Edit: Sư tử biển
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương : So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn nêm trúng trái tim Dương Tiếu hơn ()
---
Kể từ khi kết thúc cuộc trò chuyện không được vui trong xe ngày hôm đó, Dương Tiếu chưa gặp lại Mạnh Vũ Phồn.
Lý do Mạnh Vũ Phồn xin nghỉ là để "tập trung chuẩn bị cho trận thi đấu", nhưng Dương Tiếu lại luôn cảm thấy rằng cậu ấy có lý do khác.
Có lẽ nào… ngoài cô và Lưu Duyệt Nguyệt ra, Mạnh Vũ Phồn vẫn bí mật nhận đơn đặt hàng khác nữa chăng?
Dương Tiếu thật sự chịu không nổi, năn nỉ Đường Thư Cách sử dụng quyền hạn nhân viên của mình, kiểm tra một chút bản ghi chép giao dịch của Mạnh Vũ Phồn.
"Tiếu Tiếu, tớ có thể kiểm tra nó giúp cậu, nhưng cậu nghĩ thử xem, điều này thực sự tốt không?" Đường Thư Cách từ chối cô với một điểm mấu chốt, "Nếu cậu thực sự muốn biết, tại sao không trực tiếp hỏi cậu ấy? Dù sao, mối quan hệ của hai người ... " Cô ấy kéo dài giọng nói," ... không phải là rất tốt hay sao?"
“Tốt ở đâu chứ?” Dương Tiếu bất đắc dĩ nói: “Hôm đó cậu ấy còn nổi giận với tớ đấy. Thật là, một tiểu hài tử xấu xa, học cái gì không học, lại học cách chiến tranh lạnh với tớ.”
Đường Thư Cách lập tức ngồi thẳng dậy, lấy đậu phộng, hạt dưa tiếp đón: “Cậu mà kể vấn đề này cho tớ nghe thì tớ sẽ không buồn ngủ luôn! Nói mau nói mau, hai người làm sao mà cãi nhau, lại còn chiến tranh lạnh nữa?”
Dương Tiếu chịu không nổi sự ồn ào của cô, chỉ có thể miễn cưỡng kể lại một lần chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Đường Thư Cách nghe xong, quai hàm muốn rơi luôn xuống đất.
Dương Tiếu càng nói càng tức, nhờ bạn thân phân xử: "Cậu nói xem bây giờ cậu ấy đang nghĩ cái gì vậy? Cậu ấy cũng không phải không có miệng, nhưng lại phải đợi tớ từ chối Tiểu Lưu; lúc tớ tặng quà cho cậu ấy, toàn thân cậu ấy đều viết lên chữ không vui, còn dối lòng nói thích nữa chứ; Đây, còn cái vé vào cửa này nữa, cậu ấy đưa tớ làm cái gì, mời tớ đến xem họ thể hiện tình yêu chắc?"
"..." Đường Thư Cách khó khăn lắm mới nhặt được cằm trở lại, dò xét nói, "Tiếu Tiếu, vì sao cậu không thích Mạnh Vũ Phồn và đồng nghiệp của cậu thể hiện tình yêu?"
Dương Tiếu nhất thời nghẹn giọng.
"Cậu xem, cậu là chủ thuê của cậu ấy và đồng nghiệp của cậu cũng là chủ thuê của cậu ấy. Nếu cậu chỉ sử dụng cậu ấy như một chiếc xe công cộng và lại không muốn khóa riêng cậu ấy lại, vậy tại sao cậu không cho phép người khác lái cậu ấy chứ?"
"Tớ"... Dương Tiếu già mồm át lẽ phải, "Mặc dù tớ không khóa cậu ấy lại, nhưng khi cậu ấy đang ở trong tay tớ, tớ yêu quý cậu ấy hơn bất kì ai khác. Cậu đã bao giờ nhìn thấy bất cứ ai trước khi lái một chiếc xe, còn cho nó đi bảo dưỡng chưa?"
Đường Thư Cách thấy cô hồ đồ mất lý trí như vậy, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở cô: "Cậu có còn nhớ trước đây tớ hay đi tiệm cafe mèo không?
"Nhớ chứ."
"Tớ nhớ tớ và cậu đã nói qua, trong tiệm cafe mèo đó đa phần là những chú mèo có bộ dạng lười biếng, nhìn thấy khách đều hững hờ với họ. Chỉ có một con mèo bù nhìn, với phẩm chất cực đẹp, bộ lông của nó sáng bóng và trơn tuột. Tớ đi một bước, nó liền đi theo một bước, mới gọi meo meo đã chạy tới, nằm dài trong lòng tớ, dùng ánh mắt xanh sáng đó nhìn chăm chú vào tớ." Đường Thư Cách nói, "Mức tiêu tốn ít nhất cho một lần ở tiệm cafe mèo đã ngoài đồng, tớ vì đôi mắt xanh đó, đã tiêu không ít tiền. Kết quả thì sao? Có một lần tớ đi muộn một chút, đã nhìn thấy nó đang khoe tài làm nũng trong lòng người khác, vừa hôn lên mặt vừa liếm tay rồi. Tớ vô cùng khó chịu, mới nhận ra rằng bản thân mình đối với nó mà nói chỉ là một người hai chân bình thường. Khoảng thời gian đó, tớ quả thực khổ sở như người bị thất tình, cậu còn cười nhạo tớ, nói tớ là _ _"
“——độc chiếm muốn gây chuyện." Dương Tiếu nhớ lại đoạn kí ức đó, "Một con mèo am hiểu kinh doanh, liền khiến cậu mê đến thần hồn điên đảo, nó với khách hàng khác gần gũi, cậu đã ghen tị rồi."
"Đúng đúng đúng!" Đường Thư Cách vỗ tay một cái, "Cậu cảm thấy tình cảnh lúc đó của tớ, giống cậu bây giờ không?"
Dương Tiếu: "..."
Đường Thư Cách chớp chớp ánh mắt nhìn cô.
Dương Tiếu tỉnh ngộ: "Tớ hiểu rồi. Ý cậu là tớ có một mong muốn độc quyền với Mạnh Vũ Phồn? Cậu ấy quá giỏi kinh doanh, vì thế tớ nhìn thấy cậu ấy kinh doanh với người khác, tớ liền không thấy vui vẻ?
Đường Thư Cách: "..." Má ơi, cậu rốt cuộc là hiểu cái gì vậy!
...
Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Sáng sớm, vận động viên đội bóng rổ trường đại học Hoa Thành đã khởi động xong, mang đủ đồ trang bị, bước lên xe buýt để tiến về phía đại học Truyền thông Hoa Thành.
Đại học truyền thông Hoa Thành là một đội bóng hạt giống vô cùng nổi bật ở giải CUBA, trước đây bọn họ chỉ gặp nhau trong một vài trận thi đấu cuối cùng của vòng bảng, không nghĩ đến năm nay vận may bốc thăm không tốt, lại có thể ở trận đấu vòng loại đã gặp bọn họ rồi.
Huấn luyện viên Vũ đứng trước xe buýt, trong tay cầm loa phóng thanh, khích lệ tinh thần chiến đấu của vận động viên.
“Mấy người các cậu xốc lại tinh thần cho tôi!” Huấn luyện viên Vũ quát, “Đều ở Hoa Thành mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải! Nếu như ai sợ hãi, nhanh chóng báo cáo, tôi còn kịp thời điều chuyển đội nữ đến!!”
Trong xe vang lên một trận cười ồ.
Trận đấu hôm nay toàn đội ai ai cũng rất coi trọng, năm người chính thức, bảy người dự bị đều có mặt, ngay cả những thành viên khác của đội chưa được chọn cũng phải cùng ngồi trên xe đến sân thi đấu để học hỏi.
Từ Đông bởi vì bị cấm thi đấu, gần đây đều độc lai độc vãng, cậu ấy ngồi một mình lẻ loi ở hàng ghế cuối cùng, xung quanh đến một người bạn cũng không có.
Mạnh Vũ Phồn có chút lo lắng quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái, hai người tình cờ nhìn nhau, nhưng Từ Đông lại quay sang chỗ khác.
“Phồn Tử, nhìn cái gì vậy?” Hoàng Hiểu Kha ngồi bên cạnh cửa sổ lấy khuỷu tay huých huých cậu.
“Không nhìn gì cả.” Mạnh Vũ Phồn quay đầu lại, thuận miệng trả lời, “Tớ đang nghĩ về trận thi đấu một chút.”
“Hey... Tớ cũng đang nghĩ.” Hoàng Hiểu Kha lo lắng nói, “Lần này chúng ta đúng là quá xui xẻo, vòng loại đã gặp đại học truyền thông rồi, hơn nữa lại còn là sân khách nữa!”
Sự khác biệt giữa sân khách và sân chủ nhà là quá lớn, bất kỳ đội bóng nào đều hy vọng có thể chơi tại sân vận động của họ, dù sao thì trên địa bàn của mình, môi trường quen thuộc, nhiều người hâm mộ, ba phần tư khán giả trên khán đài của sân vận động tung bay lá cờ của đội mình, chơi trong môi trường này sẽ chơi tốt hơn.
Nếu là đấu sân khách, tất cả lợi thế này sẽ chuyển thành bất lợi, toàn bộ trong sân vận động đều là sinh viên của đại học truyền thông, bọn họ bị bỏ lại một mình như một bắp cải lẻ loi.
Hoàng Hiểu Kha nói: “Trường học của chúng ta ở Bắc Tứ Hoàn, Truyền thông ở Đông Ngũ Hoàn, không biết là có bao nhiêu học sinh của trường mình ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại học Truyền thông xem chúng ta thi đấu đây?” Cậu ấy thở dài, “Tớ đã gửi vé cho bố mẹ tớ rồi, ít nhất có thể đảm bảo trong khán phòng này có hai người hâm mộ bên cạnh tớ.”
Tiền đạo phía trước quay đầu lại: “Tớ cũng vậy, toàn bộ vé đã đưa cho người thân rồi!”
Còn có người nói: “Tớ đã tặng vé cho các học sinh trung học trong tiểu khu của tớ, tớ nói có trận đấu bóng rổ mời bọn họ tới xem, kết quả bọn họ hỏi tớ có James không... Mẹ nó, nếu như tớ có vé của James, sao tớ không tự mình đi xem cho rồi?”
Nói đi nói lại, mọi người đều lo lắng vấn đề người xem.
“Đúng rồi, Phồn Tử, cậu gửi vé cho ai rồi?” Hoàng Hiểu Kha thuận miệng hỏi.
“Gửi cho...” Mạnh Vũ Phồn do dự, cậu không biết nên hình dung thế nào về mối quan hệ của cậu và Dương Tiếu. Bạn bè? Người yêu? Hay là chủ và người làm thuê?
“... một người chị.”Cuối cùng, cậu chỉ có thể đưa ra một đáp án mập mờ.
Mọi người chỉ cho là người chị gái họ hàng thân thích của cậu, họ đều xôn xao khi thấy dáng vóc của chị.
Mạnh Vũ Phồn lại lắc lắc đầu: “Chị tớ công việc rất bận, không biết có thể tới hay không.”
Ngày hôm đó, khi cậu tặng vé, Dương Tiếu cũng không nói nhất định sẽ tới, hơn nữa hai người bọn họ đã nhiều ngày không liên lạc rồi. Hôm qua Mạnh Vũ Phồn muốn gửi thông tin nhắc nhở cô ấy đừng có quên tới xem trận đấu, nhưng chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không bấm phím gửi đi.
Hy vọng, chị có thể đến.
...
Chị đến đây rồi sao?
Chị đương nhiên sẽ đến rồi!
Dương Tiếu vừa mới bước chân vào khuôn viên trường đại học truyền thông, cô liền bị sốc khi nhìn về phía biển người kia.
“Hôm nay không phải cuối tuần sao? Bọn em không nghỉ học à? Cô kinh ngạc hỏi Lưu Duyệt Nguyệt bên cạnh, “Hồi chị học đại học, vừa tới cuối tuần, hận không thể lập tức lao ra khỏi trường để rong chơi thôi.”
“Hôm nay không giống ngày bình thường mà!” Lưu Duyệt Nguyệt nắm chặt nắm đấm, “Hôm nay chính là ngày trọng đại của đại học truyền thông chúng em! Từ trước tới nay, Đại học Hoa Thành luôn là đối thủ của trường chúng em, mọi năm ở vòng loại khu vực, hai trường luôn nằm trong top , vì tranh vị trí thứ nhất, họ đều giành giật đến đầu rơi máu chảy.”
Đúng như lời cô bé nói, đại học Truyền thông Hoa Thành vô cùng coi trọng trận thi đấu này. Dọc theo đường đi từ cổng trường đến nhà thi đấu, hầu như mọi cột đèn đều được treo bằng cờ nhỏ, biểu ngữ và băng rôn đâu đâu cũng có thể thấy được.
Lưu Duyệt Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi có tên hiệu của trường, trên đầu có đeo một chiếc ruy băng hai màu lam-lục, trên mặt còn vẽ huy hiệu của trường.
Trong khuôn viên trường, có rất nhiều sinh viên có cách ăn mặc trông giống cô bé. Bất kể nam, nữ, khuôn mặt ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, bài hát của trường được phát trên loa phát thanh của trường, mọi người cùng hát đồng thanh, như thể quán quân trong trò chơi này đã nằm trong tay họ rồi.
Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên Dương Tiếu xem một trận thi đấu chính quy. Đồng nghiệp của cô có người hâm mộ bóng đá. Cô đã từng nghe họ thuật lại sự cuồng mộ trên sân bóng. Cô chưa bao giờ hiểu rằng hàng chục ngàn người tụ họp vì một quả bóng, vì một trái bóng mà gào thét điên cuồng. Hơn nữa bây giờ, cô nhìn thấy những sinh viên năng nổ trong khuôn viên trường, nhìn thấy ý chí chiến đấu mạnh mẽ trên khuôn mặt họ, bỗng nhiên cô chợt hiểu ra một chút.
Sân bóng rổ trong nhà của Truyền thông Hoa Thành mới được xây dựng, đủ chỗ cho hai nghìn khán giả. Không có số ghế được ghi trên vé vào cửa, cứ ai đến trước được chọn trước. Ai đến sớm có thể ngồi ở hàng ghế đầu.
Dương Tiếu không nghĩ là trận thi đấu này lại có thể nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, cô đến hơi muộn một chút, ghế ngồi đã kín đến bốn phần năm số chỗ, chỉ còn lại vị trí trên đỉnh khán đài.
Cô đang định tùy ý chọn một ghế trống để ngồi, Lưu Duyệt Nguyệt bên cạnh đã nhiệt tình giữ chỗ cho cô.
“Chị Dương Tiếu, chị ngồi cùng em nhé!” Lưu Duyệt Nguyệt nói, “Bạn học của em sáu giờ sáng hôm nay đã đến xếp hàng rồi, em nói họ giúp em giữ chỗ, vị trí ở giữa, cực kì tốt!”
Dương Tiếu cực kì ngạc nhiên, nhanh chóng theo cô ấy đến chỗ ngồi.
Kết quả đợi khi cô ngồi xuống, mới phát hiện ra vị trí này... dường như không quá đẹp.
Nhìn bên trái, là màu xanh biếc. Nhìn sang phải, là màu xanh biếc. Nhìn trước nhìn sau, vẫn là màu xanh biếc!!
Cô làm sao lại quên chứ, Lưu Duyệt Nguyệt chính là sinh viên của đại học truyền thông, chỗ ngồi của cô đương nhiên sẽ nằm trong số những người ủng hộ đội bóng rổ của trường đại học truyền thông !!
“Chị Dương Tiếu, cho chị một phần dụng cụ cổ vũ nè!” Lưu Duyệt Nguyệt đưa qua một chiếc túi giấy, bên trong có chiếc khăn đội đầu màu xanh biếc, còn có hai chiếc gậy bong bóng. Trên chiếc gậy bong bóng có in khẩu hiệu “truyền thông truyền thông, bóng rổ mạnh nhất”, đập vào nhau vang lên những tiếng bộp bộp.
Ở phía đối diện khán đài, chỉ có thưa thớt vài người, số lượng ít đến mức gần như không đáng kể. Khoảng một trăm người. Chỉ một phần hai mươi của biển người xanh vàng.
Không cần nói cũng biết, nơi đó chính là khán đài của đại học Hoa Thành rồi.
Có người treo cờ trắng đỏ phía trước chỗ ngồi, các cô gái trong đội cổ vũ trang phục mát mẻ đang tràn đầy sức sống, tóc đuôi ngựa cột cao sau đầu cũng vung lên khi các cô nhảy bài cổ động.
"Đội cổ động viên của đại học Hoa Thành đúng là rất nổi tiếng." Lưu Duyệt Nguyệt thông tin nhanh nhẹn, lại bắt đầu truyền bá tin đồn, "Đội trưởng đội cổ động viên khóa trước đều là hoa hậu của trường, hơn nữa họ đều sẽ bắt cặp với chàng trai đẹp nhất đội bóng rổ."
Dương Tiếu lại không tin: “Đây cũng không phải bộ phim nhiều tập, ai nói đội trưởng đội cổ vũ nhất định phải cùng chàng trai đội bóng rổ nói chuyện yêu đương?”
“Dù sao mọi người đều nói như vậy á.” Lưu Duyệt Nguyệt hừ một tiếng, “Đợi đến khi đội bóng rổ Hoa Đại lên sân xem xem nhé, người mà đẹp trai nhất đội kia, nhất định là bạn trai của cô ấy.”
...
Trong phòng nghỉ của đội khách, huấn luyện viên Vũ đang hoàn tất những công việc cuối cùng.
"Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, những gì nên luyện tập các bạn cũng đã hoàn thành rồi. Nói hàng nghìn hàng vạn lần, bản chất của bóng rổ là gì? Chỉ cần có bóng và ném vào rổ! Trong trận đấu này, thời cơ là rất quan trọng, phối hợp là rất quan trọng, khả năng của mỗi người là rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất mãi mãi vẫn là ném bóng vào rổ!" Đôi mắt của huấn luyện viên Vũ sắc bén, liếc qua khuôn mặt của những chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu
" Thi đấu trên sân khách, điều này đối với chúng ta vô cùng bất lợi, các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khả năng ngay khi các cậu vừa bước ra sân, sẽ có tiếng la ó! Mượn một câu nói thời thượng từ những người trẻ tuổi mà nói – vững vàng, đừng hoảng sợ, chúng ta có thể giành chiến thắng!"
“Phốc ...” mọi người đều bị trêu cười thích thú, bầu không khí căng thẳng bị cuốn đi.
Mười hai người xếp thành hàng dọc. Đội trưởng Lưu Phương Châu đứng cuối cùng. Anh ấy là một tiền đạo có tiếng và là chủ lực của toàn đội, anh ấy giống như một thuyền trưởng, vững vàng điều khiển con thuyền tiến về phía trước. Người đứng đầu tiên là Mạnh Vũ Phồn, cậu là một tiền đạo phụ, cũng là người ghi bàn chính trong đội. Sau năm phút, cậu sẽ có mặt trên sân, và MVP của Đại học truyền thông khó mà gank với cậu!
“Cố lên!"
“Cố lên!”
“Cố lên!”
“Hoa Đại tất thắng!”
“Hoa Đại tất thắng!”
“Hoa Đại tất thắng!”
Mười hai tiếng cố lên, mười hai tiếng hô cùng vang lên, trong mắt mười hai chàng trai ánh lên sự quyết tâm hừng hực, trận đấu này bọn họ quyết tâm phải giành được thắng lợi cuối cùng.
Cửa phòng thay quần áo ầm ầm mở ra, ánh đèn đối diện chiếu vào bọn họ sáng chói.
Mạnh Vũ Phồn hít sâu một hơi, sửa lại quần áo, háo hức chờ đợi, sự tự tin của cậu, sự bình tĩnh của cậu, từng bước mạnh mẽ tiến vào tương lai vô tận của trận đấu.