Edit: Vân
Beta: Tà + Huyên
Lúc Từ Ứng Hàn đẩy cửa bước vào nhà chung thì thấy Giản Dịch đang ngồi tháo bọc đồ trong phòng khách. Cậu ta thấy anh về liền vui vẻ nói: "Hàn ca, anh cũng về rồi. Vừa nãy Lâm Lung vào sớm hơn anh một chút, anh có gặp em ấy ở cửa không?"
"Ừm." Từ Ứng Hàn trả lời hời hợt rồi định lên lầu.
"Trông Lung muội muội hí hửng ghê." Giản Dịch lẩm bẩm.
Từ Ứng Hàn đã bước một chân lên bậc thang rồi thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Giản Dịch, "Sau này đừng gọi em ấy là Lung muội muội nữa."
"Hả?" Giản Dịch ngừng tay, ngạc nhiên nhìn anh.
Thấy vẻ mặt Từ Ứng Hàn nghiêm túc, cậu ta dè dặt hỏi lại: "Hàn ca, có vấn đề gì sao?"
"Không đủ nghiêm túc." Lúc nói những lời này, gương mặt điển trai của Từ Ứng Hàn vẫn không đổi sắc.
Giản Dịch ngây người, dõi theo Từ Ứng Hàn bước đi không ngoảnh mặt lại, đến nửa ngày sau trong đầu cậu ta vẫn lảng vảng những lời nói này. Không đủ nghiêm túc?
Chiến đội bọn họ đâu phải quân đội, nghiêm túc để làm gì?
Từ Ứng Hàn lên lầu, vào phòng thay quần áo. Lúc ra, đi qua cửa phòng Lâm Lung, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định đi xuống lầu.
Khi vào phòng huấn luyện, mọi người đều yên lặng ngồi trước máy tính chơi game.
"Hàn ca, giúp em lên rank được không?" Anh vừa vào, SP Vương Ngọc Đàn liền như thấy người thân vậy, mặt đầy mong đợi nhìn anh.
Từ Ứng Hàn tới kéo ghế của mình, liếc xem máy tính cậu ta, vừa hay cậu ta đang xem lại chiến tích.
Ha ha, toàn đỏ.
"Chơi bậy sao?" Anh cười ha ha hai tiếng. Vương Ngọc Đàn không dám nói câu nào, vậy mà không ngờ, Từ Ứng Hàn khởi động máy xong lại nói: "Vào đi, chúng ta đi đôi."
Vương Ngọc Đàn: "..."
Có lẽ do hạnh phúc tới quá nhanh, cậu ta đón nhận không kịp. Nhớ có lần cậu ta rớt xuống kim cương I, năn nỉ Từ Ứng Hàn giúp mình leo rank, cuối cùng cả ngày cứ vâng vâng dạ dạ giống như đứa cháu trai, còn không dám thở mạnh.
Cậu ta chớp mắt một cái, hơi khó tin, "Hàn ca, anh không có yêu cầu gì khác sao?"
"Yêu cầu gì? Từ Ứng Hàn không phản ứng kịp, đợi đến khi anh mở account Hàn Quốc ra mới hiểu ý của Vương Ngọc Đàn. Anh dứt khoát quay lại, cười như có như không, hỏi: "Lần trước còn chưa chơi đủ à?"
Vương Ngọc Đàn vô cùng hoảng sợ nhìn anh. Đó là chơi sao?
Nhưng lần này Từ Ứng Hàn lại im lặng đến lạ thường, vào đấu hạng luôn với cậu ta.
Giản Dịch tháo đồ của mình xong bèn vào phòng huấn luyện, thấy Từ Ứng Hàn đã ngồi vào chỗ, nhưng chiếc ghế khác vẫn trống, vì vậy cảm khái một câu: "Quả nhiên con gái cần chuẩn bị lâu hơn, Lung..."
Mấy tiếng "Lung muội muội" vừa định cất lên thì cậu ta lại chợt thấy khuôn mặt hằm hằm nhìn vào máy tính của Từ Ứng Hàn đang ngồi sát tường.
"Lâm Lung về rồi?" Lam Cảnh Trình ngồi cạnh đó dựa lưng một chút, thoải mái hỏi.
Giản Dịch gật đầu: "Chân trước chân sau về với Hàn ca luôn."
Đợi Từ Ứng Hàn đánh xong một trận với Vương Ngọc Đàn, anh quay đầu nhìn một cái. Sao vẫn chưa xuống lầu?
"Hàn ca, đánh thêm trận nữa đi." Vương Ngọc Đàn nhìn trò chơi chưa tới phút đã kết thúc, cười hô hố không ngừng, liếm môi nói.
Từ Ứng Hàn gật đầu, lại cùng cậu ta xếp hàng đợi trận, nhưng còn chưa vào trận, anh bỗng đứng lên, "Đợi lát nữa chơi tiếp, chọn giúp tôi Tristana. Tôi lên lầu lấy đồ đã."
Đợi Từ Ứng Hàn ra ngoài, Giản Dịch giơ ngón tay cái lên, bày tỏ thán phục với Vương Ngọc Đàn: "Tuyệt."
"Nếu không phải hôm nay bị cậu liên lụy tụt rank, sao tôi phải dùng đến chiêu này? Hôm nay tôi giúp cẩu độc thân Hàn ca thoát khỏi địa ngục kim cương này đấy." Vương Ngọc Đàn lau giọt nước mắt vốn dĩ không tồn tại.
Sau khi Từ Ứng Hàn lên lầu liền đi tới cửa, gõ hai cái. Một lát sau, tiếng nói bên trong vọng ra.
"Ai đấy?" Lâm Lung hỏi.
"Anh."
Lúc này Lâm Lung đang thay đồ lót, cả người bỗng cứng đờ. Ngay sau đó, cô bỗng nghe tiếng mở cửa phòng. Bởi vậy cô gái nhỏ liền túm khăn tắm trước mặt, xông thẳng đến trước cửa.
Từ Ứng Hàn đã mở cửa ra được một khe nhỏ, chợt cảm thấy có lực đẩy lại, ngăn anh mở cửa.
Lông mày anh hơi nhíu lại, đang định đẩy lại lần nữa thì nghe tiếng nói nhớn nhác, "Sao anh không gõ cửa đã vào?"
"Anh gõ rồi, em còn trả lời anh nữa mà." Anh nói chuyện đương nhiên.
Lâm Lung đứng chặn cửa, trên người cô chỉ mặc một chiếc quần đùi, đồ lót vừa rồi định mặc, còn chưa cài nút thì đã nghe tiếng anh mở cửa nên cô vội nhét vào tủ treo quần áo.
Trên người cô gái nhỏ chỉ có một mảnh khăn tắm lớn che lại.
"Đừng vào." Giọng nói Lâm Lung rốt cuộc cũng thay đổi.
Từ Ứng Hàn còn muốn hỏi sao không thể vào, đột nhiên nghĩ đến một trường hợp, thế là chàng trai cứ vậy ngây người đứng yên.
Sau đó, anh lui về sau mấy bước rồi nói: "Xin lỗi, anh không biết."
Lâm Lung đóng sầm cửa lại, dựa vào cửa thở dài một hơi.
Cô cúi đầu nhìn lại mình, khăn tắm quấn quanh ngực, vùng xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra trắng như tuyết.
Cô thay đồ xong thì ra mở cửa. Chàng trai đang dựa vào tường nghe tiếng cửa mở liền lập tức đứng thẳng dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng lúng túng không biết nói gì.
Hồi lâu sau, vẫn là Từ Ứng Hàn mở miệng trước: "Lần sau em thay quần áo nhất định phải khóa cửa đấy."
Lần nào Lâm Lung cũng nhớ khóa cửa, mỗi hôm nay là do tâm trí cứ lâng lâng trên mây, nên vừa lên lầu cô đã chạy vào nhà vệ sinh tắm. Đợi đến khi rửa mặt gội đầu xong xuôi rồi quấn khăn tắm ra ngoài, cô cũng quên béng chuyện đóng cửa phòng.
Huống chi bình thường cũng không có ai vào phòng cô cả.
Cô không ngờ rằng vừa quên đóng cửa một lần đã gặp xui xẻo.
Từ Ứng Hàn nhìn cô gái nhỏ với mái tóc dài ướt nhẹp, mặc áo thun hồng, quần đùi trắng, làn da lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, nhưng cũng rất hồng hào.
"Đội trưởng, sao anh lại lên đây?" Lâm Lung ngẩng đầu hỏi.
Từ Ứng Hàn nhìn thẳng vào cô, không kiểm soát được mình, bỗng liếm môi một cái, nhìn Lâm Lung sững sờ một chút.
Tiếp đó, anh nói từ tốn: "Anh lên để xác nhận xem bạn gái mình có còn ở đó không."
Nghe ba chữ "bạn gái mình", đầu óc Lâm Lung như bị người ta dùng gậy đập ba cái, đầu sắp biến thành gỗ luôn rồi.
Mơ màng xong, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhớ ra một chuyện.
Bây giờ cô có bạn trai rồi.
Từ Ứng Hàn thấy cô không nói lời nào liền nắm tay cô, kéo thẳng vào phòng. Đóng cửa phòng xong, Lâm Lung mới thấy căn phòng vốn khá lớn, bây giờ bỗng trở nên quá nhỏ.
"Đây là lần đầu anh bị người ta hôn."
Lâm Lung còn đang miên man suy nghĩ, không biết nói nói gì, phải nói "Chào bạn trai" hay nói "Sau này anh để ý săn sóc em nhé".
Ai ngờ được chàng trai trước mặt cô đã mở miệng trước, lại còn nói câu như vậy.
Cô gái nhỏ trợn tròn hai mắt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt to ngọt ngào ấy bỗng hiện lên ý cười.
Cô nhón chân lên, nhanh chóng nhắm đến môi anh, đặt lên đó một nụ hôn nữa.
Lần đầu tiên, Từ Ứng Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy trước mặt cô.
Trái lại, Lâm Lung hết sức thản nhiên, nhẹ nhàng nói: "Từ Ứng Hàn, sau này em sẽ đối tốt với anh."
...
Còn không chờ anh nói gì, Lâm Lung liền xoay người mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Đợi Từ Ứng Hàn đi xuống, Vương Ngọc Đàn lập tức như thấy cứu tinh, "Hàn ca, vào game rồi."
Trò chơi đã bắt đầu phút, không còn cách nào khác, Vương Ngọc Đàn chỉ có thể đứng trước vị trí của Từ Ứng Hàn giúp anh đẩy lính. Dù sao thì làm một SP chuyên nghiệp, mười phút từ khi bắt đầu thi đấu không farm lính cũng bình thường.
Nhưng ADC lại không thể, cậu ta không dám lên lầu giục Từ Ứng Hàn, chỉ có thể lên trước hỗ trợ.
Lâm Lung cũng vừa mở máy tính mình ra, cô không lập tức vào đấu hạng mà vào đấu tập hàng ngày.
Cả hai người đều yên lặng ngồi ở chỗ của mình, nghiêm túc thực hiện các động tác.
"Hàn ca, em lên trước bán một đợt máu, anh phụ trách thu hoạch nhé." Bạn học nhỏ Vương lúc này vì muốn lên rank mà nịnh hót đến nỗi sắp phát điên.
Lâm Lung nghe chàng trai lãnh đạm "Ừ" một tiếng. Rõ ràng cô luyện tập ở đây, vậy mà không biết thế nào lại đưa chân ra.
Cô đeo một đôi dép bông màu hồng, năm ngón chân trắng như tuyết dưới cục bông màu hồng càng nổi bật sự nõn nà. Lâm Lung không những có ngón tay nhỏ dài hơn người bình thường mà cả ngón chân cũng vậy.
Mắt cô còn dán lên màn hình máy tính, nhưng chân thì bắt đầu làm chuyện xấu.
Lúc lén đưa chân đến gần Từ Ứng Hàn được rồi, cô bỗng đặt chân lên chân anh.
Chàng trai đang trong combat bỗng dùng sai kĩ năng. Người đi MID đối phương đang bị bọn họ bao vây lại được Tristana của Từ Ứng Hàn đẩy đi chỗ khác.
Vương Ngọc Đàn trợn mắt há mồm, nhưng sau đó vội an ủi: "Không sao, không sao, chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế, lát nữa rồi thu thập hết bọn họ."
Lâm Lung vội thu chân về.
Không lâu sau, cô lại nghe Vương Ngọc Đàn kêu om sòm: "Hàn ca, bọn họ đang ở Baron, muốn ăn bùa Baron nè. Chúng ta mau tới đánh đi."
"Ừ." Từ Ứng Hàn gật đầu.
"Em lên trước, giết SP đối phương trước đi." Vương Ngọc Đàn nói.
Bàn chân Lâm Lung lúc này nhẹ nhàng hơn một chút, mạnh dạn đặt lên mu bàn chân Từ Ứng Hàn. Anh đeo đôi dép xỏ ngón màu đen, phần lớn bàn chân lộ ra.
Mu bàn chân anh ấm áp khác hẳn với vẻ ngoài lạnh như băng ngày thường.
"Đừng làm loạn." Chàng trai đang nhìn chăm chú vào màn hình bỗng lên tiếng.
Vương Ngọc Đàn quay đầu, ngạc nhiên hỏi: "Hàn ca, không phải anh nói đánh hay sao?"
Lúc này cậu ta đã xông lên trước, hai bên bắt đầu chiến rồi. Đến giờ mới nói cậu ta đừng làm loạn là thế méo nào?
Bấy giờ bạn học Vương vẫn chưa biết rằng đội trưởng không phải đang nói chuyện với cậu ta.
Lâm Lung thấy Vương Ngọc Đàn quay đầu thì vội rụt chân, không dám trêu chọc chàng trai bên cạnh nữa.
Cũng may cuối cùng nhóm cũng chiến thắng. Bọn họ giành lại được Baron, đồng thời đẩy đến trụ trong của đối phương.
Buổi đấu luyện tối nay hẹn chiến đội hạng A - TT. Tuy hiện tại đã thi đấu chia bảng, nhưng hai bên vẫn thường hẹn đấu luyện. Dù sao thì trong khu vực LPL, giữa các chiến đội vẫn còn chênh lệch, cho nên huấn luyện viên mới muốn luyện tập với những đội mạnh hơn.
Bọn họ hẹn đấu luyện lúc giờ.
Bởi không ăn cơm tối, Lâm Lung muốn ra ngoài rót cho mình một ly cà phê.
Vậy mà cô vừa mới đi ra đã nghe được tiếng Chu Nghiêu đang cãi nhau mới người khác.
Chu Nghiêu nói: "Cái này hoang đường bỏ mẹ, tình cảnh lúc đó ai cũng thấy mà, tên biến thái kia ôm đội viên chúng ta, Hàn thần là đội trưởng, lúc đó đứng ra bảo vệ đội viên mình thì có gì sai sao? Có gì sai hả?"
"Nếu có người cảm thấy cậu ấy có lỗi thì tốt nhất mau nói ra ai đứng đằng sau, tôi sẽ lập tức đi tìm hỏi người đó. Các người có biết là trên người tên biến thái kia có dao không? Nếu chậm một chút, ai biết hắn không cầm dao đi đâm bậy?"
"Ảnh hưởng con mẹ nó, tôi chỉ biết nếu lúc này tôi không bảo vệ đội viên của mình mà để các người cấm thi đấu thì tôi không xứng làm quản lí của chiến đội nữa."
Lâm Lung nắm lấy ly của mình thật chặt, cả người như hóa đá.
Sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy? Sao bọn họ muốn cấm Hàn ca thi đấu?"
Cô quay đầu, bỗng thấy gương mặt mờ mịt của Giản Dịch, mà Từ Ứng Hàn im lặng đứng bên cạnh.