Sáng hôm sau, thời điểm Vận Xuyên đến Tê Nguyệt Phong đón Không Hầu đi Trân Bảo Điện, phát hiện Không Hầu cố ý ăn mặc trang điểm một phen, không chỉ thay váy áo xinh đẹp, ngay cả búi tóc cũng búi kiểu phi tiên, Vong thông sư thúc cùng hai vị sư đệ cũng đứng bên cạnh.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Vận Xuyên nhìn đôi giầy thêu mới trên chân Không Hầu nói: “Sư muội đây là……………”
“Sư huynh nói, Trân Bảo Điện nhiểu pháp khí có linh tính. Đã có linh tính, có tử tưởng chính là biết phân xấu đẹp, muội trang điểm một chút, có lẽ pháp khí sẽ càng thích.” Không Hầu cảm thấy ý tưởng của mình rất có đạo lý, vạn nhất nàng vào Trân Bảo Điện không có tìm được pháp khí thích hợp thì thật là mất mặt.
Nghe được lời này, Vận Xuyên đem ánh mắt hướng ba người thầy trò Vong Thông, ba người này rốt cuộc dạy sư muội thế nào?
Vong thông da mặt dày, chỉ coi như không thấy ánh mắt vận Xuyên: “Đồ đệ ngoan, không cần lo lắng, con nhất định có thể cọn được pháp khí bản mạng.”
“Sư thúc, con đưa tiểu sư muội đi đây.” Vận Xuyên quyết định trầm mặc, hắn không thể chọc vào Vong thông sư thúc. Thanh Nguyên sư thúc đắc tội với Vong thông sư thúc hơn trăm năm trước đến giờ còn bị Vong thông sư thúc thường xuyên trả thù.
“Đi thôi.” Vong thông chắp tay sau lưng, “Thành Dịch, Đàm Phong các con cũng cùng đi đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Không Hầu nhìn hai sư huynh, cảm thấy mình không còn khẩn trương như trước nữa.
Trân Bảo Điện đối với Vân Hoa Môn mà nói, là nơi quan trọng nhất. Ba vị trưởng lão trong tông môn đều ở phụ cận, nếu có kẻ xấu xâm nhập, kinh động đến trận pháp ngoài Trân bảo Điện, thì sẽ kinh động đến ba vị trưởng lão.
Khi có Trúc Cơ đệ tử vào điện để chọn pháp khí thì đồng thời ba vị trưởng lão cũng sẽ hiện thân. Đây là lần đầu tiên Không Hầu thấy qua ba vị trưởng lão.
Mấy năm nay vị nữ trưởng lão tu vi Phân Thần kỳ vẫn luôn không có xuất hiện, tuy rằng tóc đã trắng, nhưng nhung nhan lại không già, diễm lệ làm Không Hầu nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Gặp qua Cốc Vũ trưởng lão, Thử Cửu trưởng lão, Thu Sương trưởng lão.” Vận Xuyên hướng ba vị hành lễ, “Vẫn bối mang Tê Nguyệt Phong thân truyền đệ tử, Không Hầu sư muội đến cầu pháp bảo.”
“Không cần đa lễ.” Cốc Vũ trưởng lão nhìn Không Hầu phía sau Vận Xuyên, gật gật đầu, nói với Không Hầu, “Tiến vào Trân bảo Điện chọn pháp bảo, chú ý tùy duyên, không thể cưỡng cầu.”
“Bên trong hàng vạn pháp bảo, phẩm giai cũng không giống nhau. Nhưng mặc kệ là phẩm giai thế nào, một khi đã chọn, không thể hối hận. Từ nay về sau chính là một phần thân thể của con, là bằng hữu trung thành nhất, nếu con bài xích pháp bảo của mình, chẳng khác nào tự bài xích bản thân. Nhớ kỹ tùy duyên mới là lựa chọn tốt nhất.” Thu Sương trưởng lão tiếp lời Cốc Vũ.
“Vãn bối nhớ kỹ, đa tạ trưởng lão nhắc nhở.” Không Hầu cung kính hành lễ với ba vị trưỡng lão.
“Nhớ kỹ thì tốt rồi.” Thu Sương phất tay áo, đại môn Trân Bảo Điện liền mở ra, phía sau mảnh mảng đên vô tận. Thu Sương trưởng lão cười với Không Hầu: “Vào đi thôi, không cần sợ.”
“Đa tạ trưởng lão.”
Không Hầu quay đầu lại nhìn ba vị sư huynh, chậm rãi đi vào Trân Bảo Điện, bước qua ngạch cửa cao cao, nàng nhìn lại phía sau, đã không nhìn thấy đại môn. Nhưng nàng thực mau liền không rảnh để ý, bởi vì nơi này pháp khí quá nhiều, hình thức đa dạng, có mĩ lệ có kì quái, làm nàng nhìn không kịp.
Trên đỉnh đầu có lưu quang pháp bay bay qua không ngừng lóe lên, có bình hoa, bút lông, cây quạt, trâm cài đầu mấy thứ này tỏa ra ánh sáng nhắc nhở chúng nó là pháp khí.
Để cho Không Hầu ngoài ý muốn chính là, trên mặt đất còn có hòn đá, gậy gỗ, pháp khí linh tinh, hình thức bình thường như là tùy ý ngoài khe suối nhặt lên, mấy loại pháp khí này, thời điểm ra ngoài đánh nhau, đều ngượng ngùng lấy ra đi? Khó trách Thu Sương trưởng lão căn dặn không được ghét bỏ pháp bảo của mình.
Một cây sáo bạch ngọc bay đến trước mặt Không Hầu, Không Hầu sờ sờ nó, nhưng cảm giác cho nàng biết nó không thuộc về nàng, tuy rằng nó thật đẹp.
Từ bên ngoài, Trân Bảo Điện chỉ là một đống kiến trúc, tiến vào trong mới phát hiện, nó là một cái không gian độc lập, làm cho người bên trong không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Không Hầu ngồi xếp bằng xuống dưới, nhắm hai mắt lại. Nàng nghe được rất nhiều âm thanh, có hồ lô đảo tới đảo lui không ngừng, có tiếng đàn nhạc mỏng manh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nghe được một loại âm thanh nhu hòa, giống như tiếng nước chảy, lại giống như hoa tuyết đang rơi. Thanh âm này, nàng cảm thấy đã từng nghe qua. Lại nhớ về quá khứ, tâm nàng có chút phức tạp, mở mắt ra nhìn nhạc cụ Phượng Thủ trước mặt, duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt đàn.
Phượng Thủ Không Hầu.
Trên thân đàn Không Hầu, một con kim sắc phượng hoàng uốn quanh, phượng hoàng tỏa ra ánh ngũ sắc, đôi mắt như đang nhìn thẳng vào lòng Không Hầu. Khi tay nàng chạm vào đàn, nháy mắt pháp bảo trở nên chỉ có nửa chiều dài cánh tay, an an tĩnh tĩnh nằm ở trong tay Không Hầu.
“Tên ta được đặt từ Phượng Thủ Không Hầu, không nghĩ tới đến pháp bảo cũng là một phen Phượng Thủ Không Hầu.” Không Hầu nhìn phượng văn trên thân đàn, nhớ tới phụ hoàng trầm mê nhạc luật, vứt bỏ mẫu hậu, mặc kệ thiên hạ, bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Ta cùng với Không Hầu thật sự là duyên phận.” Không Hầu từ trên mặt đất đứng dậy, nắm chặt Phượng Thủ Không Hầu, chỉ nghe đàn phát ra một tiếng vang, tựa hồ thật cao hứng đi cùng nàng.
Không Hầu tùy ý khảy một cái, liền phát hiện một dòng cường đại khí tức, bốn phía pháp khí sôi nổi né tránh, tựa hồ lo lắng khí tức Phượng Thủ phát ra làm ảnh hưởng đến bọn nó.
“Ta là Không Hầu, ngươi cũng là Không Hầu, về sau như thế nào phân chia?” Không Hầu tay để trên mặt đàn, dây đàn rung động, “Ngày sau liền gọi ngươi là Phượng Thủ.” Nói xong, cũng không đợi Phượng Thủ Không Hầu phản ứng, nàng vỗ vỗ eo, “Liền quyết định như vậy.”
“Sư huynh, sư muội sau còn chưa ra tới?” Đàm Phong nhìn chằm chằm Trân Bảo Điện đại môn, trong lòng có chút nôn nóng, đã một ngày một đêm, sau còn chưa có động tĩnh. Lúc trước hắn còn chưa tới một canh giờ đã chọn xong.
Vận Xuyên cùng Thành Dịch đều là kiếm tu, bản mạng kiếm là do tự mình chế tạo, nên không có đi Trân Bảo Điện. Nghe được Đàm Phong nhắc mãi, hai cũng không tránh được lo lắng, chỉ là tính cách bọn họ trầm ổn nên không có biểu hiện ra ngoài.
“Ra tới.”
“Sư muội.” Đàm Phong đi nhanh về phía trước, nhìn đồ vật trong tay Không Hầu, “Đàn?”
“Không, đó là Không Hầu.”
Đàm Phong quay đầu nhìn Vận Xuyên, chưởng môn sư huynh choáng váng sao, hắn đương nhiên biết đây là sư muội Không Hầu a.
“Ta nói pháp khí trong tay sư muội.” Vận Xuyên xụ mặt nói, “Phượng Thủ Không Hầu.”
Ở tu chân giới, phàm là có quan hệ với long phượng, lại là pháp khí khai linh trí, đều mang theo vài phần thần bí sắc thái.
Người có được loại pháp khí bản mạng này, giống như được an bài thần kỳ số phận, hoặc là có huy hoàng nhân sinh, hoặc là nhấp nhô trắc trở.