Quý Nguyên biết bất luận như thế nào mình và ba Chu Diễn còn có mẹ Chu Diễn sẽ không đi cùng trên một con đường, vì vậy Chu Diễn nói về sau ở phương diện kia cậu ấy sẽ xử lý, Quý Nguyên hất tay làm chưởng quỹ, không có đi hỏi nhiều.
Mặc kệ mẹ Chu Diễn nghĩ sao, dù sao từ sau ngày đó tạm thời sẽ không liên lạc với Quý Nguyên nữa.
Tổ chương trình《 đi trên đường 》đã liên lạc với Quý Nguyên, nói cho anh biết khi bắt đầu muốn đến nhà bọn họ quay lại công tác chuẩn bị trước khi đi du lịch. Ngày đó vừa đến tám giờ sáng, gần như mọi người đều đến nơi. Ở bên này Quý Nguyên và Chu Diễn vẫn còn ở ăn điểm tâm, cháo cùng với bánh bao, đơn giản đặt hết ở trên bàn.
Chu Diễn cũng ở đây, nhưng mà không dám quay chính mặt cậu, nhưng mà cũng có chỗ không thích hợp, Chu Diễn ăn được một nửa bữa sáng phải đứng lên vào vị trí, giúp Quý Nguyên lấy hành lý.
Nhân viên làm việc cũng có tâm bát quái, đối với Chu Diễn có chút tò mò, thỉnh thoảng có người len lén nhìn Chu Diễn một cái.
Nếu là bình thường, đích thị Chu Diễn không phải là loại hình bình dị gần gũi, nhưng đến lúc đó những người này sẽ đi theo quay lại toàn bộ hành trình của Quý Nguyên, đối với bọn họ tốt một chút bọn họ cũng có thể đối với Quý Nguyên khá hơn một chút, vào lúc này Chu Diễn đối với người tới bày ra khuôn mặt khách khí.
Trong rương hành lý là đồ đạc đã được xếp lại vào tối hôm qua, một cái to nhất inch, bởi vì thời tiết còn không lạnh, đến một nước ở phía Bắc trái đất, chơi hơn mười ngày cũng không cần mang quá nhiều quần áo, nhưng mà dù sao người cũng ở bên ngoài, nói không chừng phải dùng đến đồ linh tinh gì đó, nếu quên thì khá là phiền toái.
Phụ trách liên lạc với Quý Nguyên là Đạo Diễn Tiểu ở phía sau ống kính nói chuyện với Quý Nguyên, để có thể cung cấp một chút tư liệu sống cho hậu kỳ cắt nối biên tập.
"Bình thường ở nhà đều ăn sáng như vậy sao?"
Quý Nguyên gắp một phần nhỏ đậu phụ quét ớt, uống sạch nửa chén cháo nhỏ còn dư lại, buông chén đũa xuống nói: "Nếu như không có việc gì phải dậy sớm ra cửa thì chính là như vậy, thật ra thì rất tiện, bánh bao mua xong để tủ lạnh, hấp lại là được, cháo thì buối tối hôm trước cho vào nối hẹn giờ là được, như vậy buổi sáng dậy sớm hơn mười phút sau đó hấp bánh bao một chút là được rồi."
Ống kính lại đi theo Quý Nguyên vào trong nhà, Chu Diễn đẩy rương hành lý của anh đi ra, sau đó ống kính đi chuyển xuống dưới một chút, chỉ có thể nhìn thấy khớp xương bàn tay đang nắm lấy rương hành lý.
"Quý Nguyên, giới thiệu một chút cậu sẽ mang theo những gì."
Quý Nguyên biết đây đều là quá trình của chương trình, vì vậy lại để rương hành lý xuống đất, ở trước ống kính kéo khóa rương hành lý ra.
Rương hành lý cũng không phải do anh sửa sang lại, là buổi tối ngày hôm qua Chu Diễn làm giúp anh, anh chỉ có thể đếm sơ sơ một chút, cụ thể mỗi thứ là cái gì, chính Quý Nguyên cũng không biết.
Đằng sau ống kính rất dễ dàng đã nhìn ra.
"Cái này là quần áo, quần áo mang đi rất nhiều, " Quý Nguyên vừa nói vừa lấy ra một cái áo rất dày từ bên trong, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài ống kính, "Dầy như vậy không bất tiện chứ?"
Chu Diễn để tay trong túi cúi đầu nhìn Quý Nguyên, sau đó nói: "Cần dùng đến, nhiệt độ ngày đêm ở bên kia chên lệch rất lớn, em đã điều tra."
Vì vậy Quý Nguyên gật gật đầu, cầm quần áo lại thả trở về.
Cô gái phụ trách liên lạc với anh ở phía sau ống kính cười nhạo hai tiếng, làm cho Quý Nguyên rất xấu hổ.
"Sau đó là một chút, ừ, " nói cho người khác xem rương hành lý của mình, nhưng mà vào lúc này căn bản Quý Nguyên cũng biết trong rương hành lý của mình có đồ gì rồi, "Miếng dán che mắt, còn có xịt chống muỗi, còn có kính mắt. . . . . ."
Mỗi một cái tới vài lần, tất cả đồ đạc đều bị Quý Nguyên lục ra. Bên trong có thể nói là thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, ngay cả lá trà và đồ pha trà cũng có.
Chờ đến khi giới thiệu xong xuôi đến khi muốn bỏ trở lại, Quý Nguyên lại gặp phiền toái. Nguyên bản là bỏ vào nhiều đồ khiến cho rương hành lý tràn ngập không có một chút sở nào, hiện tại muốn xếp lại khiến anh mất một hồi lâu cũng không làm được. Vẫn là Chu Diễn ngồi xuống xếp lại cho anh lần nữa.
Đến buổi chiều máy bay sẽ bay ra khỏi nước, vừa đi là mười ngày nửa tháng không thấy người, thật ra thì Quý Nguyên cũng hận không được đây là một chuyến du lịch hai người, để cho anh và Chu Diễn không cần tách ra.
Ôm tâm tình như vậy, mặc dù vào lúc này trên miệng anh giống như oán trách Chu Diễn, nhưng giọng nói lại hoàn toàn không phải là cùng một sự việc: "Em cho nhiều đồ quá, một lát đến lúc đó anh mở ra lấy thứ gì rồi không nhét được lại thì làm thế nào, đó không phải là không được sao?"
Đôi tay có tài nghê điêu luyện của Chu Diễn, mấy cái đã sửa sang lại thỏa thỏa mấy thứ kia, nghe vậy nói: "Vậy thì nhờ người bỏ xuống giúp anh, hơn nữa đến lúc đó đồ đã dùng được một phần trên đường, bỏ vào cũng sẽ không khó khăn như vậy."
"Ừ." Quý Nguyên ở bên cạnh buồn buồn đồng ý.
Chu Diễn ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhìn thấy dáng vẻ rất kỳ cục của Quý Nguyên, nhưng mà không biết vì sao anh lại bị như vậy, chỉ là cho là anh không phải quá quen thuộc với chuyện người ta đến nhà quay như vậy. Mặc dù có lòng muốn an ủi Quý Nguyên, nhưng dù sao cũng là ở dưới ống kính, Chu Diễn cũng không thể làm cái gì, vẻn vẹn chỉ có thể nhéo nhéo đầu ngón tay của anh.
Chờ cuối cùng sau khi cảnh quay này kêu ngừng, khi Quý Nguyên và Chu Diễn có mấy phút đồng hồ quay trở về phòng mình. Chu Diễn còn ở trong phòng đi đi đi lại, chung quanh nhìn xem có thể Quý Nguyên quên mang theo cái gì hay không.
Không ngờ khi quay đầu lại đã nhìn thấy Quý Nguyên ngồi xổm trước cái sọt quần áo bẩn ngoài phòng tìm gì đó.
"Làm gì vậy?" Vốn Quý Nguyên muốn tranh thủ lúc Chu Diễn không để ý tìm thật nhanh một cái áo bẩn của cậu mang đi, không ngờ bị Chu Diễn nhìn thấy.
Dù sao muốn nói trắng ra suy nghĩ của anh: muốn mang theo một cái gì đó có mùi của Chu Diễn. Cảm giác nếu lời này vừa nói ra khỏi miệng, quả thực nếu so với Đại Biến Thái Chu Diễn này còn biến thái hơn.
Nhưng mà bây giờ bị nhìn thấy, Quý Nguyên còn phải tìm cách để giải thích: "Ừ, chính là anh xem có phải có bộ quần áo bị rớt vào bên trong hay không, không có tìm."
Chu Diễn đến gần cúi đầu lật đi lật lại tìm giúp anh: "Ở đây toàn quần áo bẩn, tìm được cũng không thể nào mang đi được, nếu thật sự không được thì đến đó mua cũng được."
Thời gian này một ngày cậu cũng không phát bệnh, thái độ lại vô cùng tốt, vào lúc này sắp chia tay bởi vì cảm xúc ly biệt mà Quý Nguyên không bỏ được. Lại sợ cái này ép đến lúc đó không mang được quần áo của Chu Diễn đi, khó chịu vẫn là chính mình. Vì vậy lập tức ngoan ngoãn thẳng thắn nói: "Thật ra thì anh muốn mang quần áo của em đi."
"Hả?" Chu Diễn ngây ngẩn cả người, giọng nói của Quý Nguyên thật sự quá nhỏ, mới đầu cậu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, "Quần áo của em?"
Nếu muốn lấy quần áo của cậu cũng không cần phải tìm quần áo bẩn trong sọt chứ? Não của Chu Diễn đi lòng vòng, đột nhiên mới tỉnh táo lại đây là vì cái gì.
Vốn là của cậu đã như củi khô, ngày ngày chỉ cần tùy tiện liếc Quý Nguyên một cái như lửa đốt trong lòng, lửa mạnh bốc cháy hừng hực, trong nháy mắt trở thành sài lang hổ báo rồi. Chu Diễn lôi kéo Quý Nguyên trở về phòng, lại nhấc chân thoáng đóng cửa phòng lại ngăn cách tầm mắt của người ở bên ngoài, rồi sau đó giống như đại lực sĩ ôm Quý Nguyên đè lên tường, đè đầu người ta xuống hôn, Quý Nguyên không có phòng bị, một phen đã bị đầu lưỡi Chu Diễn chui vào.
Chu Diễn chen một chân giữa hai chân của Quý Nguyên, động tác của cậu cường thế giống như gông cùm xiềng xiếc, trong lúc đó răng môi của cậu hận không được gặm hàm răng của Quý Nguyên. Quý Nguyên bị cái loại khí thế rào rào này của cậu trấn áp, cả người có chút mềm nhũn, mặc dù là rất muốn phối hợp động tác của Chu Diễn để nhận một cái hôn tốt, nhưng mà lý trí lại nói cho Quý Nguyên biết thời gian cùng địa điểm lúc này đều không đúng, bên ngoài còn có rất nhiều người đứng, vả lại có người quay phim!
Chu Diễn hoàn toàn bị cảm xúc không muốn xa rời mà Quý Viên Viên biểu hiện trước khi đi làm cho ngọt lịm, mừng như điên xông lên đầu cậu chỗ nào còn có thể để ý kiềm chế động tác của chính mình chứ?
Quý Nguyên hao hết toàn lực nghiêng đầu qua, rồi sau đó thở hổn hển ở bên tai Chu Diễn cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Bên ngoài còn có người quay phim đó, muốn quay cả hành trình buổi chiều, lúc anh vào cửa còn thật tốt, lúc ra cửa miệng sưng lên, có phải em muốn anh bị mọi người chê cười hay không?"
Cái tên đồ chó này thật là không có gọi sai người mà, ở trong lòng Quý Nguyên mắng, cũng không phải là chó đồ sao, đi chỗ nào cũng có thể hưng phấn.
Chu Diễn thở dốc so với anh còn lợi hại hơn, hơn phân nửa là bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng, miệng không thể hôn, cậu lùi lại mà tiếp tục hôn lên chỗ khác trên mặt Quý Nguyên, cuối cùng vẫn là không nhịn được dùng răng khẽ cắn một miếng trên má của Quý Nguyên, khiến cho Quý Nguyên bị cắn mà ai u một tiếng.
"Còn như vậy anh sẽ tức giận, " Quý Nguyên nghiêm túc nói.
Trong lòng lại vô cùng hối hận mới vừa rồi mình lại nói thật với Chu Diễn, sớm biết đồ chó điên lên sẽ không thể khống chế như vậy, nhất định anh sẽ không nói. Lại nói vẫn là thời gian gần đây Chu Diễn ít điên hơn, cho nên trên phương diện này Quý Nguyên hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Chu Diễn buông động tác trên tay ra, lại đặt móng vuốt lên khóe miệng Quý Nguyên hôn mấy cái: "Muốn quần áo không phải quá đơn giản à." Cậu nói xong rứt khoát cởi luôn đồ ở nhà mà mình đang mặc trên người xuống.
Cái áo này là buổi tối hôm qua tắm xong cậu mới thay, sạch sẽ, hơn nữa cũng mang theo mùi vị trên người của cậu.
Lúc Chu Diễn mặc quần áo cũng không có ra ngoài, thật ra thì dưới lớp quần áo này rất có thịt, bền chắc lại gợi cảm. Đặc biệt là ở ngực có cơ bắp, mỗi lần Quý Nguyên nhìn thấy cũng chuyển không được ánh mắt muốn đưa tay sờ một cái.
Không bao lâu sao, bên ngoài đợi một hồi đã nhìn thấy Quý Nguyên đi ra, trong tay còn cầm một bộ quần áo, mà mới vừa rồi Chu Diễn đi vào lại đổi một bộ quần áo.
Chu Diễn đưa người xuống dưới lầu, hôn Quý Nguyên một cái ở góc khuất máy quay: "Đến sân bay nói với em một tiếng."
Quý Nguyên vẫy vẫy tay với cậu, chính thức bước vào hành trình đi du lịch.
Mặc dù nói luật pháp quốc gia trên phương diện đối với đồng tính luyến ái tình cũng không hề ngăn cấm, nhưng bọn họ vẫn chỉ là số ít người trong xã hội, vả lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân, giống như Quý Nguyên mặc dù là một minh tinh đã công khai xuất quỹ những căn bản vẫn không thể thản nhiên bày ra cuộc sống đồng tính luyến ái của mình vẫn trước ống kính được.
Toàn bộ nhân viên công tác cả hành trình đều nhìn tình cảm của Quý Nguyên và Chu Diễn ở trong mắt, trong lòng cũng rất cảm khái.
Nhưng mà nếu là Quý Nguyên biết bọn họ nghĩ cái gì, có thể nói cho bọn họ biệt là họ quá đơn thuần. Giống như cặp tình nhân Vũ Dật Phi và Trì Lập An này đi chơi mới gọi là ngược đầu chó.
Quý Nguyên không phải là người đầu tiên đến sân bay, lúc anh đến Vũ Dật Phi đã đến. Vốn là Vũ Dật Phi đang ngồi ở phòng chờ chán đến chết nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vừa thấy là Quý Nguyên, lập tức đứng lên, vốn là có thể là cười, nhưng vừa nhìn thấy ống kính lập tức thu liễm lại nụ cười trở lên vô cùng lạnh nhạt.
Anh ta giống như là ngọn lửa thuần thục ở trước màn ảnh trang thứ , chống đỡ người thiết lập, Quý Nguyên nghĩ đến sự tương phản của Vũ Dật Phi ở trước và sau màn ảnh thiếu chút nữa không được cười ra tiếng.
Quý Nguyên kéo theo rương hành lý đi tới ngồi xuống.
"Vừa tới à?"
"Tới được một lát rồi." Vũ Dật Phi bình tĩnh gật đầu, thật ra thì ánh mắt nhìn thấy Quý Nguyên móc điện thoại di động từ trong túi ra, là rất muốn kéo Quý Nguyên tán gẫu bát quái.
Chỗ sâu trong đáy mắt của anh ta Linh hồn của ngày mồng một tháng năm bay đang nhảy lên nhảy xuống.
Chờ ống kính thoáng chuyển xa một chút, Vũ Dật Phi lập tức lại gần Quý Nguyên nói: "Giả bộ mệt quá!"
"Em còn tưởng là anh đã thành thói quen rồi chứ?" Quý Nguyên lấy ra một cái video cứng nhắc.
Mặc dù Vũ Dật Phi rất tò mò muốn xem chung, nhưng mà ngoài mặt vẫn rất có khí thế ngồi dựa vào phía sau, tổng giám đốc cao ngạo lại tràn ngập cảm giác cao lãnh
"Trước kia là thói quen, " Vũ Dật Phi nhỏ giọng một chút, nhưng mặt mềm mại đỏ ửng nói với Quý Nguyên, "Nhưng kể từ khi nói chuyện yêu đương anh phát hiện thật là khó duy trì."
"Một lát nếu mà, " anh ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu, "Thầy Trì tới, thỉnh thoảng biểu hiện của anh quá hoa si, em không được ghét bỏ anh."
Đây là tiếng lòng của tiếng nữ.
Gặp Trì Lập An Quý Nguyên đã làm tốt chuẩn bị trong lòng: ". . . . . ."
Lại nghĩ đến tổ chương trình đã an bài là ba nam tam nữ tách ra ở riêng, rất có thể là ba nam ở trong phòng. Quý Nguyên nhìn xa trông rộng, hỏi trước: "Đến lúc đó buổi tối hai người nhớ khiêm tốn một chút. . . . . ."
Vũ Dật Phi giống như thiếu nữ bị ác bá đùa giỡn, đưa lưng về phía ống kính làm bộ mặt xấu hổ: "Làm sao có thể! Đến lúc đó anh chuẩn bị ngủ chung vơi em."
"Không phải hai người yêu Plato chứ?" Quý Nguyên không thể tin được. (Ta cũng không rõ câu này lắm, nhưng ta nghĩ là QN nghĩ hai người họ chỉ nói chuyện yêu đương trong sáng không làm gì)
"Không phải, " Vũ Dật Phi không phải cực kỳ không biết xấu hổ mà nói, "Nhưng cũng bởi vì không phải, cho nên anh mới xấu hổ, ai, anh cảm thấy nói chuyện yêu thương như vậy có thể có độc, hiện tại thế nào anh cũng đều cảm thấy thầy Trì rất tốt, anh sợ buổi tối anh với anh ấy ngủ một giường lớn có thể không nhịn được nhào tới."
Quý Nguyên vỗ vỗ cánh tay anh ta: "Không nhịn được cũng phải nhịn."
Khắp người Chu Diễn đều là bệnh chó điên, dù là Vũ Dật Phi, nếu để cho cậu nhìn thấy cùng ngủ chung một cái giường với Quý Nguyên, đoán chừng cũng sẽ phát bệnh đấy.
"Tại sao?" Vũ Dật Phi không biết quan hệ lợi hại bên trong, bộ mặt mê mang.
"Bởi vì Cẩu Thặng sẽ cắn người." Quý Nguyên cho anh ta một ánh mắt phải hảo hảo bảo trọng anh cũng vậy không thể ra sức.