Bởi vì đêm hôm trước ăn no nê tinh khí đồng nam, sáng sớm ngày hôm sau, nữ quỷ Dương Tiếu tinh thần phơi phới tỏa sáng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước đến văn phòng.
Người ta nói tây trang là áo giáp của đàn ông còn giày cao gót là vũ khí của phụ nữ quả là không sai.
Từ khi Miêu Mộng Sơ bước chân vào tổ chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya], gót giày Dương Tiếu càng ngày càng cao, phong cách cũng ngày càng phóng khoáng hơn.
Cô chuộng nhất là giày cao gót của nhãn hiệu Christian Louboutin, thân giày màu đen, đế giày màu đỏ, sự kết hợp hài hòa giữa đỏ và đen, khi đi hiện ra ra màu đỏ đẹp tuyệt vời. Tiếp theo chính là thương hiệu cổ điển nhất - Roger Vivier, thân giày bằng gấm kết hợp khóa vuông đính kim cương, cho dù toàn thân không đeo bất kì món trang sức nào thì pha lê lấp lánh dưới chân cũng đủ làm lóa mắt người khác rồi.
Lưu Nguyệt Duyệt không dưới một lần hâm mộ nói: “Chị Dương Tiếu, chị đây là đi làm hay là đi tham gia Tuần lễ thời trang thế?”
Miêu Mộng Sơ trông thấy cách Dương Tiếu diện đồ, cũng không chịu thua kém, thế nên mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ngay cả móng tay cũng đính đá lấp lánh, nhất định là muốn càng nổi bật hơn Dương Tiếu mới được.
Nhưng mà Dương Tiếu chẳng thèm chú ý đến ả ta, Miêu Mộng Sơ có thời gian quan tâm vẻ bề ngoài như vậy, chi bằng quan tâm đến công việc của cô ả còn tốt hơn nhiều.
Mấy hôm trước Dương Tiếu giao cho Miêu Mộng Sơ một phần “bài tập về nhà” bảo ả ta nhanh chóng đưa ra một bản kế hoạch lựa chọn chủ đề của chương trình. Miêu Mộng Sơ trì hoãn rất lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đưa ra một phần.
Kết quả thì sao? Bản kế hoạch lựa chọn chương trình đó viết theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, phương thức lựa chọn hoàn toàn là suy nghĩ viển vông.
Chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya] của bọn họ là một chương trình thiên về trò chuyện. Khách mời chủ yếu là “các vị tiền bối”, “Có tầm ảnh hưởng lớn”, rất nhiều diễn viên có thể khán giả không gọi được tên của họ, nhưng nhìn liếc mắt qua đều có thể nhận ra họ là ai. Có đôi khi cũng mời tới một số người thuộc giới nhân sĩ văn hóa như nhà văn, biên kịch.
Mà đề nghị của Miêu Mộng Sơ chính là, “Nhằm nâng cao lượng người xem, muốn mời đến những nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, có lượng fan khổng lồ như XX, XXX, XX …..”
Dương Tiếu nghi ngờ rằng Miêu Mộng Sơ muốn dùng chi phí công cho việc theo đuổi thần tượng. Trong danh sách ả ta liệt kê ra đều là những ngôi sao được cô ả cài trêи hình nền điện thoại và máy tính, một thời gian sẽ kêu anh này là chồng, thời gian sau lại kêu anh khác là chồng, người không biết còn tưởng là ả ta cho Hoàng Lão tà đội nón xanh ấy chứ.
Dương Tiếu lập tức gửi lại cho tất cả nhân viên một Email…
“Các bạn thân mến, chúng tôi đề nghị bạn nên xem kĩ bảng kê ngân sách của chương trình trước khi viết kế hoạch. Ngân sách trong ba tháng của chúng ta cũng không đủ để mời một minh tinh trong danh sách này đâu.”
Tuy rằng đây cũng là một chương trình thuộc kênh nghệ thuật, nhưng cùng với các tiết mục giải trí có sự khác biệt rất lớn, đa phần đều là khán giả trung niên, phong cách lại càng lắng đọng trầm ổn.
Miêu Mộng Sơ đen mặt nghẹn một hơi, sau đó thức suốt đêm viết gấp một bản kế hoạch khác.
Cô ả đối với bản kế hoạch mới này tràn đầy tự tin, lần này còn chủ động gửi bản sao cho toàn bộ nhân viên. Nhưng mà nội dung bản kế hoạch so với bản trước càng hoang đường hơn, ngang nhiên đề nghị thay đổi cách thức hoạt động của chương trình, thay đổi thành chương trình truyền hình thực tế ghi âm trước và studio đánh giá.
Những lời ba hoa chích chòe của cô ả, những người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, đây là muốn sao chép phong cách Hàn Quốc.
Dương Tiếu thật sự cảm thấy thất bại toàn tập.
"Miêu Miêu", Dương Tiếu thậm chí không đủ sức để trả lời Email nữa. Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào người bên cạnh. " Chương trình của chúng ta phát sóng theo mỗi tuần, không phải là chương trình phát sóng theo mùa. Cô không thể thay đổi nội dung của tiết mục được. Một kế hoạch muốn hoàn thành, đòi hỏi có một quy trình, báo cáo từng giai đoạn cho kênh. Kênh báo cáo lại cho trạm. Trạm thảo luận, sửa đổi, mới quyết định. Toàn bộ chương trình phải dừng ít nhất hai tháng!"
"Vì sự phát triển tốt hơn của chương trình trong tương lai, việc ngừng phát sóng là điều không thể tránh khỏi!" Miêu Mộng Sơ nói một câu rất hùng hồn đầy lí lẽ.
“Vậy cô nói cho tôi biết trong hai tháng ngừng phát sóng này, trong đài sẽ lấy cái gì để thay thế cho chương trình của chúng ta.” Dương Tiếu lạnh lùng nói, “Nếu tiết mục mới thuận lợi lên sóng, cho dù chúng ta thay đổi thành công, cô cảm thấy bọn họ sẽ đem khung giờ này trả lại cho chúng ta sao?”
“……”
Miêu Mộng Sơ bị nói đến mức á khẩu không thể phản bác lại.
Cô ả không thể nói lại nhưng cũng không dễ dàng nhận sai, già mồm nói: “Dương Tiếu, cô đừng có ỷ vào mình là tiền bối ở tổ mà lên mặt dạy đời. Đúng là tôi không có kinh nghiệm, ngược lại tôi đây muốn chống mắt lên xem người có kinh nghiệm như cô có thể làm được cái gì nào?” “có thể có phương pháp diệu kì nào làm cho chương trình tăng lượng người xem lên không?”
“Thật trùng hợp.” Dương Tiếu nhướng mày mỉm cười, “Đúng lúc tôi có một ý tưởng kì diệu đấy.”
Nói xong, Dương Tiếu bèn nhấp một tệp tài liệu trong máy tính rồi gửi nó vào thư mục dùng chung của các thành viên trong tổ - Xếp hạng của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] không cao và chỉ có thể được xếp hạng ở giữa kênh. Nếu so sánh với các kênh khác, xếp hạng này sẽ không an toàn.
Cách đây không lâu, đài đã kết thúc một số chương trình liên tiếp xếp hạng thấp. Mặc dù chương trình của chúng ta dưới sự bảo đảm của anh Ngô, nhưng chúng ta không thể cảm thấy mình may mắn được. Tôi đã thực hiện một kế hoạch hoàn toàn mới sau khi tiến hành nghiên cứu thị trường. Các bạn xem xét cẩn thận rồi cho tôi ý kiến. "
Miêu Mộng Sơ nhìn file Power Point cỡ hai mươi trang, nội dung tường tận, số liệu tỉ mỉ, lúc này mới phản ứng lại, hóa ra ả bị Dương Tiếu chơi xỏ.
Dương Tiếu quá hiểu Miêu Mộng Sơ, hiểu sự ham hư vinh của cô ả, thành công nhanh chóng của cô ả, sự vui vẻ của cô ả, vì vậy Dương Tiếu cố ý sắp xếp một "nhiệm vụ" như vậy cho cô ả, nhằm lấy ả làm bàn đạp cho bản kế hoạch của chính mình.
Tham vọng của Dương Tiếu đã rõ ràng --- cô muốn làm một chương trình thật hay, thật thu hút.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, cô không muốn chết già ở một chương trình chỉ có , phần trăm khán giả, cô phải tạo nên thành tích, làm cho lãnh đạo truyền hình vệ tinh chú ý đến cô.
So với Miêu Mộng Sơ chỉ mạnh miệng nói, nhân viên trong tổ càng tin tưởng Dương Tiếu hơn. Mọi người nhanh chóng mở bản kế hoạch của Dương Tiếu ra và nghiên cứu một cách cẩn thận.
“Chị Dương Tiếu, em cảm thấy kế hoạch này rất khả thi đấy.” Lưu Nguyệt Duyệt dẫn đầu đội cổ động phất cờ ủng hộ cô, “Sao trước đây chúng ta không nghĩ ra nhỉ, văn thể không chia nhà, ngôi sao bóng rổ có lưu lượng theo dõi rất cao, hoàn toàn có thể tạo ra một làn sóng đặc biệt đấy!”
Đúng vậy, thật ra biện pháp của Dương Tiếu đưa ra rất đơn giản. Hai trăm tập phát sóng trước đây đều mời đến những người trong giới văn hóa nghệ thuật, danh nhân nổi tiếng, nhưng mà người xem đa số là tầng lớp trung niên, không đủ tác dụng tuyên truyền. Chi bằng mở rộng lĩnh vực khách mời, đối với thể ɖu͙ƈ thể thao mời thử vài vị khách xem thử hiệu quả thế nào?
Trong hai năm gần đây, các ngôi sao bóng bàn, ngôi sao bơi lội và các ngôi sao thể thao khác đã thu hút được nhiều sự chú ý của công chúng. Thậm chí, một số ngôi sao đã giải nghệ và tham gia vào ngành giải trí. Tiền cát sê của họ không cao, nếu có thể mời bọn họ đến tham gia chương trình, nhất định đối với việc tuyên truyền tiết mục có tác dụng rất lớn.
“Cô nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy!” Miêu Mộng Sơ nhảy ra phản bác, “Cô nói xem, mấy vận động viên Olympic này đều là thuộc quản lý của đội tuyển Quốc gia, mọi hoạt động thương mại đều phải được sự cho phép của Đội tuyển. Cô cảm thấy cô có khả năng lớn thế sao, có thể đến gõ cửa Đội tuyển Quốc gia sao?”
Dương Tiếu mặt không chút biểu tình nói: “Tôi có khả năng đó hay không cô cứ chờ xem.”
Miêu Mộng Sơ bị cô nói cho mắc nghẹn, ôm cục tức trong ngực. Những người khác trong phòng thấy ả ta tức xì khói như vậy đều cười nhạo đắc ý.
Ả ta cảm thấy vô cùng bực tức, một văn phòng nhiều người như vậy nhưng không có ai đứng về phía ả ta.
Ả thật sự nuốt không trôi cục tức này, liền đi qua văn phòng Hoàng Lão Tà tìm hắn kể khổ.
Ngay khi bước vào cửa phòng, Miêu Mộng Sơ đã lao vào vòng tay người tình, và bắt đầu lên án Dương Tiếu, nào là "tâm cơ thâm sâu", "đắc ý kiêu ngạo", "nói chuyện đầy mùi thuốc súng", rồi còn cả Dương Tiếu đã dẫn đầu mọi người cô lập mình, cả tổ chương trình không có ai muốn ả sống yên ổn!
Hoàng Lão Tà vội vàng ôm vợ yêu vào lòng, khuyên nhủ dỗ dành một hồi mới làm vị đại tiểu thư này thôi không khóc nữa.
“Chồng à, anh nhanh chóng tìm cách làm cho Dương Tiếu thu hồi lại bản kế hoạch kia đi. Miêu Mộng Sơ vênh mặt hất hàm sai khiến nói, “Anh là nhà sản xuất chương trình, tìm đại một lý do nào đó mắng cô ta đi.”
Miêu Miêu, bản kế hoạch kia của cô ta anh xem qua rồi.” Hoàng Lão Tà ho khan một tiếng xấu hổ nói “Tính khả thi rất cao.”
“Anh cũng nói thay cho cô ta sao?”
“Anh không phải là nói thay cho cô ta, đây là chuyện công việc.” Hoàng Lão Tà bất đắc dĩ nói: Hiện tại lưu lượng người xem của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] chỉ có thể xếp ở giữa bảng xếp hạng, nếu tiết mục lần này có thể thu hút người xem, đối với em mà nói cũng là một chuyện tốt, để anh giúp em đăng kí cuộc phỏng vấn của truyền hình vệ tinh năm sau, lý lịch sơ lược cũng đẹp thêm mấy phần.
“…Chẳng lẽ anh định để cho cô ta thành công dương oai diễu võ trước mặt em à?”
“Được rồi, người đẹp như em tức giận như vậy làm gì chứ.” Hoàng Lão Tà nói, “Chồng cho em xem cái này, cũng là lúc chuyển đến chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya] mới biết được thế mà chuyên mục này lại kí giấy cam kết với nhà đài đấy.”
“Kí giấy cam kết á?”
“Đúng vậy, kênh tin tức chúng ta chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng kênh tống nghệ này lại kí giấy cam kết.”
Hoàng Lão Tà giải thích, [Tâm Sự Đêm Khuya] kí chính là cam kết đạt , phần trăm, một quý duyệt lại một lần. Nếu như trong vòng ba tháng, chia bình quân lưu lượng người xem thấp hơn con số này, vậy thì cả tổ trừ một nửa tiền lương, nếu như ba quý liên tiếp lượng người xem giảm xuống rõ ràng, như vậy thì biên đạo chịu trách nhiệm sẽ chính thức nghỉ việc.”
“Thật à?” Miêu Mộng Sơ cực kì kinh ngạc.
“Chồng em có thể lừa em sao?” Hoàng Lão Tà ôm vợ yêu, ngồi dựa vào sofa trong văn phòng “Em cứ chờ đi, nếu “mẹo vặt” của Dương Tiếu thành công nâng lưu lượng người xem của chuyên mục lên, thì lí lịch của em sẽ đẹp hơn, nếu cô ta thất bại, vậy thì trực tiếp cút khỏi tổ chuyên mục… cho dù như thế nào, chuyện này đối với em đều là chuyện tốt nhất trêи đời đấy.”
…………….
Dương Tiếu không biết đôi cẩu nam nữ kia đã nói xấu gì sau lưng mình, bởi vì hiện tại cô còn có việc quan trọng hơn cần làm.
…Giữa trưa, căn tin nhân viên đài truyền hình Hoa Thành…
“Dương Tiếu, ở bên này nè”. Ở bàn ăn đôi sát cửa sổ kính, Trình Cơ giơ tay về phía Dương Tiếu vẫy vẫy.
Dương Tiếu bưng khay cơm bước nhanh đến chỗ cô ấy.
So với Dương Tiếu mặc trang phục công sở, mang giày cao gót, gương mặt xinh đẹp, tóc dài khoác thêm áo choàng, có chút khác biệt, thì Trình Cơ ăn mặc rất nam tính.
Kiểu tóc của cô ấy là mái tóc thể thao ngắn rất gọn gàng, mặc áo hoodie và quần jean, chân mang một đôi giày thể thao rất thuận tiện cho việc di chuyển, trêи mặt không trang điểm, làn da của cô ấy đi nhiều nên rám nắng.
Nếu không nhìn kĩ thì sẽ rất dễ nhận nhầm cô ấy là con trai. Nhưng trêи ngực cô có đeo một tấm thẻ có hình của cô khi mới đến đài thực tập --- khi đó Trình Cơ cũng từng để tóc dài nhẹ nhàng, là một “cô gái yểu điệu”.
“Trình Cơ, đã lâu không gặp, sao tóc cậu lại ngắn như thế này rồi?” Dương Tiếu vừa cười vừa ngồi xuống, cẩn thận đánh giá người đồng nghiệp này, “Sao lại gầy thế?”
“Tháng trước đi công tác Châu Âu chứ sao. Trình Cơ vẻ mặt buồn ngủ nói “Trận thi đấu kia lộ trình rất sát nhau, cả một tuần mỗi ngày tớ chỉ ngủ ba tiếng. Ban ngày thì tớ còn phải đi phỏng vấn, đưa tin, đợi đến khi bên kia mặt trời xuống núi, bên này đồng nghiệp bắt đầu đi làm, quấy rầy tớ chuyện bản thảo. Đặc biệt là nhóm vận động viên Trung Đông, tên dài loằng ngoằng tớ đọc không rõ ràng được, mỗi lần viết bản thảo đều vất vả chết đi được.
Đúng vậy, Trình Cơ là một phóng viên tin tức thể thao, bên kênh thể thao.
Năm đó,Trình Cơ, Dương Tiếu, Miêu Mộng Sơ ba người cùng vào thực tập ở đài, qua mấy năm lăn lộn, đích đến của mỗi người lại khác nhau.
Trình Cơ cùng với Miêu Mộng Sơ đều từng là “cô gái nhỏ dịu dàng”, nhưng hiện tại, Trình Cơ cắt tóc ngắn, ăn mặc đồ thể thao, lưng đeo máy quay hơn mười cân chạy đi lấy tin, một mình soạn bản thảo, mà Miêu Mộng Sơ thì sao, toàn bộ tâm tư đặt lên một người đàn ông hơn ả ta hai mươi tuổi, mỗi ngày đều dính lấy nhau.
Dương Tiếu cười cười nói cho Trình Cơ chuyện Miêu Mộng Sơ chuyển đến làm trong tổ của mình, Trình Cơ cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Ồ, chị đại này chuẩn bị đổi chỗ làm mới để tác quái sao?”
“Cũng không hẳn thế.” Dương Tiếu cũng cảm thấy mỉa mai. “Tớ thấy Hoàng Lão Tà này đầu óc cũng mộng mị rồi, người như Miêu Mộng Sơ ấy mà, trừ khi truyền hình vệ tinh mắt bị mù mới nhận cô ta về bên đó.
Trình Cơ hỏi: “Vậy hôm nay cậu tìm tớ có chuyện gì thế?”
“Ừ.” Dương Tiếu nói, “Không phải là cậu lấy tin thể thao sao, tớ muốn hỏi một chút, bên tổ tớ muốn mời một ngôi sao thể thao đến tham gia chương trình của chúng tớ, cậu có cách nào liên hệ không?”
“Ồ….” Trình Cơ ngừng đũa, tiêu sái nói, “Tớ thật ra rất thuận tiện, nhưng bọn họ không thuận tiện chút nào.”
“Sao cơ?”
Trình Cơ đếm trêи đầu ngón tay và nói: "Đội bóng bàn hiện đang ở Incheon, chuẩn bị chơi trận chung kết cuối năm của ITTF, đội bơi lội hiện đang tập luyện ở Úc; bóng chuyền thì đang trao đổi kinh nghiệm ở Bắc Mỹ, đội nhảy cầu thì đang trong khóa đào tạo khép kín...”
Dương Tiếu không nghĩ đến tình huống khó khăn đến như vậy, vốn dĩ những vận động viên cô chuẩn bị mời đều không có thời gian rảnh.
“Vận động viên Olympic đó cậu đừng nghĩ đến nữa.” Trình Cơ nói, “Sao cậu không nghĩ tới vận động viên đội tuyển quốc gia.”
“Chỉ cần là nhà vô địch thì đều có thể lôi kéo lưu lượng người xem lên.” Dương Tiếu cười vội nói.
“Yêu cầu của cậu cũng cao quá đấy…” Trình Cơ vuốt vuốt mái tóc ngắn, “…Còn muốn tự mình nâng cao lưu lượng người xem á? Hứ, vậy cậu chọn đi, hoặc là bóng đá nam, hoặc là bóng rổ.”
Dương Tiếu không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Bỏ qua bóng đá nam!”
“Phốc!” Trình Cơ cuối cùng cũng ngừng cười, “Nếu là bóng rổ thì tớ có thể giới thiệu cho cậu một người --- Đội trưởng đội CBA đại học Hoa Thành, Phùng Tương. Rất đẹp trai, từng đoạt quán quân, hơn nữa lại còn là người Hoa Thành, tính tình thẳng thắn.
Dương Tiếu mừng rỡ cười, vội vàng nắm chặt tay cô nói lời tự đáy lòng mình: “Cám ơn cậu, cậu đúng là đại ân nhân của tớ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó tớ sẽ gửi phương thức liên hệ cho cậu, nhưng mà anh ta không thích mấy kiểu tiết mục trò chuyện này cho lắm.” Trình Cơ nói, “Nhớ không nhầm thì Lễ Giáng sinh là trận đấu cuối cùng của vòng loại CUBA. Đại học Hoa Thành đấu với Đại học Nghệ thuật Hoa Thành. Phùng Tương là cựu sinh viên xuất sắc của Đại học Hoa Thành. Anh ấy sẽ đến. Tớ nghĩ cậu nên đến xem trận đấu đó để gặp anh ấy, tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy."
Lễ Giáng Sinh? CUBA? Đại Học Hoa Thành?
Dương Tiếu sửng sốt: Hôm đó không phải là Mạnh Vũ Phồn đã mời cô đến xem trận đấu đó hay sao?