Edit: Phong ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương : "Chị Dương Tiếu, tuần này em muốn thuê anh Mạnh làm bạn trai em!"
---
Hai cô bạn thân ngồi trong phòng hàn huyên rất lâu, mãi đến khi bụng hai người kêu òng ọc mới kết thúc cuộc trò chuyện này.
Tối qua Đường Thư Cách hầu như không ngủ, sáng nay trời vừa sáng cô liền thu dọn hành lý trốn về, bây giờ đúng là vừa đói vừa buồn ngủ; Còn Dương Tiếu thì sao, do tối hôm qua vận động hao tốn nhiều sức lực nên cũng cần bổ sung lương thực.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ liền bị mùi thơm từ phòng khách bay ra hấp dẫn hồn phách hai người.
Xuyên qua cửa kính trượt nơi phòng bếp, chỉ thấy Mạnh Vũ Phồn như một tiểu tinh linh đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.
Thân hình cậu cao lớn, trần phòng bếp lại thấp, cậu chỉ cần sơ ý là đầu lại chạm vào đèn trần. Kích thước bình thường của bàn bếp đối với cậu mà nói quả thật là quá thấp, cậu không thể không cực khổ khom lưng cúi xuống, bận rộn trên mặt bàn.
Đường Thư Cách thở hắt ra, hai tay cô ôm lấy cánh tay Dương Tiếu, siết lại theo bản năng.
“Á…” Dương Tiếu bị siết đau, không hiểu chuyện gì la lên.
Đường Thư Cách kích động nói: “Ôi trời ơi! Vậy mà có một người đàn ông chỉ mặc qυầи ɭóŧ và tạp dề đứng trong bếp làm bữa sáng cho tớ! ! ! Thượng đế đã trộm lẻn vào ổ cứng của tớ, rình xem “Tài liệu học tập ―― kiểm tra năng lực Tiếng Anh ―― tập tin mới’ của tớ phải không?”
Dương Tiếu nghĩ, mặc dù không biết trong tập tin mới có những gì, nhưng chắc chắn không phải là tài liệu kiểm tra tiếng anh.
“Đính chính một chút,” Dương Tiếu nói, “Cậu ấy mặc không phải là qυầи ɭóŧ, mà là quần đi biển của tớ; Cậu ấy cũng không phải cố ý không mặc đồ, mà là đồ của cậu ấy đã bị bẩn rồi, vẫn đang nằm trong máy giặt đợi sấy khô kia kìa.”
Tiếng nói chuyện của hai người bọn họ tuy không to, nhưng vẫn bị Mạnh Vũ Phồn nghe thấy.
Chàng thanh niên xoay người, vẻ mặt như ánh mặt trời sớm mai: “Hai người dọn bàn ra đi, bữa sáng sắp xong rồi!”
Diện tích phòng nhỏ nên không có bàn ăn riêng, bọn họ bình thường sẽ dọn lên bàn trà trên phòng khách để ăn. Nấu mì ăn liền, hoặc vài cái sủi cảo đông lạnh rồi ngồi trước tivi, vô số bạn thân với nhau đều trải qua trong đêm như vậy.
Nhưng khi có thêm một vị khách nữa thì bàn trà nhỏ này quả thật là không đủ chỗ ngồi rồi.
Mạnh Vũ Phồn ngồi bên cạnh Dương Tiếu nhưng ngồi dưới đất, đầu gối hai người thi thoảng chạm vào nhau, điều này làm Dương Tiếu nghĩ đến chuyện ý loạn tình mê tối qua.
Cô hốt hoảng dời tầm mắt, tìm chuyện để nói: “…Cậu biết nấu ăn à?”
“Chỉ biết vài món đơn giản thôi.” Mạnh Vũ Phồn nói, “Công việc của ba mẹ tôi rất bận, lúc còn nhỏ đều là do bảo mẫu chăm sóc tôi, nhưng bà ấy nấu cơm không hợp khẩu vị của tôi, thế là tôi tự mình nấu những món đơn giản để ăn.”
Cậu nói rất tùy ý, nhưng trong đầu Dương Tiếu lại không tự chủ được hình dung đến những hình ảnh đáng thương của cậu ―― thời niên thiếu của cậu, ba mẹ không chăm sóc chu đáo, giao cậu cho bảo mẫu, bảo mẫu lại ngược đãi cậu, cậu còn nhỏ mà đã phải tự mình đứng trước bếp vì bản thân mà nấu cơm…
Sự thương cảm trong lòng Dương Tiếu đã từ từ được tăng lên.
Mạnh Vũ Phồn lấy nguyên liệu trong tủ lạnh làm mấy cái bánh sandwich, bên ngoài bánh mì được tẩm một lớp trứng, được chiên qua với dầu, cắn một miếng, phô mai, rau và chân giò hun khói quyện vào nhau… Bữa sáng cực kì đơn giản nhưng lại có thể đem đến một cảm giác tràn trề hạnh phúc.
Đường Thư Cách ăn ngon đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên được, chăm chỉ tiêu diệt hết miếng sandwich. Đối diện cô ấy, Dương Tiếu cũng ăn ngon lành, chiếc dạ dày trống rỗng của cô đã được vỗ về bởi thức ăn nóng hổi.
Thế nhưng, lúc bọn họ ăn, Mạnh Vũ Phồn lại không ăn mà vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Dương Tiếu.
Dương Tiếu bị cậu nhìn đến xấu hổ, hỏi: “Sao cậu không ăn?”
Mạnh Vũ Phồn lắc lắc đầu, thành thật nói: “Tôi ăn không nổi.”
“Hả? Tại sao lại ăn không nổi?”
“Bởi vì, cậu bình tĩnh trả lời, “Tôi nghe thấy hai người nói chuyện trong phòng rồi.”
“…Phụt!” Đường Thư Cách đang uống dở nửa ly sữa lập tức phun ra.
Dương Tiếu cũng kinh ngạc: “Cậu nghe chuyện mà chúng tôi nói rồi à?”
Cậu vội nói, “Nhưng mà tôi cũng không phải cố ý nghe trộm đâu! Lúc hai người nói chuyện cũng không đóng cửa phòng, tôi đi ra định làm bữa sáng, kết quả là nghe được hai người nói chuyện thôi.”
Dương Tiếu truy hỏi: “Cậu nghe thấy những gì rồi?”
“Nghe thấy hết rồi.” Mạnh Vũ Phồn nhỏ giọng nói, “Tôi nghe thấy hai người nói tôi chỉ là xe đạp công cộng bên đường.”
Dương Tiếu: “…”
Bỗng nhiên cậu duỗi một tay ra, kéo Dương Tiếu, ánh mắt sáng quắc: “Chị Tiếu Tiếu, cho dù tôi là một chiếc xe công cộng, tôi cũng chỉ nguyện ý để chị cưỡi tôi mỗi ngày thôi.”
Đường Thư Cách “Phụt ――” một tiếng, lại bị sặc lần nữa.
Lần này Đường Thư Cách nằm bò ra bàn, vừa ho vừa vuốt ngực. Trời ạ, đây chẳng phải là cách thức tấn công của các tình tiết máu chó trong tiểu thuyết kinh điển hay sao?
Cô kìm lòng không đậu, giơ ngón tay cái lên, bội phục nói: “Em trai, kĩ thuật lái xe của em quả là xuất sắc.”
“Lái xe?” Vẻ mặt Mạnh Vũ Phồn mờ mịt, “Không phải chúng ta đang nói đến chuyện cưỡi xe sao?”
Cuối cùng Đường Thư Cách cũng không nhịn nỗi nữa, cô sợ cô mà tiếp tục ở lại đây chắc cười ngất mất. Cô vội vàng đứng dậy, trả lại phòng khách cho Dương Tiếu: “Ừm, Tiếu Tiếu, Mạnh Mạnh, hai người cứ từ từ mà nói chuyện! Bây giờ tớ buồn ngủ quá, tớ về phòng ngủ bù đây.”
Nói xong, cô lập tức đứng lên chạy về phòng mình, đóng chặt cửa phòng.
Dương Tiếu: “…”
Ba giây sau, Đường Thư Cách lại từ trong phòng thò đầu ra, bổ sung thêm một câu: “Lúc tớ ngủ sẽ đeo nút tai, nếu như giường phòng kế bên có sập tớ cũng không nghe thấy gì đâu.”
Dương Tiếu: “…”
Mạnh Vũ Phồn: “Hả?”
Mặt Dương Tiếu nháy mắt đỏ bừng, cầm món đồ chơi trên sô pha ném về phía cô bạn, đáng tiếc cô vẫn chậm một bước, Đường Thư Cách đã đóng chặt cửa lại rồi, món đồ chơi đụng vào cánh cửa phát ra âm thanh rồi chậm rãi rơi xuống đất.
Mạnh Vũ Phồn nhìn món đồ chơi bị rơi dưới đất, mơ hồ hỏi : “Chị Tiếu Tiếu, câu chị ấy vừa nói là ý gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì hết nhỉ?”
“Nghe không hiểu là đúng rổi.” Dương Tiếu bình tĩnh nói, “Cô ấy xem tài liệu tiếng Anh trong tập tin mới quá nhiều rồi, học đến nỗi não cũng đen tối luôn rồi.”
…
Chuyện hồ đồ đêm đó cứ như vậy đi vào dĩ vãng. Đã có vài lần Dương Tiếu muốn nói với Mạnh Vũ Phồn về mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng lời lên đến miệng lại không biết phải nói như thế nào.
Cô muốn nói gì nhỉ? Cô cần phải giải thích gì nhỉ? Cô có nên xin lỗi không?
Lẽ nào cô nói với cậu: “Xin lỗi cậu, hôm đó tôi thừa dịp cậu uống say liền đẩy ngã cậu, lấy đi thân xử nam của cậu, nhưng tôi lại không muốn chịu trách nhiệm chuyện này.”
Lẽ nào cô phải nói với cậu: “Cậu là một chàng trai tốt, nhưng tôi quá xuất sắc, cậu với không tới đâu.”
Lẽ nào cô phải nói với cậu: “Chúng ta vẫn có thể làm một đôi tình nhân giả. Chính là kiểu mà mọi người đều biết rằng bọn họ là một đôi, cậu đón tôi tan làm, tôi mua quà cho cậu, cùng nhau đón ngày lễ kỉ niệm, thỉnh thoảng là cặp đôi giả lên giường với nhau.”
… Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn.
Dường như Mạnh Vũ Phồn cũng đem chuyện đêm đó để ra sau đầu, cũng không bao giờ nhắc đến nữa. Dương Tiếu cũng vui vẻ làm một con rùa đen rụt đầu, giả vờ như mọi chuyện đều bình thường.
…
Gần đây toàn bộ sức lực của Mạnh Vũ Phồn đều đặt vào tập luyện tham dự giải CUBA.
Về phần Từ Đông… Bởi vì cậu ta bị cấm thi đấu lại bị xử phạt, đã lâu rồi Mạnh Vũ Phồn không gặp cậu ta.
Mạnh Vũ Phồn từng nghĩ sẽ gửi cho Từ Đông một tin nhắn.
Cậu viết một đoạn tin nhắn rất dài, nói với cậu ta, từ lúc bắt đầu cậu vẫn coi Từ Đông là anh em tốt. Bọn họ kề vai chiến đấu năm năm, Mạnh Vũ Phồn nhìn cậu đi lầm đường lạc lối cảm thấy rất đau lòng, nhưng cậu từ trước tới giờ chưa bao giờ trách cậu ấy, càng không bao giờ đi báo cáo với ban huấn luyện.
Nhưng cuối cùng đoạn tin nhắn này Mạnh Vũ Phồn cũng không gửi cho cậu ta.
Sửa tới sửa lui cuối cùng chỉ còn lại vẻn vẹn một câu ―― “Tớ không tố giác.”
Nhưng mà tin nhắn này mặc dù đã được gửi đi nhưng Mạnh Vũ Phồn vẫn không nhận được hồi âm.
Chuyện của Từ Đông tạm thời bị cậu bỏ ra sau đầu, bây giờ toàn bộ sức lực và thời gian của cậu đều dành cho trận thi đấu sắp tới.
Cậu là lão tướng đã tham gia năm lần giải CUBA rồi nên đã quen với nhịp điệu tiết tấu của trận đấu.
Sau khi xác định được danh sách, bọn họ liền tổ chức trận thi đấu nhỏ đầu tiên. Bởi vì trong đội bọn họ có những sinh viên năm nhất gia nhập, cho nên phối hợp thi đấu không tính là tốt lắm, một trận đấu rất khó khăn, thắng chật vật hai quả. Mạnh Vũ Phồn và tiền đạo mới chưa có sự phối hợp ăn ý, huấn luyện viên Vũ thường xuyên bảo bọn họ ở lại tập luyện thêm.
Cứ như vậy, Mạnh Vũ Phồn không thể mỗi ngày đều đúng sáu giờ rưỡi tối đến đài truyền hình đón Dương Tiếu tan làm.
“Không sao, huấn luyện là chuyện quan trọng.” Trong điện thoại Dương Tiếu an ủi cậu, “Nếu như cậu bận thì không cần đến đón tôi đâu. Sau khi tan làm tôi có thể đi cùng với đồng nghiệp.”
Mạnh Vũ Phồn lập tức cảnh giác, khẩn trương hỏi: “Đồng nghiệp nào thế? Chị Tiếu Tiếu, chị tìm được xe đạp công cộng mới rồi à?”
“… Câu hỏi bướng bỉnh này có bỏ qua được không?” Dương Tiếu nhẫn nại nói, “Tôi nói đồng nghiệp chính là Lưu Duyệt Nguyệt ấy! Sau khi tan làm tôi cùng con bé đi về.”
Lúc này Mạnh Vũ Phồn mới yên tâm.
Mặc dù cậu không thể hiện ra, nhưng trong mối quan hệ này, cậu quả thật thiếu cảm giác an toàn rồi. Đối với cậu mà nói, Dương Tiếu luôn luôn “cao cao tại thượng” ―― Đây không phải nói tính cách của cô, cô vẫn là một cô gái bình dị, gần gũi ―― Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, Dương Tiếu chính là người sử dụng lao động, cậu chỉ là cấp dưới mà thôi, cô tặng quà cho cậu, đưa tiền phí sinh hoạt cho cậu, thậm chí đêm đó trên giường cũng là cô lấy thân phận của một lãnh đạo dẫn dắt cậu, làm cậu cảm nhận được chuyện đẹp nhất thế gian này.
…Dương Tiếu giống như một con bướm đậu trên đỉnh đầu cậu, cô hoàn mĩ quá, cậu không biết cái cọc gỗ như cậu đến tột cùng là vì sao mà lọt được vào mắt xanh của cô. Cậu luôn lo lắng, lỡ như trước mắt Dương Tiếu xuất hiện phong cảnh cực đẹp, có khi nào cô vỗ cánh bay đi hay không?
“Đã rất lâu tôi chưa nhìn thấy chị rồi.” Cậu lo lắng nói, “Hôm nay tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhiệm vụ huấn luyện, buổi tối nhất định đi đón chị.
“…” Dương Tiếu rất muốn nói không cần đâu, nhưng cuối cùng lúc nói ra khỏi miệng lại biến thành một tiếng rất dịu dàng “Ừm.”
…
Sau khi kết thúc thời gian làm việc, Lưu Duyệt Nguyệt vì tránh giờ tan tầm cao điểm buổi tối nên nán lại thu dọn đồ đạc một lát. Lúc cô thu dọn xong ba lô chuẩn bị rời đi, kết quả thấy Dương Tiếu vẫn còn ngồi trước máy tính làm việc.
Cô ân cần hỏi: “Chị Dương, sắp bảy giờ rồi, sao chị chưa về thế ạ?”
Dương Tiếu lật đật đóng cửa sổ trang trình duyệt, tùy tiện tìm một lý do: “… Chỗ chị vẫn còn một chút công việc, chị nán lại làm chút cho xong đã.”
“Hả, công việc gì thế ạ?” Lưu Duyệt Nguyệt vừa nghe xong vội nói, “Em làm với chị nhé!”
“Không cần đâu, không cần đâu, Tiểu Lưu, em bận thì đi trước đi.” Dương Tiếu vội vàng ngăn cô bé lại, gượng gạo đổi đề tài, “Đúng rồi, luận văn học kì này em viết thế nào rồi? Không phải lại đi đến sân bóng cá độ nữa chứ?”
“… Không ạ.” Nhắc đến chuyện này lông mi Lưu Duyệt Nguyệt liền cụp xuống.
Cô cũng không dám đuổi theo nữa rồi, cô rầu rĩ đem túi xách bỏ lên bàn, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Tiếu, dựa gần vào Dương Tiếu, nói: “Em báo cáo với giáo viên hướng dẫn đề tài mà bọn em chọn, quả nhiên giáo viên hướng dẫn cũng không đồng ý để chúng em làm đề tài này. Cô ấy đã giao cho chúng em một đề tài mới, rồi tách nhóm em ra luôn rồi.”
“Tách nhóm hả?” Dương Tiếu hỏi, “Vậy cái vị ‘nam thần’ kia …?”
“Nam thần gì chứ! Đừng nhắc đến hắn ta nữa.” Lưu Duyệt Nguyệt lập tức bùng nổ, giận đùng đùng nói, “Hắn ta chính là thùng rác, là một tên vô lại, là một kẻ vô sỉ! ! Hắn ta thế mà lại nói em xen vào chuyện của người khác, không nên đem chuyện này nói với giáo viên hướng dẫn. Hắn ta còn mắng em, mắng em là … thôi bỏ đi, không nhắc đến nữa! Em trước kia quả thật mắt bị mù, vậy mà còn cảm thấy hắn ta rất đẹp trai.”
“Nhóc đó đẹp trai hả?” Dương Tiếu nhớ lại hôm gặp qua chàng trai đó, “Cũng bình thường mà.”
Không phải là có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, tóc kiểu Hàn Quốc, lông mày sửa một chút, phóng viên có kiểu tướng mạo này ở đài truyền hình bọn họ vơ một cái được cả bó. Loại nam sinh chưa ra khỏi cổng trường như thế này, cô càng nhìn càng chướng mắt.
“Chị Dương Tiếu, ánh mắt của chị cao quá rồi ~” Lưu Duyệt Nguyệt mở miệng, “Mỗi ngày chị đối diện với kiểu hình nam sinh vận động như anh Mạnh như thế, đàn ông bình thường chị nhìn không nổi rồi.”
“…”
Lưu Duyệt Nguyệt không chú ý đến những thay đổi trên mặt cô, hai tay chống lên cằm, lại rơi vào ảo giác: “Ôi… Mặc dù tiền thuê anh Mạnh đắt một chút, nhưng anh ấy trông thật đẹp trai, như mặt trời tỏa nắng, lại có cảm giác an toàn! ! Chị xem cánh tay đầy cơ bắp của anh ấy, không giúp mẹ vợ vác bình gas quả thật đáng tiếc! Nếu như anh ấy mà là bạn trai em, vậy thì tốt biết bao!”
Biểu cảm của Dương Tiếu càng ngày càng trở nên lúng túng, tay phải vô thức nhấn vào chuột máy tính, hết lần này đến lần khác refresh máy tính để bàn.
Cô không biết nên tiếp lời như thế nào, bởi vì trong mắt Lưu Duyệt Nguyệt mà nói, bọn họ chỉ đang bàn luận một đơn hàng, hoặc giống như đang thảo luận buổi trưa ăn những món gì mà thôi.
“Đúng rồi!” Ánh mắt Lưu Duyệt Nguyệt sáng lên, đột nhiên hỏi, “Chị Dương Tiếu, hợp đồng giữa chị và anh Mạnh khi nào thì hết hạn vậy?”
“Hả, sao thế?”
“Lúc anh ấy đang còn hợp đồng có thể nhận thêm đơn khác không nhỉ?” Giọng nói của Lưu Duyệt Nguyệt như muốn bay lên, “Em định cuối tuần này thuê anh ấy làm bạn trai em. Em muốn dẫn anh Mạnh đến trường, đi gặp tên vô sỉ kia lượn hai vòng, để cho hắn biết, Lưu Duyệt Nguyệt em đây còn có nam nhân thích hợp hơn hắn! ! !”
Tay Dương Tiếu trượt một cái, con chuột không cẩn thận nhấp vào một trình duyệt vừa mới được thu nhỏ ――
―― Trang chủ đang dừng lại ở mục mua sắm online, cả trang đều là các loại giày bóng rổ.
Dương Tiếu khinh bỉ tận đáy lòng mình: Sau khi mày ngủ với sói nhỏ liền nghĩ đến hành động mua quà bồi thường, quả thực nên nghiêm túc kiểm điểm.