Cái ngày mong chờ nhất của Băng cuối cùng cũng đến, ngày cuối tuần là ngày mà ai ai cũng thích không chỉ riêng cô gái này, ngày của nghỉ ngơi, thư giãn. Hôm Nay Băng thức dậy rất chi là sớm. Chỉ mới h là Băng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Băng mặc một chiếc áo thun đen có hình cánh trắng thêu trước ngực, đằng sau lưng áo là hai chữ VE được in bằng màu trắng bạc. Băng buộc tóc cao đầu đội một cái nón lưỡi trai màu đen nốt, rồi choàng ngang cổ một headphone màu trắng bạc, một chiếc quần bó màu trắng. Và một đôi giày thể thao màu trắng. Ôi nhìn Băng cứ như là trong một vậy, ở trên thì ác quỷ dưới thì thiên thần. Đeo balo trên vai, Băng rời khỏi nhà.
_Này đi đâu từ sớm thế nhóc con? Đi chơi với bạn trai à? Vũ Thiên Ân anh trai của Băng lên tiếng khi nhìn thấy em mình lén lút ra khỏi nhà, nhìn như một tên trộm. Đúng ra là Thiên Ân cũng không biết, nhưng ai biểu “Em iu” của Băng cứ đứng trong nhà nhòm ra ngoài cửa làm giề cơ chứ? Ban đầu thì Ân ngỡ con mèo của Băng hôm nay bị hâm, nhưng khi nhìn ra cửa Ân mới biết là con mèo của Băng hoàn toàn bình thường, nhờ vậy mà Thiên Ân mới bắt được quả tang nó đang định trốn đi chơi.
_Em...........em đi ăn sáng. Băng thấy Ân đứng nhìn mình thì lắp bắp nói.
_Ăn sáng mà mặc đồ đẹp vậy sao? Ân nhếch môi cười với lí do củ chuối của Băng.
_Hì hì, em có hẹn đi chơi với bạn, mà này sao hôm nay Hai dậy sớm vậy?
_Bình thường anh mày vẫn dậy sớm mà.
_Vậy hả? Thôi em đi đây, à lát Hai nhớ cho tiểu Moon( con mèo) của em ăn sáng đấy nha. Bye Hai. Băng nói rồi chân vội vàng bước đi. Thiên Ân cũng lắc đầu bó tay với đứa em gái thất thường này.
Ngoài hẻm, một chiếc Air Blade màu đỏ trắng đã chờ sẵn ở đó. Dựa vào chiếc xe đó là một chàng trai với chiều cao là m, mái tóc màu nâu khói bay trong cái gió nhẹ của buổi sáng tinh mơ. Làn da ngăm ngăm không trắng quá cũng không quá đen, toát lên khí chất mạnh mẽ. Khuôn mặt thì vô cùng baby. Băng tiến lại nơi chàng trai đang lơ đãng nhìn đâu đó.
_Này nhóc con, nhìn cái gì ế? Băng vỗ vai cậu con trai.
_Mẹ, cái con nhỏ nó ở nhà đằng kia kìa nó tên gì vậy? Mẹ biết nó không? Dễ thương lắm đấy. Hai con mắt cậu sáng lên khi nhìn về phía cô gái bên kia đường.
_ĐẶNG VŨ GIA HUY, CẬU TỰ TRÈO LÊN XE HAY ĐỂ NGƯỜI MẸ NÀY LÔI CẬU LÊN XE? Băng nhéo tai Gia Huy rõ đau, khiến cậu đỏ cả mặt mày.
_Dạ con sai rồi, con sẽ tự mà, mẹ tha lỗi cho con, không dám sau này không dám nữa. Gia Huy cúi người khi bị Băng kéo lỗ tai xuống, rồi cậu leo lên xe Băng ngồi đằng sau, chỉ s sau, chiếc xe đã vút bay trong gió.
“PHẦN GIẢI ĐÁP BÍ ẨN”
++++Tên: Đặng Vũ Gia Huy ( tuổi): Tính tình hòa đồng, hài hước, thất thường, lúc như con nít, (đặc biệt khi bên Băng), lúc thì người lớn (Đặc biệt bên cạnh Hy), thích cãi nhau với Hy, hai người này đụng nhau là cãi nhau bất kể lúc nào. Nhưng ngược lại lại thích nói chuyện, tám với Băng, độ tám của cậu này khi gặp Băng là lên level maximum, cậu này cũng có thể nói là người hiểu Băng hơn Hy mặc dù đến sau Hy. Phải nói là thời tiết có mùa, nhưng tính cách của cậu này thì không theo một trật tự nào cả, thay đổi liên tục. Có một body chuẩn men, xét về độ đẹp trai thì không thua kém Minh Kỳ, Vĩnh Đăng và cả Minh Khang (Kun).
+++Lí do Băng không cho Gia Huy nhìn con gái: Vào thời xa xưa, từ khi con người Thiên Băng, Từ Hy và Gia Huy gặp nhau kết thành bạn thân. Trong một lần hẹn hò của cả với mấy người bạn bạn của Huy, Đặng Vũ Gia Huy cậu đã hùng hổ tuyên bố rằng, cậu sẽ không quen bất kì người con gái nào, và cũng không ngó ngàng đến ai ngoại trừ Thiên Băng (Người mẹ trẻ hơn mình tuổi) và Từ Hy (Cô vợ hờ của cậu). Lúc đầu, Huy cứ nghĩ rằng mình chỉ nói đùa cho vui thôi, ai dè Băng và Hy bắt Huy phải thực hiện lời hứa đó. Vậy nên giờ dù đã cái xuân xanh và sắp bước qua cái tuổi nhưng Gia Huy vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Nhưng không vì thế mà cậu buồn ngược lại còn rất vui khi được ở bên người con gái hiểu cậu, khi ở bên họ cậu thấy cậu được là chính mình, tự do ,thoải mái bộ lộ tính cách đa năng của mình.
++Và cuối cùng là phần ai ai cũng chờ và muốn biết rằng vì sao Đặng Vũ Gia Huy lại là con trai của Vũ Thiên Băng: Gia Huy thật ra là em họ của Băng. Cả hai người đều không biết nhau cho tới khi Băng học lớp , Huy học lớp , năm đó trường chọn ra các bạn có năng khiếu hài hước để tập kịch vào đêm trung thu. Tình cờ thì Băng và Huy đều được chọn trong đội văn nghệ trường. Lúc đó Băng vẫn rất ngây thờ hồn nhiên, cho đến một năm sau đó mới có một người đến đánh mấy nụ cười ấy của Băng. Hai người cùng nhau diễn một vở kịch “Tấm cám”, Huy thì được đảm nhận vai Cám, do giọng nói lúc đó quá ư là “Sắc xảo”, còn Băng thì vinh dự được hóa thân thành bà “Dì ghẻ” bởi sự hung dữ vốn có sẵn trong Băng (Sau này vì tính cách Băng thay đổi nên sự hung dữ cũng dần tắt theo năm tháng, chỉ trừ khi có chuyện gì vượt quá mức cho phép thì Băng mới bộ lộ ra tính cách đó chứ bình thường Băng vẫn che dấu tính cách đó rất tốt). Sau vở kịch đó, Băng và Huy trở nên thân thiết, một lần về nhà Băng chơi, Huy mới biết được rằng mình có một bà chị họ dễ thương nhưng kém tuổi mình, còn Băng lúc này cũng mới biết Huy là em của mình mặc dù hơn mình tuổi (Vì là họ hàng xa nên không biết cũng đúng). Và cũng từ đó Huy gọi Băng là mẹ cho đến khi sau này lớn vẫn gọi thế vì quen nên Băng và Huy cũng lười thay đổi cách xưng hô nên để vậy luôn. Thoạt nhìn Từ Hy và Gia Huy cũng có rất nhiều nét tương đồng với nhau, vả lại hai người này cãi nhau suốt nên được mọi người gán ghép là “cặp đôi hoàn cảnh”, ai cũng biết rằng tính cách của Huy đã đùa thì đùa rất chi là dai, nên được mọi người gán ghép, Huy không lấy làm tức giận mà còn vui vẻ đón nhận và ngọt ngào “Vợ vợ chồng chồng” với Hy ngọt sớt, ban đầu Hy rất khó chịu nhưng về sau lại thấy như vậy cũng thú vị nên đã trở thành “vợ hờ” của Đặng Vũ Gia Huy cậu.
Khu trung tâm thương mại thành phố.
Chiếc xe AB cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
_Mẹ có chắc là vợ con sẽ đến đây cùng thằng chồng gì đó không? Huy tháo nút dây bảo hiểm cho Băng nói.
_Không biết nữa. Thì hôm qua nghe được nhiêu mẹ kể hết cho con rồi. Lẹ đi chắc họ cũng sắp tới rồi. Băng vội vàng hối Huy mắt nhìn ngang nhìn dọc rõ gian. Chuyện là hôm qua trong lúc party với ngũ quỷ.
_”Alo em nghe.” Hy nói.
_”........”
_”Ừm em đang đi chơi với bạn.”
_”.........”
_”Có gấu con nữa nè”
_”..........”
_”Sao? Sáng mai á?”
_”...........”
_”Vậy còn con gấu với anh Kỳ?”
_”...........”
_”Vâng em biết rồi. Sáng mai gặp anh. Bye.” Ở một góc nào đó.
_”Hehe, muốn đi chơi một mình à? Đâu có dễ đến vậy. Không rủ em đi cùng sao? Trương Vĩnh Đăng anh tài lắm dám cướp chị của em, cướp vợ của con em, haha lần này cho hai người biết thế nào là đi chơi một mình.” Trong bóng tối một nụ cười nham hiểm được hé mở.
Hiện tại.
Trong lúc Hy nghe điện thoại, Băng vô tình đi qua nghe được và thế là lên kế hoạch trả đũa chuyện hai người này đi chơi một mình mà không gọi mình bằng cách là cho “chồng của Hy” xuất hiện. Băng biết chuyện Hy định trốn đi chơi một mình nên đã lén lấy điện thoại Hy xem địa chỉ của Đăng gửi.
Ở phía xa.
_Em ở đây, anh đi đỗ xe rồi chúng ta đi ăn sáng. Vĩnh Đăng vuốt nhẹ mái tóc của Hy nói, Hy thì dịu dàng “Vâng” khiến đâu có có người nhìn thấy cảnh này thì vo cùng bực mình. Lúc Đăng vừa rời đi.
_Hây, vợ yêu lâu rồi không gặp, em khỏe chứ? Ai đó vỗ vai Hy khiến Hy giật mình quay lại.
_Đặng Vũ Gia Huy. Tên nhóc chết tiệt này sao lại ở đây? Hy bực mình nói trong giọng cũng không kém phần ngạc nhiên.
_Ê đừng có mà tên nhóc này tên nhó nọ, dù gì anh cũng là chồng của em, cũng hơn em đến tuổi đấy. Huy nở một nụ cười nhìn Hy.
_Anh gì mà anh, con gấu là em tôi, cậu là em nó, cậu không gọi tôi băng chị thế chứ gọi bằng gì?
_Vợ yêu. Huy nhanh chóng trả lời khiến Hy tức ói máu. Từ xa thấy Đăng đi tới Băng làm hiệu cho Đăng, bất ngờ Đăng ôm Hy vào lòng.
_Vợ anh nhớ em quá. Hôm nay anh rảnh hay mình cùng đi chơi đi? Đăng vờ dịu giọng.
_Này cậu có bị sao không đấy, bình thường gặp tôi là cắn nhau như chó với mèo nay lại còn bì đặt nói chuyện nhỏ nhẹ. Có ý đồ gì đây? Hy hất tay Huy ra nói.
_Ý đồ gì đâu? Không phải trước kia chúng ta cũng thân mật với nhau như thế à? Em cũng đâu nói gì, sao giờ lại nổi cáu với anh? Hay là em có bạn trai rồi nên muốn đá anh?
_Đá cái đầu cậu đấy, tôi chưa từng nói là yêu cậu. Đó chỉ là........chỉ là.......
_Chỉ là gì?
_Chỉ là người ta gán ghép lung tung thôi. Hy nói xong quay mặt đi, Huy thấy vậy vòng tay từ sau lưng ôm Hy.
_Anh xin lỗi đã làm em giận. Nghe những lời đường ngọt của Huy khiến Hy nổi hết da gà, đang định đẩy Huy ra thì.
_Này anh kia làm gì vậy? Tiếng nói quá lớn khiến cả Huy và Hy cùng một người đứng đằng xa không khỏi giật mình. Hy nghe tiếng nói thân quen liền đẩy Huy ra.
_Anh......
_Anh là ai? Sao lại ôm bạn gái tôi? Đăng hỏi luôn vấn đề, Đăng đang cố kìm nén để không phải nhào đến đập cho Huy một trận, lấy tay kéo Hy lại phía sau mình.
_Đó là bạn gái anh sao? Ừm thì Từ Hy là bạn tôi, bạn bè lâu ngày gặp lại ôm tí cũng không được sao? Huy cười cười tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
_Bạn sao? Đăng nhìn Hy chờ câu trả lời.
_Anh ta không phải bạn em, nhưng là bạn của con gấu, nên cũng có thể gọi là bạn em. Hy nhìn Huy trả lời, lòng thì đang thầm rủa anh chàng.
_Anh cũng đã nghe Hy thừa nhận rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau đi chơi được chứ? Tôi và Hy đã lâu không gặp, bạn bè lâu ngày gặp lại cũng có rất nhiều chuyện cần nói với nhau. Huy nói xong nhìn Hy rồi bước đi trước. Hy và Đăng lủi thủi bước theo sau. Đăng không nói gì nhưng trong lòng đang rối như tơ vò. Bạn bè gì mà thân mật vậy chứ? Chợt đi được vài bước.
_Hy, chị cũng ở đây à? Trùng hợp nhỉ? Ủa cả anh Đăng nữa sao? Á có cả con nữa hả con trai? Băng từ xa chạy lại, vờ như đây là một sự trùng hợp._Lâu rồi không gặp mẹ,mẹ vẫn đẹp như ngày nào. Huy nở nụ cười tỏa nắng nhìn Băng.
_Con sao? Đăng ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
_À, ờ. Mọi người chưa biết nhau hả? Em tưởng Hy đã nói cho anh rồi chứ? Đây là Đặng Vũ Gia Huy con trai của em và cũng là chồng của chị Hy. Nói tới đây Băng vờ che miệng như mình đã nói lỡ ra một điều gì đó. Giây phút này, Trịnh Từ Hy hoàn toàn hóa đá, còn Trương Vĩnh Đăng còn đang nghệch mặt ra chưa hiểu chuyện gì, phải chừng p sau khi đầu đá số cậu mới kịp tiếp thu hết những lời Băng vừa nói.
_Chồng??? Đăng hỏi.
_Coi...coi như em chưa nói gì hết nha. Băng vội quay mặt đi và nở một nụ cười khi bị ai đó bắt lại.
_Em.....nói...rõ.......xem.... Đăng cố kìm cơn giận nói ra từng chữ đứt quãng.
_Thì em nói là.........Gia Huy là bạn trai cũ của Hy, chỉ là bạn trai cũ thôi. Còn bây giờ là anh.
_”Vũ Thiên Băng em gái, em chơi chị vố này hơi đau đấy? Để có cơ hội thì chị sẽ trả gấp đôi cho em.” Dường như Hy đã nhìn ra được đây là cuộc gặp mặt nằm trong dự kiến của Băng hay nói cách khác chính là do Băng sắp đặt. Bởi không thể nào trùng hợp đến mức độ có thằng “chồng hờ” chết tiệt ở đây giờ lại thêm con em trời đánh, vả lại vừa thoáng qua nếu nhìn không lầm Hy thấy Huy nháy mắt với Băng và Băng gật đầu một cái.
_Thôi dù gì mọi chuyện cũng đã là quá khứ, chúng ta nên sống cho thực tại chứ nhỉ? Hôm nay mọi người cùng nhau gặp mặt ở đây âu cũng là duyên phận thôi thì cùng đi ăn sáng đi Hy ha? Băng nhìn hai người còn lại rồi liếc Hy.
_ “Trịnh Từ Hy lần này chị có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội gian díu với tình cũ ha. Lần này xem ông Đăng xử chị sao đây.” Băng nghĩ rồi nhanh chóng kéo tay Gia Huy và Từ Hy đi bỏ lại Đăng đứng phía sau. Đăng thấy Hy rời đi đã xa nên mới đuổi theo. Suốt dọc đường đến quán ăn, Đăng không ngừng liếc xéo Huy quan sát xem cậu là người như thế nào, tính cách ra sao. Tình địch sao? Hay đây.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Chào mọi người “Gấu con” đã trở lại đây. Đúng ra là sẽ đăng chap vào đúng hạn là /, nhưng hôm nay mình được nghỉ, rảnh rỗi lại nhớ nghề nên viết chap tặng các bạn đây. Ngày cuối tuần vui vẻ nha.