Môi thình lình bị cạy mở khiến Hứa Thanh Nham bật mở mắt, nhận thấy người trước mặt đang tranh thủ, anh lập tức dùng tất cả khí lực hòng đẩy người ra.
Chỉ có điều khí lực của người kia quá lớn.
Khoang miệng bị khuấy đảo, đầu lưỡi cố chạy trốn cũng không thoát khỏi bị dây dưa chăm sóc. Hứa Thanh Nham chỉ có thể tức giận lầm bầm trong họng, chính vì sự khác biệt về thể lực khiến người kia muốn làm gì thì làm.
Mấy người đi theo Đàm Nguyên nhìn thấy một màn biến hóa bất ngờ này, chỉ có thể cảm thán Đàm ca của bọn họ thực dũng mãnh nha.
Mặt Hứa Thanh Nham bị hôn đến đỏ phừng, thế nhưng Đàm Nguyên vẫn không chịu buông tha.
Cũng không biết qua bao lâu, Đàm Nguyên tỏ vẻ thèm thuồng liếm liếm nước bọt lưu nơi khóe miệng Hứa Thanh Nham, đảo qua đầu lưỡi.
Hứa Thanh Nham lấy tay cố sức xoa xoa khóe miệng, hổn hển: “Ngài đây là muốn đào góc tường ngay trước mặt người đàn ông của tôi.”
Đàm Nguyên híp mắt, thấp giọng cười nói: “Nó đến cái beep gì cũng không nói, là không dám, hay hai người cũng không có quan hệ gì. Tôi thấy, là vế thứ hai đi.”
Hứa Thanh Nham hất tay Đàm Nguyên ra, “Cao Huy, chúng ta đi.”
“Chỉ sợ cậu không đi được.”
Đàm Nguyên bình thản ngồi về vị trí cũ, nhấc tay lên liền có người chạy đến đặt đồ lên tay anh. Anh trực tiếp dốc thứ gì đó trong phong bì ra ngoài, đẩy về phía trước.
Từng tấm từng tấm đều là ảnh chụp Cao Huy ra vào Rent boyfriend.
Bị vạch trần tại chỗ, Hứa Thanh Nham vẻ mặt vẫn không đổi: “Đại thiếu gia anh thực nhàn.” Anh chỉ đành bất đắc dĩ nói với Cao Huy, “Tôi không giúp được anh nữa rồi, tiền trả lại anh.”
Không nhìn đến thần sắc hoang mang lo sợ của Cao Huy, Hứa Thanh Nham quay người muốn rời đi, thế nhưng lại có mấy tên đứng ra cản trở.
Hứa Thanh Nham trực tiếp quay lại nói với Đàm Nguyên: “Không còn chuyện của tôi rồi nhỉ? Tôi phải đi về.” Vừa nói xong, Đàm Nguyên trước mắt cậu lại bắt đầu có hơi mơ hồ. Sắc mặt Hứa Thanh Nham thay đổi nhanh chóng, khiếp sợ nhìn Đàm Nguyên.
Đàm Nguyên lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa thanh nhã, đến trong mắt Hứa Thanh Nham lại là sự khiêu khích không gì sánh được.
“Thanh Nham, nếu em không muốn anh ở chỗ này làm em, thì nhanh đi theo anh.”
“Anh!”
Hứa Thanh Nham không chút cam lòng đi theo sau Đàm Nguyên, hướng về phía thang máy sau quán bar.
Còn lưu lại vài người nét mặt dò xét không hiểu gì cả: “Tình huống gì đây?”
“⊙▽⊙ Không biết.”
Vừa vào đến gian phòng, Hứa Thanh Nham lập tức phóng về phía nhà vệ sinh, nhưng giữa đường lại bị Đàm Nguyên kéo lại: “Người dập lửa đang ở đây, em còn định chạy đi đâu?”
Hứa Thanh Nham giơ tay cho Đàm Nguyên một cái tát, chưa hết giận còn cắn một ngụm lên mu bàn tay anh. “Đàm Nguyên, anh dám hạ thuốc tôi, anh ăn gan hùm mật gấu rồi hả!”
Đàm Nguyên ôm lấy Hứa Thanh Nham, ôn nhu đưa anh lên giường, chính mình chặn lên trên ngăn không cho Hứa Thanh Nham đứng lên.
“Bảo bối, đã chiến tranh lạnh một tuần nay rồi, em sao vẫn không chịu tha thứ cho anh?”
Hứa Thanh Nham ra sức giãy dụa, tay chân đồng loạt khua loạn xạ: “Không tha thứ, anh cho ông đây đội mũ xanh(), tôi còn chưa tùng xẻo anh đấy.”
“Đã nói vết son đó là con đàn bà kia cố ý lưu lại, anh chỉ có thể cứng với em.”
“Tôi không tin, tên khốn nhà anh cút ngay cho tôi!” Hô hấp của Hứa Thanh Nham càng ngày càng khó khăn, khí tức thở ra đều là lửa nóng, hai má đỏ bừng, khí lực chống lại Đàm Nguyên cũng ngày càng nhẹ dần.
“Quên đi, anh vẫn nên dập lửa cho em đã.”
Điểm mẫn cảm của Hứa Thanh Nham, Đàm Nguyên đương nhiên biết rõ ràng. Anh cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm liếm lỗ tai Hứa Thanh Nham. Phản ứng của Hứa Thanh Nham lập tức thay đổi, thở gấp từng đợt, cả người vô lực, chỉ có thể dùng ngôn từ phản kháng.
“Anh đừng ….. liếm tai em…..”
“Không được, anh phải khiến em thoải mái.” Đàm Nguyên mang theo ý cười nhẹ nhàng cắn lên vành tai Hứa Thanh Nham khiến anh chịu không nổi, cứ phải nghiêng đầu né tránh.
Tiếng mở zip quần khẽ vang, bởi vì chịu kích thích của thuốc, vật nhỏ của Hứa Thanh Nham đã sớm ngạnh lên, trướng trướng cực kỳ khó chịu, bị Đàm Nguyên chạm vào liền chịu không nổi.
Hứa Thanh Nham đè ép tức giận, lúc này giải quyết nhu cầu mới là trọng yếu.
Anh đạp chân, bất mãn nói: “Anh nhanh lên cho em!”
“Tuân mệnh.” Thanh âm Đàm Nguyên trầm thấp thuần hậu, đôi mắt nhìn Hứa Thanh Nham cũng trở nên thâm thúy sắc bén.
….
Mồ hôi trên trán vã ra thấm ướt gối.
“Đàm … Nguyên ….” Hai tay Hứa Thanh Nham vững vàng vòng quanh cổ của Đàm Nguyên, sau vài lần nhấn vào rồi lại mạnh mẽ rút ra của ai kia cuối cùng cũng rên lên một tiếng, liền mềm nhũn ngã xuống giường.
Từng tia nắng sớm nhẹ nhàng hé lộ, Hứa Thanh Nham tỉnh lại trong cơn đau xót.
Anh nắm chặt chiếc gối trên tay, rất nhanh, dùng bàn tay đó bất ngờ tập kích. Đang lúc Hứa Thanh Nham định đánh thật mạnh thì tay bị cầm chắc, sau đó một ngón tay dần cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo.
Hứa Thanh Nham rụt tay về trước mặt quan sát.
“Nhẫn?”
Hứa Thanh Nham kinh ngạc nhìn Đàm Nguyên, cái nhẫn này không phải đã bị anh ném đi rồi sao?
“Thanh Nham, em sao có thể ném chiếc nhẫn đính ước của chúng ta đi.” Thanh âm ai đó khàn khàn gợi cảm, lại đan xét chút mất mác nhè nhẹ.
“Anh mua một cái mới?” Thật lãng phí tiền, sớm biết thế sẽ không ném nữa.
Đàm Nguyên lại nói: “Chính là cái cũ kia, anh tìm trong sông ba ngày ba đêm, xong liền bị cảm, gọi điện cho em, em cũng không chịu nghe.”
Chân mày của Hứa Thanh Nham chau lại: “Anh rời em liền không biết tự chăm sóc mình sao!”
Hai tay Đàm Nguyên quấn lên thắt lưng tinh tế của Hứa Thanh Nham, kéo anh vào lòng: “Anh không thể rời xa em, em đừng giận nữa.”
Hứa Thanh Nham cũng biết mình quá mức nhỏ mọn. Anh ôm lấy cổ Đàm Nguyên, làm nũng nói: “Xin lỗi mà, trước đây anh có nhiều chiến tích đen tối như vậy, em thường lo lắng anh sẽ xằng bậy.”
Đàm Nguyên không chút suy nghĩ mà kiên định trả lời: “Sau khi quen biết em, anh đã tiến hóa thành trung khuyển công rồi, em cũng thấy mà.”
Hứa Thanh Nham trầm mặc một hồi mới hỏi: “Cao Huy là sao, sẽ không phải là anh giở trò quỷ chứ?”
“Thật đúng là không phải trò của anh, chỉ là làm người giới thiệu.”
Lúc đó Cao Huy ở trước mặt đám cậu ấm mất sạch sĩ diện đều bị Đàm Nguyên tóm gọn trong đáy mắt. Anh cũng nảy sinh tâm kế, giới thiệu cửa hàng của Hứa Thanh Nham cho Cao Huy. Sau đó Đàm Nguyên cũng không biết Hứa Thanh Nham sẽ bị dụ đến.
“Lo lắng cho nó như thế, hai người không phải là đã kịp bồi dưỡng ra tình cảm gì chứ?” Đàm Nguyên đột nhiên phun ra toàn giấm, hỏi. “Trước đó em đã đáp ứng anh sẽ không tiếp đơn hàng, bằng không anh sẽ phá sập cửa hàng của em, đúng không?”
Hứa Thanh Nham thật tin ai đó nói được là làm được, thoáng chốc liền lúng túng. “Em lúc đó đang tức anh nè, bây giờ chúng ta đã hòa hợp lại rồi, về sau em sẽ không như thế nữa!”
Nhận được lời hứa của Hứa Thanh Nham, Đàm Nguyên mới chịu chấp nhận.
Thu dọn một phen, Hứa Thanh Nham lại nói với Đàm Nguyên: “Em trực tiếp về nhà đây, khập khiễng quay về cửa hàng không chừng còn bị người ta hiểu lầm đã xảy ra chuyện gì với Cao Huy. Đưa ví cho em, em không mang tiền trên người.”
Tay đón lấy ví tiền của Đàm Nguyên, Hứa Thanh Nham lập tức rút ra một tập Mao gia gia, xen lẫn trong đó mấy tầng giấy trắng. Anh hiếu kỳ vạch ra nhìn ngó, là hóa đơn của tiệm trang sức vàng.
Ngày giao dịch, chính là mấy ngày trước.
Đàm Nguyên nhìn biểu tình trên mặt Hứa Thanh Nham càng ngày càng quái lạ, tưởng thân thể người ta khó chịu. “Làm sao vậy?”
Hứa Thanh Nham ném cả ví lẫn hóa đơn cho anh, tiêu sái rút nhẫn ra, nện lên mũi Đàm Nguyên.
“Đàm Nguyên, tôi nói cho anh, việc này còn chưa xong đâu!”
Ba một tiếng, cửa bị nặng nề đóng lại, mà Đàm Nguyên vững vàng đón được nhẫn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc mờ mịt.
() Đội mũ xanh: Chỉ hành động có vợ hoặc chồng ngoại tình.