Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

chương 46: người đại diện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Phong Ca

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Bánh bao nhỏ

“Làm Người Đại Diện Cho Tôi, Mỗi Ngày Tôi Sẽ Phụ Đạo Một Kèm Một Cho Cậu Sau Giờ Học.”

"Hắt xì!"

Vừa ra khỏi đài truyền hình, Dương Tiếu đã bị một luồng không khí lạnh làm cho hắt xì một cái.

Lưu Duyệt Nguyệt bên cạnh trêu cô: "Chị Tiếu Tiếu, có người đang nhắc tới chị nè."

"Nhắc gì chứ, do trời lạnh quá thôi." Dương Tiếu quấn lại khăn quàng cổ, rụt cổ vào những sợi len Cashmere của chiếc khăn ấm áp ấy.

Lưu Duyệt Nguyệt dáo dác nhìn xung quanh: "Đúng rồi, gần đây không thấy bạn học Đại Mạnh nhỉ, chị còn liên lạc với anh ấy không?"

Dương Tiếu ngạc nhiên: "Đương nhiên là có liên lạc rồi, gần đây cậu ấy không đến đón chị vì việc học tập ở trường khá bận, sao em lại hỏi như thế?"

"Tất nhiên là bởi vì tin tức kia rồi!" Lưu Duyệt Nguyệt khoa chân múa tay vẽ trên không trung một vòng tròn thật to, "《Giám đốc app cho thuê bạn trai bỏ trốn, mấy trăm người cùng báo cảnh sát, số tiền có lẽ đến gần trăm vạn 》, tin tức này gần đây rất hot trên mạng, đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt đây nè!"

Dương Tiếu chính là người có kinh nghiệm trong "chiến dịch" này, cứ nghĩ rằng đây là một trong những chuyện nhỏ trong lĩnh vực này, không nghĩ đến bây giờ đã đến mức mọi người đều biết thế này.

Trong lòng Lưu Duyệt Nguyệt còn sợ hãi nói: "Ngay trước khi sự cố này xảy ra, app đó vẫn còn thực hiện các hoạt động giảm giá, với mức giá thấp nhất từ năm trăm tệ đến hai trăm tệ. Em xem các áp phích cũng thấy động lòng rồi, đang muốn thuê anh Vũ Phồn một lần nữa, kết quả trận đấu hôm đó kết thúc, tiết mục chúng ta phụ trách đột nhiên xảy ra vấn đề, em phải về tăng ca gấp, thế là chưa kịp thuê nữa. . . May mà lần đó chưa nạp tiền, nếu không thì tiền của em chắc chắn cũng sẽ tan thành mây khói rồi!"

Nhắc tới ngày hôm đó, Dương Tiếu có chút chột dạ dời mắt đi chỗ khác.

Cuộc điện thoại tăng ca ngày hôm đó là do chính cô gọi cho Lưu Duyệt Nguyệt, mà sau khi đuổi được chiếc bóng đèn này cô liền cũng Mạnh Vũ Phồn ở bãi xe hoang vắng không một bóng người ――

Dừng lại, dừng lại, không thể tiếp tục nghĩ đến nữa.

Đến cả bản thân cô cũng không biết, mình đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà cùng Mạnh Vũ Phồn thân mật tiếp xúc một lần còn chưa đủ, lại còn chủ động lần thứ hai nữa chứ?

Quả nhiên là quân vương mê sắc bỏ bê triều chính, ngay cả nữ hoàng đế có lý trí như cô cũng mê đắm thành hôn quân luôn rồi!

"Lại nói, công ty cho thuê bạn trai đóng cửa, hợp đồng của chị và anh Vũ Phồn có phải cũng không cần tiếp tục nữa không?" Lưu Duyệt Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng hỏi, "Hơn nữa em thấy kẻ quái vật kia vẫn không thấy xuất hiện, cô ta nhất định là bị cảnh sát dọa sợ, nên không dám xuất hiện nữa đâu! Số tiền này có thể tiết kiệm rồi!"

". . . . . ." Dương Tiếu bước đi vài bước, ngơ ngác.

Đúng vậy, công ty cho thuê bạn trai đóng cửa, hợp đồng của cô và Mạnh Vũ Phồn có thể chấm dứt rồi.

Nhưng ngược lại, mối quan hệ giữa bọn họ không những không kết thúc mà còn sâu đậm hơn, thậm chí vượt qua ranh giới và chưa có định hướng gì.

Thẳm sâu trong ánh mắt Dương Tiếu hiện lên một tia mê man, nhưng rất nhanh cô liền đem ý nghĩ này quăng ra ngoài.

Cô đã sớm nhắc nhở bản thân, cô đã sa ngã trên người nam nhân này hai lần rồi, tuyệt đối không thể có lần động tâm thứ ba được.

Dương Tiếu dẫn Lưu Duyệt Nguyệt đi về phía bãi đỗ xe, hôm nay cô thực tập sinh này tan làm muốn cùng bạn học đi dạo phố, Dương Tiếu tiện đường chở cô bé qua đó. Lưu Duyệt Nguyệt đứng trong bãi đỗ xe dáo dác nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm thấy chiếc Buick màu đỏ quen thuộc.

"Đừng tìm nữa, chị đổi xe rồi." Dương Tiếu nhấn vào khóa xe, cách đó vài mét, một chiếc SUV to lớn đang chớp đèn vang lên hai tiếng bíp bíp.

"Wao, chị Dương Tiếu, chị đổi xe khi nào thế? Chiếc xe trước của chị em nhớ vẫn còn mới mà."

"Chiếc này mới đổi thôi, chiếc trước kia..." Dương Tiếu ho khan một tiếng, ". . . . . . Không gian có chút nhỏ."

"Cũng đúng nhỉ." Dáng người Lưu Duyệt Nguyệt hơn một mét rưỡi, sau khi kéo cửa xe ra cô ấy phải cố gắng leo lên ghế lái phụ, "Vẫn là loại xe này xe tốt, hai người lớn ngủ trong xe cũng được!"

Dương Tiếu: ". . . ngủ gì cơ?"

"Bây giờ rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đều thích lái loại SUV này đi cắm trại dã ngoại, tới nơi, chỉ cần hạ ghế phía sau xuống và trải một tấm nệm hơi lên là có thể thành phòng ngủ di động rồi!" Lưu Duyệt Nguyệt tràn đầy hưng phấn nói, "Nghĩ thử mà xem, trên cánh đồng bát ngát, cùng với người mình yêu ôm nhau ở trong xe, để ngàn sao trên trời chứng kiến tình yêu của hai người, buổi sáng hôm sau, chào đón bình minh ở trong ngực anh ấy. . . Chị Dương Tiếu, chị không thấy hình ảnh này cực kì đẹp sao?"

Dương Tiếu: ". . . . . ." Nữ sinh bây giờ đều nghĩ như thế sao, trí tưởng tượng phong phú như vậy à?

Nhưng mà ―― cô quay đầu liếc mắt nhìn hàng ghế sau, bắt đầu tự hỏi: Nên mua nệm hơi kích thước như thế nào thì phù hợp với hàng ghế sau nhỉ?

. . .

Lưu Duyệt Nguyệt hẹn bạn cách Đại học Hoa Thành không xa, Dương Tiếu đưa cô ấy đến nơi liền nhanh chóng quay đầu xe chạy về hướng Đại học Hoa Thành.

Gần đây Mạnh Vũ Phồn mấy ngày không thể gặp Dương Tiếu vì áp lực kép từ bài vở và luyện tập bóng rổ. Trạng thái trên vòng tròn bạn bè của cậu mỗi ngày đều là thẻ từ đơn, nhưng trông kiểu đấy, cậu có vẻ không có khiếu học, tiến bộ rất chậm.

Trên đường đi, Dương Tiếu gọi điện thoại cho Mạnh Vũ Phồn, tiếng tút tút vừa vang lên đã có người nhận máy.

"Alo, chị Tiếu Tiếu à?!" trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ ngạc nhiên của chàng trai, "Sao đột nhiên chị lại gọi điện thoại cho tôi thế?"

"Cậu có ở trường không?" Dương Tiếu giống như thuận miệng hỏi, "Tôi vừa mới làm xong việc bên này, cũng không còn sớm nữa, cậu ăn cơm chưa?"

Mạnh Vũ Phồn lập tức trả lời: "Chưa! !" Cậu một tay che điện thoại, thấp giọng nói, "Tôi còn đang trốn ở thư viện học từ đơn đây này."

Hôm nay ngoài thời gian huấn luyện, cậu đều ngồi ở thư viện, kết quả ngay cả một đề thi cậu cũng chưa làm xong. Từ vựng cơ bản của cậu quả thật quá tệ, một đề đọc hiểu hầu như một nửa từ vựng cậu không nhận ra, cậu đem từng chữ một đi tra từ điển nhưng khi sắp xếp từng chữ lại thành câu cậu vẫn không hiểu gì… Tất cả chuyện này đều làm cho một chàng trai trước nay tự tin như cậu bị đả kích nghiêm trọng.

Cậu không có tâm trạng để ăn uống gì nữa, nếu không phải Dương Tiếu gọi điện thoại đến, chắc cậu bế quan ở thư viện luôn mất.

"Học tập thì học tập, ăn cơm thì cứ ăn cơm chứ." Dương Tiếu nói, "Thế này đi, cậu đem theo sách tiếng Anh đi ăn cơm luôn đi."

". . . hả?"

"Tôi đã từng nói với cậu, trước đây tôi học Đại học sư phạm chuyên ngành tiếng Anh chưa?" Cô trêu cậu, "Hôm nay tính ra cậu gặp may đấy, tôi phụ đạo tiếng Anh miễn phí cho cậu, cậu đừng có bỏ qua cơ hội này đấy."

Mạnh Vũ Phồn vừa mừng vừa sợ, qua điện thoại có thể thấy được cậu rất vui: "Chị Tiếu Tiếu, chị thật tốt! Vừa mời tôi ăn cơm, lại còn giúp tôi phụ đạo tiếng Anh, tôi . . . Tôi không biết nên báo đáp chị thế nào cho phải!"

Dương Tiếu nhìn qua kính chiếu hậu ―― mặc dù ghế sau xe trống trơn, không có nệm hơi, nhưng cũng đủ để làm chút chuyện gì đó rồi.

"Chuyện báo đáp này không vội." Đôi mắt cô cong cong, đầu lưỡi nhẹ đảo trong khoang miệng, "Cho cậu thiếu nợ vậy."

. . .

Diện tích trường Đại Học Hoa Thành rất lớn, khoảng cách từ thư viện ra đến cổng trường đi bộ cũng phải mất mười mấy phút. Dương Tiếu dừng xe ở ven đường, kiên nhẫn đợi bạn trai của cô xuất hiện.

WeChat vang lên âm báo tin nhắn, thì ra là Đường Thư Cách nhắn tin cho cô, hỏi khi nào thì cô về nhà.

Lol: Xin lỗi quên nói với cậu, hôm nay tớ không về ăn cơm được.

Sugar Đường: Ồ, cậu lại có tiệc xã giao à!

Dương Tiếu chột dạ không bác bỏ.

Sugar Đường: Thôi được rồi, một mình tớ cũng lười nấu cơm.

Sugar Đường: Tớ dẫn Đại Thánh ra ngoài đi dạo một vòng, thuận tiện đi chợ đêm mua một phần Mala Tang.

Lol: Lại ăn Mala Tang à. . . Cậu không giảm cân nữa à?

Sugar Đường: ? ?

Sugar Đường: Giáo viên tập thể hình của tớ đều nói, tớ có thể ăn nhiều rau luộc, có thể cho thêm chút gia vị, này còn không phải là Mala Tang à!

Lol: [bội phục][bội phục][bội phục]

Lol: Đường tiểu thư, cậu còn nhớ rõ vòng eo Idol của cậu nhỏ bao nhiêu không?

Lol: Ai cứ ồn ào nói vòng eo của Idol chỉ có sáu mươi centimet, vẫn gầy hơn cậu?

Sugar Đường: Không sao! Idol của tớ tuy gầy nhưng vẫn có cơ bắp!

Sugar Đường: Anh nhà tớ có thể nâng tám mươi lăm kilogam cử tạ, so với tám mươi lăm cân tớ vẫn còn cách xa lắm!

Sugar Đường: Lúc chúng tớ kết hôn, anh nhà tớ vẫn có thể ôm tớ kiểu công chúa đấy!

Sugar Đường: [ngượng ngùng]

Được rồi.

Dương Tiếu nhìn cuộc trò chuyện này đầy cảm thông, cảm thấy bệnh tình của cô bạn nhà mình ngày càng nặng hơn rồi.

Lúc hai cô nàng đang nhắn tin qua lại, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài, Dương Tiếu nghĩ là Mạnh Vũ Phồn.

Nhưng khi cô thấy rõ mặt người bên ngoài xe, sắc mặt lập tức trầm xuống.

". . . . . . Cháu trai, có chuyện gì không?" Dương Tiếu hạ kính xe xuống, lạnh lùng nhìn chàng trai bên ngoài cửa sổ.

Không sai, bên ngoài xe không phải ai khác, chính là Từ Đông, người mà bạn trai cô tâm tâm niệm niệm rất nhiều lần.

Từ Đông cúi đầu nhìn cô, xấu hổ nở nụ cười: "‘Cô à’, tôi cũng không gϊếŧ người phóng hỏa, có cần cảnh giác với tôi như vậy không?"

Dương Tiếu nhướng mi: "Cậu không gϊếŧ người phóng hỏa, nhưng mà cậu dẫn Mạnh Vũ Phồn đi thi đấu bóng rổ cá độ, lại còn cho rằng cậu ấy tố giác cậu, ở trong lòng tôi mà nói, cậu là phần tử nguy hiểm."

Từ Đông: ". . . . . ." Cậu dừng lại, trên mặt đủ loại biểu tình, có xấu hổ, có lúng túng, cũng có một loại tự tôn sau khi bị tổn thương bèn thẹn quá hóa giận. Cậu lạnh lùng nói, "Hôm nay tôi không phải đến cãi nhau với cô. Cách đây mấy hôm, ba tôi gọi điện tới bảo, nhà cô gửi cho ông nội tôi ba vạn, thế nên thấy cô đậu xe ở đây đến nói với cô vài câu thôi."

"Nói gì nào?" Dương Tiếu ngắt lời cậu, "Nếu nói cám ơn thì không cần. Ông nội cậu là bạn tốt của ba tôi, là lãnh đạo tốt, cả nhà chúng tôi đều quý ông ấy. Nhưng chuyện của ông ấy là chuyện của ông ấy, chuyện của cậu là chuyện của cậu, tôi cũng không cần tiếng cám ơn này của cậu."

"Cô à, có ai nói với cô là cô rất kiêu kì chưa?" Từ Đông hừ nhẹ một tiếng, "Tên tiểu tử ngốc nghếch Phồn tử kia ở trong tay cô, bị cô ăn sạch sẽ rồi."

". . . . . ."

"Tôi muốn nói là chuyện khác." Cậu cúi người xuống, nhỏ giọng nói ra một cái tên, "Cô có quen Vu Hoài Ba không?"

Dương Tiếu chớp mắt liền ngây ngốc.

Cái tên này đã sớm bị cô bỏ sâu trong trí nhớ, lưu lại chính là một đoạn kí ức cực kì oanh liệt. Cô không biết trước kia cô bị trúng tà gì mà lại bị loại đàn ông hào hoa phong nhã đó hấp dẫn, xem nhẹ sự điên cuồng, biếи ŧɦái trong suy nghĩ của anh ta.

"Làm sao cậu quen hắn ta?" Dương Tiếu lập tức hỏi.

"Không riêng gì tôi quen hắn." Từ Đông nói, "Hắn chính là giáo viên dạy bổ túc tiếng Anh cho đội bóng rổ chúng tôi, hơn nữa hắn còn đặc biệt chỉ đích danh Mạnh Vũ Phồn làm đại diện lớp nữa đấy. Mấy ngày hôm trước, hắn tìm tôi, cho tôi xem một đoạn video. . . . . ."

Từ Đông nói mấy câu liền đem chuyện đã xảy ra kể lại cho cô, lúc Dương Tiếu nghe được Vu Hoài Ba đặt điều cho cô ở bên ngoài... Dương Tiếu quả thực giận điên lên được.

"Hắn nói tôi là bạn gái của hắn, còn nói tôi ở ngoài...?" Cô giận đến phì cười, "Thế nào mà tôi lại không biết hắn ta còn mắc chứng vọng tưởng nhỉ?"

Rõ ràng tên hỗn đản nào mới là chân đạp mấy chục chiếc thuyền, lại còn bẩn thỉu đến mức đêm khuya mai phục ở bãi đỗ xe!

Từ Đông khinh thường nói: "Tôi cũng không tin lời hắn, tôi nói đoạn video đó cũng chưa từng thấy qua, người trong đoạn video ấy cũng không thể là Phồn tử. Vu Hoài Ba kia tuy rằng dáng dấp là mẫu người thành thục, nhưng khi đi giống như xe bị quệt gầm ấy, nói chuyện thì như người hụt hơi, vừa nhìn là biết là người thiếu một quả thận. Trừ phi mắt cô bị mù rồi, nếu không tại sao lại không cần Phồn tử mà chạy tới chọn hắn?"

Dương Tiếu: ". . . . . ." Xin lỗi, trước kia cô quả thật mắt mù mới chọn tên thiếu thận đó.

"Tóm lại, tôi nói đến đây thôi." Từ Đông lùi về phía sau hai bước, "Chuyện này tôi vẫn chưa nói với Phồn tử, chuyện tình cảm giữa hai người tôi sẽ không nhúng tay vào."

Nói xong, cậu khoát tay chuẩn bị rời đi, Dương Tiếu chần chừ vài giây, gọi cậu lại.

"―― Từ Đông, đợi đã."

Từ Đông quay lại nhìn cô: "Hửm, còn có chuyện gì sao?"

"Lần này chuyện Vu Hoài Ba. . . . ." Dương Tiếu có chút khó khăn nói ra một câu, ". . . . . . Cám ơn cậu."

"Cũng không cần nói từ đó." Từ Đông nhún vai, "Cô không cần lời cám ơn của tôi, tôi cũng không cần lời cám ơn của cô ―― chúng ta hòa nhau."

Cậu xốc lại ba lô, cũng không biết trong đó là gì mà căng phồng, nặng trịch trên lưng cậu đến vậy.

Dương Tiếu không biết nên hình dung tâm tình mình như thế nào, giống như đền đáp nói: "Cậu đi đâu thế? Tôi đưa cậu đi."

"Tôi không thể cho cô biết tôi đi đâu, tôi sợ cô lại gọi một cuộc điện thoại, làm cho sân đấu của chúng tôi phải ngừng lại mất." Từ Đông kéo quai túi nói, "Bây giờ phần tử nguy hiểm muốn đi chơi cá độ, đến đây thôi, cô cũng đừng tiễn nữa."

. . . . . .

Lúc Mạnh Vũ Phồn cõng sách giáo khoa tiếng Anh trên lưng lao ra khỏi cổng, chỉ thấy Dương Tiếu đang đứng dựa vào chiếc xe SUV mới mua, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Lạ thật, rõ ràng vừa ban nãy nói chuyện với cậu, chị Tiếu Tiếu vẫn còn nhẹ nhàng thoải mái lắm, mới có mấy phút ngắn ngủi trôi qua, sao tâm tình đã không vui rồi?

Chàng trai nhẹ nhàng bước đến, sợ làm cô giật mình.

Nhưng mà vóc người cậu to lớn như vậy, cơ bản không thích hợp để chơi trò chơi ú tim. Cậu vừa một tới gần, Dương Tiếu đã nhìn thấy bóng cậu rồi.

"Cậu tới rồi à?" Nét lo lắng trên mặt Dương Tiếu nháy mắt biến mất, giống như sự phiền muộn ban nãy chỉ là ảo giác của cậu vậy.

"Ừ." Cậu cầm tay cô, phát hiện các đầu ngón tay cô lạnh lẽo, "Có phải chị chờ lâu lắm phải không? Sao không ở trong xe chờ, bên ngoài lạnh lắm."

Dương Tiếu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi muốn nhìn thấy bạn trai mình sớm một chút thôi."

Cô vươn tay ra ôm lấy cậu. Quần áo trên người cô không dày lắm, Mạnh Vũ Phồn sợ cô bị lạnh, vội kéo khóa áo lông, ôm cô vào trong lòng.

Áo lông rộng thùng thình bao lấy hai người, hô hấp của Dương Tiếu đều là mùi cơ thể của Mạnh Vũ Phồn. Nên hình dung mùi hương này như thế nào nhỉ? Là ánh nắng mặt trời của sớm mai hay là mùi thơm của cỏ sau trận tuyết tan, hay là mùi thơm thoang thoảng của xà phòng giặt quần áo.

Đầu cô nhẹ nhàng dựa vào ngực cậu, lọt vào tai cô chính là nhịp tim mạnh mẽ của chàng trai.

Thịch, thịch, thịch. Giống như những lần gặp mặt trước, nhịp tim cậu đều đập rất mạnh.

Bọn họ đứng trước cổng trường, nơi có nhiều người qua lại, mỗi người đi qua bên cạnh đều tò mò nhìn họ.

Mạnh Vũ Phồn giống như bảo vệ kho báu khổng lồ, ôm chặt cô gái trong lòng, dùng vạt áo giúp cô che chắn ánh mắt của mọi người.

Bạn gái cậu, chỉ một mình cậu ngắm là đủ rồi.

Cậu không biết vì sao hôm nay tâm tình Dương Tiếu không tốt, nhưng cũng không sao, tác dụng lớn nhất của bạn trai là khi cô buồn cho cô một cái ôm ấp áp, tràn đầy yêu thương.

Một lúc sau.

Dương Tiếu ở trong ngực cậu ngẩng đầu lên, từ trong vạt áo hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Mạnh Vũ Phồn hôn nhẹ lên trán cô một cái, dịu dàng hỏi: "Chị Tiếu Tiếu, có thể nói cho tôi biết sao hôm nay chị không vui không?"

Cậu đã chuẩn bị tinh thần: Nếu Dương Tiếu nói là vì công việc, cậu sẽ giúp cô mắng đồng nghiệp; nếu là cãi nhau với bạn thân, cậu sẽ giúp các cô hòa giải.

Nào nghĩ đến, câu trả lời của Dương Tiếu không nằm trong suy nghĩ của cậu.

Dương Tiếu nói: "―― tôi lo lắng cho thành tích tiếng Anh của cậu."

Mạnh Vũ Phồn: ". . . hả?"

"Sau này cậu đừng đến lớp bổ túc tiếng Anh nữa." Dương Tiếu nói, "Làm đại diện của tôi đi, mỗi ngày tôi phụ đạo một kèm một cho cậu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio