Cho Phép Anh Thích Em

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Vân

Beta: Tà + Huyên

Chiếc xe thể thao màu đen phóng vùn vụt trên đường, bên tai là tiếng động cơ nổ vang, nhưng những lời Từ Ứng Hàn nói lại như sát ngay tai.

Lâm Lung quay đầu nhìn anh, mặt đầy kinh ngạc.

Từ Ứng Hàn đang lái xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, nhưng vẫn đưa một cánh tay đặt lên đầu cô, khẽ cười hỏi: "Có muốn đi chỗ nào không?"

Lâm Lung mở to hai mắt, "A" một tiếng, hiển nhiên cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.

"Không sao, đúng lúc hai ngày bước bạn anh cho anh hai tấm vé, chúng ta có thể đi vui chơi một chút." Giọng Từ Ứng Hàn có vẻ hờ hững, không phải loại lạnh lùng như ngày thường mà trái lại có chút mềm ấm.

"Vé gì thế ạ?" Lâm Lung tò mò hỏi.

Một lát sau, chàng trai bên cạnh mỉm cười nói: "Không nói cho em đâu."

Lâm Lung: "..." Đội trưởng, anh thay đổi rồi.

Bởi Từ Ứng Hàn lái xe, Lâm Lung không biết làm gì, vì vậy chàng trai bên cạnh bỗng mở nhạc, là một đoạn piano êm ái như dòng nước chậm rãi trôi.

Lâm Lung sửng sốt. Đây chẳng phải là quà sinh nhật cô tặng cho Từ Ứng Hàn sao?

Chàng trai đột nhiên quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Anh đã từng nói với em..." Anh dừng lại, lần nữa nhìn về con đường trước mắt.

Lâm Lung chớp mắt một cái, cô nhìn anh, anh định nói gì?

Lúc cô đang oán thầm trong lòng là sao người này chỉ nói được nửa lời thì giọng nói trầm thấp êm ái của anh vang lên lần nữa: "... anh rất thích bài này chưa nhỉ."

Tiếng đàn piano mang tiết tấu nhẹ nhàng êm ái, Lâm Lung nghe tiếng nhạc này, bỗng nhớ lại lúc thu âm.

Vì muốn tìm được phòng thu, Lâm Lung đã phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại mới tìm được bạn giúp cô đặt phòng thu.

Mặc dù quá trình khó khăn, nhưng ở những giờ phút cuối cùng, cô vẫn làm được.

"Vâng, anh thích thì tốt." Hai tay Lâm Lung trượt lên trượt xuống trên dây an toàn, cô cứ lo lắng thì sẽ nắm chặt lấy vật nào đó trong tầm với.

Cô vừa nói xong, tiếng điện thoại trong túi xách bỗng vang lên.

Cô vội lấy ra nhìn một cái, là Tô Hiểu Đàm. Cô nhận cuộc gọi, ở đầu bên kia, giọng Tô Hiểu Đàm uể oải: "Đậu Đỏ, hôm nay tớ dậy mới thấy tin, cậu không sao chứ?"

"Cậu mới có sao không í, sao giọng lại thế kia?" Lâm Lung nghe giọng bạn khàn khàn, lo lắng hỏi.

Tô Hiểu Đàm hừ một cái, kiên cường nói: "Tớ không sao, hôm qua uống nhiều rượu giả quá, mẹ nó, đám người hội học sinh này quả thật không phải người."

Nghe cô ấy nói là uống rượu say, Lâm Lung càng kinh ngạc, "Cậu uống với bạn cùng trường nhiều tới vậy sao?"

"Thôi đừng nói nữa." Tô Hiểu Đàm rõ là không muốn nhắc tới, sau đó cười nói: "Tớ phát hiện lúc mấu chốt anh nhỏ của cậu vẫn thật là trâu bò, hôm qua đánh xịt không biết bao nhiêu khuôn mặt, aizzz, hôm qua tớ đuổi không kịp."

Tô Hiểu Đàm nói xong, xoa xoa mặt của mình, đúng là uống nhiều quá rồi, lúc này đầu vẫn còn đau quá đi mất.

Không ngờ Lâm Lung sửng sốt một chút rồi hỏi lại: "Anh nhỏ tớ làm sao?"

"Anh ấy đăng Weibo chứ sao, tớ thấy hơn , lượt share rồi, thật hả hê lòng người, có cảm giác sảng khoái của chính nghĩa thắng tà ác lắm." Nói xong, Tô Hiểu Đàm dùng chân đá thành giường, chiếc giường của kí túc xá đại học kêu lên kẽo cà kẽo kẹt.

Lâm Lung hầu như không biết chuyện trên Weibo.

Từ khi gia nhập chiến đội I.W, mỗi khi trên mạng có gì liên quan đến nhà mình, Chu Nghiêu đều cấm bọn họ lên xem Weibo và Tieba.

Hôm qua, sau khi về nhà, Lâm Lung cũng không chơi điện thoại di động, cô ngồi trong phòng xem hai bộ phim để giết thời gian.

Cô không ở chiến đội, vì vậy không có ai nói những chuyện trên mạng cho cô.

Nếu không phải Tô Hiểu Đàm gọi điện tới, đến bây giờ cô còn không biết có chuyện gì.

Thế nên cô lập tức nói: "Tớ còn có chuyện, phải cúp máy trước đây, lát nữa tớ sẽ nói chuyện với cậu."

Sau đó, Lâm Lung mở điện thoại lên Weibo, quả nhiên là sau tối hôm qua, Weibo cô liên tục bị nhắn tin và bị tag. Cô ấn tên Weibo Lâm Diệc Nhượng trên thanh tìm kiếm.

Cô lập tức thấy bài Weibo hôm qua anh ấy đăng lên.

Lâm Lung mở xem tấm hình được đăng lên, hết tấm này đến tấm khác, đó đều là hình từ nhỏ đến lớn của cô và Lâm Diệc Nhượng. Trong hình là từng thời điểm lớn lên của hai người, tuy chỉ vỏn vẹn tấm hình, nhưng đó là mười tám năm chung sống thu nhỏ của hai anh em.

Chẳng qua xem lại mấy tấm hình này, Lâm Lung hơi nghiêng đầu, thì ra từ nhỏ Lâm Diệc Nhượng đã thích bắt nạt cô như vậy rồi.

"Đang xem cái gì đấy?" Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe thể thao chậm rãi dừng lại, Từ Ứng Hàn nghiêng người nhìn về điện thoại trong tay cô, đã thấy tấm hình Lâm Lung tựa vào vai Lâm Diệc Nhượng.

Lâm Lung có chút lúng túng, tay cầm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Thật ra thì em không cố ý muốn lừa gạt mọi người."

Chẳng qua, cô chơi eSports cũng đã đủ khiến người ta ghé mắt, nếu để lộ quan hệ anh em với Lâm Diệc Nhượng, cuộc sống của cô sẽ không giữ được yên bình.

Bất cứ lúc nào, Lâm Lung cũng không phải người thích lộ diện khoa trương.

Từ Ứng Hàn thấy thần sắc Lâm Lung có chút hốt hoảng, chắc cô cũng mới biết chuyện này, "Quả thật mọi người cũng rất bất ngờ, nhưng không ai trách em hết, em không cần phải nói xin lỗi."

"Vậy anh thì sao? Anh không trách em chứ?" Lâm Lung nghiêm túc nhìn Từ Ứng Hàn.

Chàng trai lắc đầu không chút do dự. Sao anh lại trách cô được, trái lại còn vui mừng.

"Chuyện này chắc sẽ được thảo luận rất lâu, trận đấu tới đây nhất định sẽ có phóng viên hỏi em, nhưng em đừng lo lắng." Đèn đỏ vừa tắt, đèn xanh sáng lên, Từ Ứng Hàn khởi động xe chậm rãi tiến về phía trước, đột nhiên cười nói: "Huống chi, chiến đội cũng không phải vì em là em gái Fox mới mời em về."

Câu này vừa trêu chọc vừa an ủi, khiến trong lòng Lâm Lung thấy thêm ấm áp.

"Cảm ơn anh, đội trưởng." Lâm Lung không ngờ một người luôn lạnh nhạt như Từ Ứng Hàn ngay bây giờ lại nói được những lời ấm lòng như vậy.

Từ Ứng Hàn lái xe, hỏi một câu: "Cảm ơn anh cái gì?"

"Cảm ơn anh đứng về phía em." Lâm Lung nói.

Những lời này khiến Từ Ứng Hàn có chút bất ngờ, anh nhìn cô, "Anh luôn luôn đứng về phía em."

Chỉ một câu nói đó mà suốt dọc đường còn lại Lâm Lung không mở miệng nữa, bởi tim của cô gái nhỏ lúc này đập nhanh theo tốc độ tăng dần của chiếc xe thể thao, dường như nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một nơi khá giống khu vui chơi. Lâm Lung nhìn ra ngoài qua cửa kính. Nếu nói khu vui chơi thường nhộn nhịp sặc sỡ thì khu vui chơi này lại rất khác, đây thật sự là một nơi khủng bố.

"Hôm nay chúng ta chơi ở đây sao ạ?" Lâm Lung có chút hoài nghi, chỉ chỉ ra bên ngoài.

Từ Ứng Hàn tháo dây an toàn của mình ra, quay đầu nhìn cô, thấp giọng cười: "Sợ à?"

"Ở đây đông người quá, lỡ bị nhận ra thì phải làm thế nào?" Lâm Lung hơi do dự.

Nơi này nhìn qua đã biết là nơi những người trẻ tuổi thích tới, lượng người lớn như vậy, không chắc không có trường hợp bị fans phát hiện. Bây giờ Lâm Lung đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu tin cô và Từ Ứng Hàn đi chơi bị lộ, chỉ sợ fans của Từ Ứng Hàn sẽ xé cô ra mất.

Khu vui chơi này thực ra là xây dựng tạm thời, bởi bên trong có một nhà ma được mệnh danh lớn nhất thế giới, năm nay vừa được xây ở Thượng Hải.

Từ Ứng Hàn cũng vô tình đi qua khu vui chơi này, vì vậy nhờ bạn kiếm cho hai tấm vé.

Biết rõ là không nên, nhưng Lâm Lung vẫn không từ chối được cám dỗ đi chơi chung với Từ Ứng Hàn. Có lẽ đây chính là thời điểm cô ở gần anh nhất. Cô không biết những cô gái khác có loại cảm giác thầm mến này không, chứ đối với người lần đầu trải nghiệm như cô thì cô đang bắt đầu lo được lo mất.

"Không muốn đi sao?" Từ Ứng Hàn ngồi ở chỗ lái, yên tĩnh nhìn cô.

Chỉ thấy cô gái nhỏ chợt tháo dây an toàn, biểu cảm giống như muốn đi đánh bạc vậy, cô nói: "Muốn đi, em muốn đi."

Rốt cuộc, cô nói những lời trong lòng mình như hô khẩu hiệu, chọc chàng trai bên cạnh không nhịn nổi cười.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng bấm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

"Sao em có thể dễ thương như vậy nhỉ?"

Từ Ứng Hàn nói xong câu này liền đẩy cửa xuống xe. Đợi anh đi đến cửa bên kia để giúp cô mở xe thì đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như quả mận chín vậy, ngay cả tai cũng đỏ lựng.

Lâm Lung mau chóng lấy lại tinh thần, vội vàng tháo dây an toàn ra.

Hai người cùng đi đến cửa khu vui chơi, lúc này có không ít người đang xếp hàng. Từ Ứng Hàn nhìn vé trong tay, đi thẳng đến chỗ nhân viên làm việc. Người nhân viên nhìn một cái rồi trực tiếp mở cửa nhỏ cho bọn họ đi vào.

Bấy giờ, Lâm Lung mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, may mà không cần phải xếp hàng.

Thật ra khu vui chơi này chỉ có nhà ma kia là lớn nhất, còn lại chỉ là một ít gian hàng mà thôi, có điều những gian hàng khác đều bán búp bê nhân vật hoạt hình, nơi này lại toàn những mặt nạ hết sức dọa người.

Lâm Lung vốn không quá thích loại mặt nạ kinh dị này, nhưng bây giờ lại một hai kéo Từ Ứng Hàn đi xem cùng.

"Cái này thế nào?" Cô đeo mặt nạ khua tay múa chân vài cái. Mặt nạ quỷ hút máu với răng nanh trắng cũng không quá đáng sợ.

Nói xong, cô liền lấy một chiếc mặt nạ y như đúc, nhón chân đeo lên mặt anh.

"Đẹp lắm." Lâm Lung cười nhoẻn miệng.

Tuy khuôn mặt cô bị che dưới mặt nạ, thế nhưng Từ Ứng Hàn nghe tiếng cũng có thể tưởng tượng được điệu bộ lúc cô cười.

"Đây là mặt nạ tình nhân đấy ạ, rất hợp với quý khách." Chủ sạp là một cô gái, nhìn dáng vẻ hai người đăng đối với nhau như vậy cũng thấy cảnh đẹp ý vui, còn đặc biệt nói: "Nếu hai vị mua hai chiếc cùng lúc thì tôi sẽ giảm cho tệ, đây là nể tình hai người đều đẹp nhé."

Lâm Lung lần nữa phải khom người cười lên.

Thế là Từ Ứng Hàn bỏ tiền ra mua luôn hai cái mặt nạ.

Lâm Lung nhanh chóng đeo xong mặt nạ, thấy Từ Ứng Hàn còn cầm mặt nạ trong tay nhìn tới nhìn lui, cô liền giục: "Anh mau đeo đi."

"Em sợ bị người khác bắt gặp vậy à?" Từ Ứng Hàn thấp giọng hỏi.

Lâm Lung có chút không hiểu nhìn anh, kéo tay anh, dụ dỗ: "Hôm nay câu lạc bộ không nghỉ, hai chúng ta lại xin nghỉ đi chơi, bình thường mấy anh Giản Dịch đi chơi đều bị fans phê bình không làm việc đàng hoàng, nếu chúng ta bị bắt gặp, chắc chắn bị người ta mắng chết."

Nói xong, cô còn không quên bổ sung: "Thật ra thì em sao cũng được, bị mắng quen rồi, nhưng anh là đội trưởng, trong lòng các fans, anh vẫn luôn là người hoàn mĩ nhất."

Thái độ nghề nghiệp hoàn mĩ, một năm chơi trên trận, dù xuất đạo đã mấy năm nay, trạng thái vẫn luôn giữ tốt. Tuy có lúc thành tích không được tốt lắm, nhưng anh tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi những đội viên khác hay huấn luyện viên, cho tới giờ, tất cả đều do anh gánh.

Một Từ Ứng Hàn như vậy, không chỉ hoàn mĩ trong mắt fans mà còn là một người đáng tôn trọng đối với cả đối thủ.

"Cho nên người hoàn mĩ thỉnh thoảng cũng sẽ muốn lười biếng." Từ Ứng Hàn nói xong liền chụp mặt nạ lên mặt. Đằng sau chiếc mặt nạ quỷ hút máu đó, một giọng nói buồn buồn thốt ra, anh nói: "Lần này là anh làm liên lụy đến em."

"Không hề." Lâm Lung lầm bầm.

Rất nhanh sau đó hai người đã đến nhà ma, chỉ có điều lúc xếp hàng đi vào, bước chân Lâm Lung lại trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Bên trong tối thui, tiếng kêu gào không ngừng truyền tới. Dù biết đồ bên trong đều là giả, ngay cả ma quỷ cũng là do người ta hóa trang, thế nhưng cô vẫn không kìm được sợ hãi.

"Em sợ cái này thật đấy à?" Từ Ứng Hàn không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng lại thấu rõ tâm tư cô rồi.

Lâm Lung cứng rắn trả lời: "Không, em chẳng sợ."

Bọn họ và mấy người phía trước cùng nhau đi vào. Đứng trước họ cũng là một đôi tình nhân, cô gái thẹn thùng nói với bạn trai mình: "Đợi lát nữa anh phải bảo vệ em đấy nhé."

"Yên tâm đi, nếu em sợ thì anh ôm em liền." Chàng trai khẳng định.

Trái lại, Từ Ứng Hàn chưa nói gì, đi vào theo Lâm Lung.

Bởi đi đầu tiên và đi cuối cùng đáng sợ nhất, nên mấy người đi chính giữa, Từ Ứng Hàn đi sau cùng. Do có anh ở phía sau nên Lâm Lung cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Ở cái nhà ma có thể nói là lớn nhất châu Á này, dù trước khi đến đã chuẩn bị trước tâm lí, nhưng khi đi vào thật, bầu không khí kinh khủng vẫn khiến đáy lòng mỗi người phải e dè.

Điều cô không ngờ nhất là vừa mới vào không bao lâu, cái đôi tình lữ lúc trước, chàng trai vừa nãy còn vỗ ngực bảo ôm bạn gái lại là người đầu tiên trong nhóm bị dọa đến nỗi thét chói tai.

Người đầu tiên thét lên chói tai rất thành công trong việc kéo theo cả nhóm thét theo.

Lâm Lung cố nén con tim đang khó chịu, bỗng có một bàn tay ấm áp không chút do dự nắm lấy tay cô. Giọng nói tỉnh táo của Từ Ứng Hàn vang lên bên tai: "Nếu sợ thì nắm chặt tay anh."

Cô vừa quay đầu lại đã thấy chiếc răng nanh trắng hớn trên mặt nạ của Từ Ứng Hàn dưới ánh đèn màu xanh lá cây u thẳm.

Cô gái nhỏ bị dọa, sắc mặt tái nhợt đi, giọng nói hơi run: "Đội trưởng, anh có thể tháo mặt nạ xuống không?"

Từ Ứng Hàn chẳng chần chừ tháo mặt nạ.

Giờ phút này, trong phòng không thấy rõ mặt anh, chỉ có ánh đèn xanh lét thỉnh thoảng chiếu lên gò má anh, khuôn mặt anh tuấn hết sức kia khiến Lâm Lung thở phào nhẹ nhõm.

Nhà ma này rất lớn, muốn ra ngoài phải đi hơn phút.

Dọc đường, có các nhân viên cải trang làm ma quỷ, lúc đi ra dọa Lâm Lung thiếu chút nữa khóc ré lên, bởi cô cảm giác có bàn tay bỗng nhiên túm lấy chân mình.

Cô suýt đụng ngã vào trong lồng ngực Từ Ứng Hàn.

Giọng nói bình tĩnh của anh cất lên: "Thật ngại quá, cô ấy nhát gan, phiền anh đừng dọa cô ấy."

Ngay sau đó, Lâm Lung cảm thấy bàn tay lạnh như băng trên cổ chân mình dường như biến mất, một giọng nói không rõ vang lên: "Xin lỗi anh."

Chắc cũng nhờ con "ma" này nói xin lỗi mà nỗi sợ của Lâm Lung vơi đi không ít.

Ngay cả đôi tình lữ trước mặt đã sớm bị dọa đến quỷ khóc sói tru, lúc này cô gái kia nghe loáng thoáng được lời của Từ Ứng Hàn, đánh bạn trai mình một cái thật mạnh, giận dữ thét: "Mẹ nó anh có phải đàn ông không hả? Xem bạn trai người ta một chút đi kìa, rồi nhìn lại anh một chút."

Kết quả là bạn trai cô này dỗ dành rồi dạ vâng cả nửa ngày nhưng không dám khoác lác gì nữa.

Cô gái giận dữ kia hất tay một cái rồi đi nhanh lên đầu nhóm.

Lâm Lung bị dọa quả này xong thì chân sắp nhũn ra, cuối cùng gần như tựa vào ngực Từ Ứng Hàn để ra ngoài.

Lúc cô nhìn thấy bầu trời sáng sủa bên ngoài, loại cảm giác được giải phóng làm cô suýt nữa ngã xuống.

Cô gái nhỏ đứng một chỗ thật lâu, cho đến khi chàng trai đến trước mặt cô, vén mặt nạ quỷ lên.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn đột nhiên hiện ra dưới ánh mặt trời, ngay cả đôi mắt hơi chớm lệ cũng óng ánh. Cô ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn Từ Ứng Hàn.

Ánh mắt ỷ lại đâm sâu vào lồng ngực anh mất rồi.

Từ Ứng Hàn hơi khom người, khuôn mặt điển trai của anh ngày càng lớn dần trước mắt Lâm Lung, ngay cả trong con ngươi đen nhánh của anh, cô cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.

"Lâm Lung, có muốn trở thành bạn gái của anh không?"

Cô gái nhỏ vẫn chưa hoàn hồn, não bộ của cô dường như dừng hoạt động mất rồi, không biết phản ứng thế nào.

Giọng nói của chàng trai lại cất lên lần nữa.

"Lâm Lung, làm bạn gái anh."

Lần này, anh trực tiếp nói câu khẳng định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio