đánh, bởi vì tuần trước bọn họ đã thi đấu với Lucky Star rồi. Tiếp theo bọn họ còn phải giao đấu với các đội khác ở bảng B.
Hôm nay thứ , bọn họ không có lịch thi đấu.
Ngược lại ngày mai và chủ nhật bọn họ đều sẽ có một trận đấu.
“Nhanh á?” Giản Dịch liếc cô một cái, thở dài nói: “Anh hận không thể lập tức tiến vào vòng playoff, sau đó tới Chung kết Thế giới.”
Chung kết Thế giới…
Mỗi khi nghe thấy bốn chữ này Lâm Lung đều cảm thấy thật thần kỳ, xung quanh mỗi chữ dường như cũng dính một lớp kim quang, tỏa sáng lấp lánh khiến người ta nhìn chăm chú.
Có lẽ trong mắt fans, tham dự Chung kết Thế giới là vì tranh chức quán quân.
Nhưng đối với một chiến đội mà nói, có đôi khi ngay cả tư cách tham gia Chung kết Thế giới cũng thật khó khăn. Bạn không biết, khu vực Hàn Quốc ngay bên cạnh mỗi năm đều có những chiến đội siêu cấp không thể đoạt được vé tham dự, phải tiếc nuối chia tay với Chung kết Thế giới.
Lúc này, Lâm Lung lại có chút vui mừng, cô gia nhập một chiến đội “nhà giàu”.
Ít nhất thì cơ hội tiến đến Chung kết Thế giới của bọn họ cũng lớn hơn một chút.
“Chung kết Thế giới rất khó chơi ạ?” Lâm Lung hỏi.
Ai ngờ cô vừa mới hỏi xong, cằm đã bị một bàn tay nắm lấy, nửa ép cô quay đầu nhìn về phía bên kia. Sau đó, người đàn ông đang ngồi ở đó dửng dưng nói: “Anh đã từng chơi rât nhiều lần, hỏi cậu ta làm gì, hỏi anh.”
“Khó đánh lắm ạ?” Lâm Lung chớp chớp mặt, nghiêm túc lại hỏi lần nữa.
Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô, sau đó gật đầu một cái, “Khó đánh.”
Cái người luôn kiêu ngạo không ai bì nổi này, ngày thường muốn anh nói lời mềm mỏng một chút anh đều mang vẻ thà chết không chịu. Lúc này lại phá lệ thừa nhận.
“Không sao, năm nay có em ở cạnh anh.”
Lâm Lung dĩ nhiên biết thành tích trước đây của anh ở giải Chung kết Thế giới, là một ADC, thực lực cá nhân của Từ Ứng Hàn đủ sức đứng hạng ba thế giới, có lẽ không chỉ là vị trí ADC này, tất cả cái khác anh cũng đều đứng hạng đầu.
Nhưng đây là một trò chơi đồng đội, yêu cầu mỗi tuyển thủ trong đội phải có thực lực đứng đầu, phải phối hợp và có chiến thuật. Anh có thể ngăn cơn sóng dữ nhưng đôi khi cũng không cách nào cứu cả thế giới.
Nhưng năm nay, tất cả các vị trí của chiến đội I.W đều có thực lực tuyệt đối.
Bọn họ thống trị LPL, thắng giải đấu liên lục địa, dĩ nhiên muốn đến Chung kết Thế giới chứng minh bản thân.
“Muốn tiến vào Chung kết Thế giới, em còn phải đánh bốn trận BO, cùng với hai trận BO.” Từ Ứng Hàn duỗi tay búng khẽ vào gáy cô, hơi bất đắc dĩ nói.
“Em carry, anh nằm cũng thắng.”
Kết quả, cô vừa mới dứt lời, đầu đã bị gõ một cái.
Vừa quay đầu lại đã thấy Ngư ca cầm notebook đứng phía sau, “Trước khi tiếp tục giấc mơ đẹp ấy thì thắng trận đấu luyện hôm nay đi.”
Từ sau khi bọn họ giành quán quân giải đấu liên lục địa, hẹn đấu luyện với đội Hàn Quốc càng khó hơn.
Hôm nay đối thủ là chiến đội VG, bọn họ cũng có lịch thi đấu vào thứ bảy và chủ nhật. Cho nên hôm nay hai đội đều không thi đấu, dứt khoát hẹn nhau đấu luyện.
Chờ đến khi vào phòng, thấy ID của MID đối phương, Giản Dịch đột nhiên cười xấu xa nói: “Tôi nghe nói gần đây CJJ thi đấu rất hung tàn, chậc chậc, người thất tình thật đáng sợ.”
Ngô Địch có chút khó hiểu, tò mò hỏi: “CJJ yêu ai hả?”
“Còn không phải Lung muội muội của chúng ta…” Vương Ngọc Đàn ngồi xa nhất cũng theo sau cười xấu xa một tiếng, sau đó cậu ta thấy góc áo người bên cạnh, lập tức im miệng.
Má ơi, cậu lại chủ động tìm chết.
Ngô Địch được thông não, liếc Lâm Lung một cái, sau đó nhớ lại mỗi lần bọn họ gặp mặt chiến đội VG, MID đối phương nhìn MID nhà mình, ánh mắt liếc mắt đưa tình.
Khụ khụ, là anh ta ngốc.
Mặc dù mọi người đều thoải mái, nhưng đấu luyện cũng không tính là dễ dàng. Bởi vì Giản Dịch trong khi thi đấu luôn chơi rất chủ động. Trước kia đều là Giản Dịch phối hợp với TOP, MID, hoặc là đến BOT giúp Từ Ứng Hàn.
Nhưng bây giờ, cậu ta giống như một cái động cơ.
Cậu ta kéo theo toàn bộ chiến đội I.W. Trong khi trước kia chiến đội chủ yếu hoạt động ở đường BOT, đôi khi là ở đường MID.
Loại cảm giác này, Lâm Lung không thể nói là tốt hay xấu.
Nhưng ít nhất cô cảm thấy chơi rất thoải mái.
Nhưng chiến thuật chủ động kéo nhịp trận đấu này không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi, trận thứ nhất đối phương bị đánh trở tay không kịp, chiến đội I.W thắng. Kết quả sang trận thứ hai, bọn họ bắt được mấu chốt việc Giản Dịch chủ động đánh, ngược lại liên tục bắt được sai lầm của Giản Dịch.
Vì thế cả đội quả nhiên thua trận thứ hai.
Đến trận thứ ba, những người khác đều nhìn thoáng qua Từ Ứng Hàn.
Chỉ là, ngay cả thi đấu chính thức anh cũng tin tưởng Giản Dịch, không có lý nào khi đấu luyện còn chơi chiêu đổi người. Không hề nghi ngờ Giản Dịch sẽ không bị thay thế.
Trận thứ ba, cậu ta chơi càng cẩn thận hơn, nhưng vẫn tiếp tục chủ động.
Tại đường BOT gank tổ đội hai người đối phương, chiếm được rồng gió đầu tiên. Sau đó tới đường TOP, giúp tiễn TOP đối phương về nhà. Khi trận đấu bước sang phút thứ mười, cậu ta lại lần nữa giúp BOT đẩy trụ, chuyển lane đến đường TOP.
Trong nhịp độ tốc chiến này, khi chiến đội I.W đứng trên cao điểm của VG, Lâm Lung nhìn thoáng qua thời gian thi đấu.
Chỉ mất có phút.
Thắng đấu luyện, mọi người còn có cảm giác còn vui vẻ hơn thắng trong trận đấu chính thức.
Vì vậy bạn học Giản Dịch luôn vắt cổ chày ra nước mở miệng nói: “Mọi người muốn ăn khuya không? Tôi mời.”
Lâm Lung chớp chớp mắt, lập tức giơ tay, “Em muốn ăn lẩu.”
Giản Dịch nhìn cô, liền thấy ngón tay của cô gái nhỏ chỉ vào người đàn ông vẫn đóng đinh trên ghế, nói: “Chính là tiệm lẩu mà mỗi lần Hàn thần đều dẫn chúng ta đi ăn ấy.”
“Em thấy trên người anh có cái gì đáng tiền thì cắt đi bán đi.” Giản Dịch tuyệt vọng nói.
Lâm Lung bĩu môi.
Ngược lại, Từ Ứng Hàn thấy bộ dạng này của cô, buồn cười hỏi: “Muốn ăn lẩu?”
“Thi đấu tốt, cuối tuần đưa em đi.” Sự cưng chiều trong giọng nói của anh không che giấu chút nào.
Cho nên, ngày hôm sau thi đấu, Lâm Lung nghiêm túc nhìn màn hình, mở miệng nói: “Tất cả chơi cho tốt, nếu ai làm nhỡ bữa lẩu cuối tuần của em, em nhất định sẽ tự tay chém người đó.”
“Em rất muốn ăn lẩu, thật sự rất muốn.”
Từ Ứng Hàn thấp giọng cười.
Giản Dịch thở dài: “Lâm Lung, em có biết mỗi trận thi đấu đều sẽ trích lời của các tuyển thủ không?”
Lâm Lung: “…”
Vương Ngọc Đàn bật cười: “Không tồi, tiêu đề lần này tôi đã nghĩ xong rồi. Nội bộ chiến đội I.W bất hòa, MID buông lời chính tay chém đồng đội.”
Vì vậy, khi ống kính lia tới, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng biểu cảm đau khổ căm hận của người đi MID chiến đội I.W.
Hu hu hu hu, cô có thể rút lại lời mới nói không?