Đại học Milky Way.
Vì kẹt xe nên hôm nay là ngày đầu tiên đi học vậy mà Hy và Băng lại đi học trễ, bị đẩy xuống cuối giảng đường song chị em chẳng thấy được gì chỉ ngồi nghe tiếng giảng viên phía trên giảng những bài giảng khó hiểu rồi nhìn nhàu cười khổ. Ghét thật đã vậy thì khỏi nghe luôn chứ nghe đủ mà không hiểu thì cũng như không. Bỗng Hy nhìn Băng hỏi.
_Ê mày thấy anh Khang như thế nào? Nghe Hy hỏi Băng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
_Sao lại hỏi em như như vậy? Hy nghe Băng hỏi lại thì không ngại nói luôn.
_Thì tại theo chị mày quan sát thấy hình như anh Khang thích mày.
_Cái gì? Không thể nào. Đừng đùa em như vậy, em mới chỉ gặp anh ta vài lần, làm sao nói thích là thích được chứ. Băng cười khổ. Đang đùa nhau à?
_Thế mày không nghe câu tình yêu sét đánh à. Tao thấy hình như cái này áp dụng trên người anh ta rồi và đối tượng là mày đấy cô em gái ngốc nghếch. Hy nói.
_Tao thấy anh ta cũng tốt, không những tốt lại còn đáng thương nữa. Anh ta cũng bằng tuổi người kia đấy, nhưng lại kém thông minh, lưu ban năm rồi, nên giờ vẫn là sinh viên năm nhất, lại còn từ nhỏ đã là côi nhi bị ba mẹ bỏ rơi, tự thân vận động nên mới có được cái chức bang chủ như ngày hôm nay đấy. Nói cũng tội anh ấy, theo nghiên cứu của một nhà khoa học vĩ đại thì bộ não con người được chia làm vùng hoạt động khác nhau gồm vùng ngôn ngữ(nói), tư duy( học tập), vận động(thể thao), nghệ thuật( vẽ, ca hát,..), tương tác,...( CÒn vùng nữa là gì Moon quên rồi nhưng đại khái là nói về những người yêu động vật, cây cỏ.), người kia nói cho cùng cũng là bang chủ nhưng lại sở hữu cả vùng tư duy và vùng vận động( đánh võ) cùng ngôn ngữ tốt. Còn anh Khang thì chỉ được có vùng là vận động thôi về phần học hành rõ tệ. Đúng là trời thương ai nấy hưởng mà. Hy thầm tiếc thay cho số phận của Phùng Minh Khang. Vừa nói vừa nhìn biểu hiện trên mặt Băng.
_Anh ta đáng thương như thế nào cũng chẳng can tới em, suốt ngày thấy là chọc điên em vậy mà bảo thích em? Có ma mới tin. Băng nói.
_Anh ấy thích mày nhưng lại không biết thôi. Người ta trêu mày là mong mày chú ý đến người ta một tí, gì mà cứ gặp người ta là cái bản mặt hằm hằm. Anh ấy không trêu mày mày thèm để ý nói chuyện chắc. Con trai là vậy đấy, giống như anh Đăng đấy mày thấy không lúc đầu tao với anh ấy cứ cãi nhau suốt, nhưng giờ thì sao mày cũng đã biết đấy. Hy nói.
_Anh Đăng sao? Làm hòa rồi hả? Bất chợt Băng hỏi.
_Ờm....thì hòa rồi, mà chuyện của tao để về tao kể cho. Giờ đang nói chuyện của mày này đừng có mà lơ.
_Em thì có chuyện gì mà nói chứ. Em đã hứa với lòng chỉ cần tên nào đụng tới Hy em quyết người đó là kẻ thù của em rồi.
_Mày nghĩ vậy cũng được, biết lo cho chị cũng tốt, nhưng chuyện bắt cóc đó không phải do anh Khang làm, mà do mấy thằng nhóc nhân lúc anh ấy không ở nhà nên làm càn thôi, anh ấy đã xử đẹp bọn chúng rồi. Mày nên có cách nhìn khác về ảnh đi, chị mày nhìn người không sai đâu. Với lại chị mày không tức chuyện đó làm gì mày phải tức? Chị mày đã tha chẳng lẽ mày còn hận? Hy hỏi.
_Em...... Được thôi kêu em không ghét anh ta xem anh ta là bạn thì được. Nhưng còn cái chuyện yêu đương gì đó dẹp sang một bên đi nha, giờ mục tiêu hàng đầu của em chính là Tiền đấy Hy biết không? Là Tiền. Băng nói rồi cười tươi.
_CÒn yêu? CÒn nhớ? CÒn vương? CÒn hy vọng sao? Hy hỏi, bỗng sắc mặt Băng thay đổi trong chốc lát nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được bình thường.
_Yêu còn. Nhớ còn. Nhưng không hề vương vấn không hề hy vọng. Là con người mà đâu phải nói yêu là yêu chia tay là hết yêu ngay được đâu. Cần phải có thời gian chứ. Băng cười chua xót nói. Hy không nói gì chỉ nhìn Băng cười nhẹ, một nụ cười an ủi.
_”Con ngốc này. Thời gian ư? Cần bao nhiêu thời gian để mày quên đi người đó? Chị còn không hiểu tính mày sao? Người đầu tiên đã là năm vậy người thay thế người năm sẽ là bao nhiêu năm? Hay là suốt đời. Người ta nói quả không sai Kim Ngưu( Băng sinh ngày / cung Kim Ngưu) đã không yêu thì thôi, yêu thì tuyệt đối chung thủy với người mình yêu suốt đời. Và thời gian để quên được người mình yêu sẽ là mãi mãi.”
chị em đang rơi vào trạng thái trầm tư thì đột nhiên có người lạ nhảy vào làm cả giật mình.
_Này người yêu nhau lắm sao mà ngồi nhìn nhau tình tứ vậy chứ? Phùng Minh Khang chính là cậu.
_Em tưởng có đứa em đi trễ thôi chứ không ngờ anh còn đi trễ hơn. Hy cười nói.
_Như vậy thảo nào giờ vẫn là sinh viên năm nhất. Băng thấy Khang thì tự nhiên trong lòng lại muốn gây chuyện nên nói móc.
_Sao vậy? Để ý tới anh sao? Lại muốn gây chuyện, yêu rồi hả? Khang chỉ bụm miệng nói nhưng lời nói lại trúng tim đen ai đó nên ai đó mặt đen đi một nửa (chỉ là trúng cái gây chuyện thôi)
_Yêu cái đầu nhà anh. Băng nói rồi đứng lên đi ra ngoài.
_Đi đâu vậy? Giận rồi sao? Giận hư thận đấy. Khang mỉm cười nói. Lại cười.....Băng thật chán ghét cái nụ cười mê gái kia của Khang.
_Tôi không rảnh tự nhiên đi giận người dưng. Đi vệ sinh đấy? Đi không? Băng nói rồi ném lại cho Khang một cái nhìn cảnh cáo rằng “Anh thử nói đi xem, tôi thề tôi không làm cho anh tuyệt tử tuyệt tôn tôi không mang họ Vũ đấy.” Cảm nhận được mối nguy hiểm đang đe dọa, Khang cười xuề xòa.
_Em đi đi, đi vui vẻ. Rồi quay qua bắt chuyện với Hy.
Ngoài sân trường.
_Cái tên chết bầm, anh cứ ở đó mà vui vẻ đi, tôi thề phải trả thù anh cho bằng được, nếu không tôi lấy họ của anh mà dùng đấy. Băng lèm bèm chỉ là còn tức cái vụ Khang đoán trúng “Tim đen” của Băng đây mà. Đang rủa Khang tự nhiên Băng dừng lại. Ai kia? Sao lại ở đây chứ? Rồi một nụ cười thoáng qua mang theo một cơn gió lạnh.
_Anh. Về rồi sao? Băng tiến lại vỗ vai người nọ.
_Gấu con là em sao? Sao lại ở đây không phải đang trong giờ học? Người kia hỏi.
_Em đi vệ sinh ra thì thấy anh đấy.Sao anh lại ở đây? Sao rồi mấy tháng qua anh khỏe không, ui hình như anh mập ra đấy anh Trương Vĩnh Đăng. Băng cười hì hì nói.
_Ừm. Hy nói là bọn em học ở đây nên anh đến tìm. Anh thì mập ra mà có người đã không mập lại còn gầy đi. Đăng nói rồi ánh mắt dò xét Băng.
_Mà em hỏi tháng qua anh sống như thế nào, có khỏe không? Đúng là hỏi anh không hay là..........
_Em hỏi anh đấy, anh nghĩ đi đâu vậy? Băng chặn lời Đăng vì biết Đăng sắp nói gì.
_Ờm, cho anh xin lỗi chuyện trước đây anh đã đổ trách nhiệm cho em, vì lúc đó anh không hề biết chuyện. Anh cứ tưởng em không thèm nói chuyện với anh nữa đấy. Ai dè..... Đăng nói xoa đầu cười hề hề.
_Anh....biết chuyện? Là Hy nói. Băng hỏi, Đăng giật mình giờ mới biết mình đã lỡ nói điều không nên nói, nhưng lỡ rồi thì sao đây? Đành nói thật vậy.
_Ừm, nhưng em yên tâm anh không cho thằng Kỳ nó biết vì anh đã hứa với Hy rồi, em yên tâm. Lần này về chỉ có mình anh thôi. Nghe Đăng trả lời Băng nhẹ nhõm hẳn đi, rồi chợt nhớ ra điều gì Băng cười tươi.
_Anh.
_Hả?
_Em sẽ nói cho anh nghe điều này, nhưng tuyệt đối anh phải giữ bình tĩnh nha. Băng nói, nói là nói vậy, nhưng Băng thừa hiểu tính Đăng nếu Đăng biết chuyện này lại không làm ầm lên mới lạ.
_Sao có chuyện gì? Đăng thấy bất an hỏi.
_Nếu không muốn mất vợ thì đi theo em. Băng nhấn mạnh chữ “Mất vợ” Rồi tốc biến. Đăng nghe như vậy cũng phần lớn đoán được là chuyện liên quan đến Trịnh Từ Hy rồi, điều này không khỏi làm Đăng lo lắng liền tốc biến theo Băng.
Băng dẫn Đăng đến lớp học của mình và chỉ vào bàn cuối nơi mà người nam nữ đang ngồi nói chuyện rồi nhìn nhau cười tươi. Đăng nhìn rồi nhanh chóng nhận ra bóng dáng người nữ quen thuộc. Đó chẳng phải là Trịnh Từ Hy của cậu? Vậy người nam kia là ai? Là ai mà nhìn quen quá. Băng thấy Đăng đứng im như vậy liền tìm một sợi thun lấy một viên đá nhỏ rồi bắn vào tay người nam ngồi phía trong. Bị bắn bất ngờ người nam dừng hẳn nụ cười trên môi theo phản xạ quay đầu lại nơi mà “Đạn”được bắn ra. Phía ngoài Băng vẫy vẫy tay cười tươi với người bên trong.
_Trương.......Trương Vĩnh Đăng. Giọng nữ bên trong hốt hoảng nói khi nhìn thấy người kế bên Băng.
_Delvin? Khang nhíu mày.
Bên ngoài Băng vẫy tay với người bên trong, một thì mặt xanh lét,một thì mặt ngạc nhiên.
_Phùng Minh Khang? Kun_hun_ter? Thấy người nam phía trong quay lại, Đăng không khỏi thốt lên. Điều này làm Băng bất giác cười tươi.
_”Lần Này Anh Chết Chắc! Phùng Minh Khang.”