Dinh thự Nozomi-Nhật, trưa.
- Mojako, con về rồi à?
- Dạ_Mojako cúi đầu lễ phép.
- Được rồi. Con vào thay quần áo đi rồi vào chào bà.
- Vậy con xin phép.
...
- Thưa bà.
- Vào đi.
Mojako nhẹ nhàng kéo cửa, tay bắt chéo trước bụng, lễ phép cúi đầu, cởi đôi dép xỏ ngón đế cao ở chân ra. Đó là một cô bé với gương mặt khả ái, trên người khoác bộ kimono hoa anh đào quý tộc, tóc cột cao. Cô bé nhẹ nhàng ngồi xuống, quỳ gối.
- Nozomi Mojako…_một giọng nói đầy uy quyền vang lên.
Trước mặt Mojako lúc này là một người phụ nữ đã già nhưng không hề mất đi vẻ quý phái và nghiêm nghị vốn có. Trên người bà cũng là bộ kimono nhưng không phải hoa anh đào mà là bộ kimono màu tím điểm hoa toát lên vẻ quý tộc.
- Dạ, con mới về._Mojako cười.
- Mojako, ta tưởng con ở bên đó luôn không còn nhớ bà già Hoshizora này là ai nữa chứ.
- Vâng, nếu không phải do bà đe dọa thì chắc con sẽ nhập quốc tịch bên đấy mất
- Hừ, con được lắm.
- Bà, con đùa thôi mà, bà biết là con yêu bà nhất nhà mà.
- Thật không đó_Bà Hoshizora lườm yêu Mojako.
- Thật mừ.
- Thôi được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.
- Dạ, con xin phép_Mojako từ tốn đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Bà Mojako nhìn theo bóng dáng đứa cháu yêu quý lại khẽ thở dài, lắc đầu.
- Hai cái đứa này chắc không có duyên với nhau rồi, Mojako về thì Minami lại đi. Mà không biết Minami về bên đó làm gì nữa không biết.
Còn Mojako lúc này, khác với tâm trạng thiểu não của bà ngoại thì cô bé lại đang cười ranh ma. Thực ra là cô bé về đến Nhật từ tuần trước rồi. Lí do giờ mới về chào bà là do Mojako còn bận chơi bời đập phá xả láng một tuần nữa chứ, tuổi ăn tuổi chơi mà lại.
Việt Nam, sáng.
Từng cơn gió khẽ đưa, dìu dịu, mê hoặc con người vào một giấc ngủ sâu, tất nhiên, không ngoại trừ tụi nó.
- Di, Nhật, Hy, Duy, An, Băng_cô giáo bộ môn lí dõng dạc gọi tên từng đứa tụi nó.
- …
- BĂNG, AN, DUY, HY, NHẬT, DI_Có lẽ là lúc nãy tại bà cô này nói nhỏ nhẹ quá nên chẳng đứa nào thèm ngóc đầu dậy, nên lúc này phải phát huy thanh lực của một cô giáo, ngoài ra, bà cô không quên dùng “phấn chảo thủ”.
Cả lớp xôn xao, không phải vì lo lắng cho số phận hẩm hiu của những đứa bạn mà ngược lại, họ còn rất vui đấy chứ. Công nhận, vui thiệt, bà cô ý, lúc đầu thì gọi như thế, sau lại thành ngược lại. Vâng, hình như bà cô lúc tức giận thì sẽ nói lộn ngược lại hết à nha.
- OÁT-ĐỜ-HEO… ĐỨA NÀO GỌI TAO ĐẤY???_Vũ An ngồi dậy, vươn vai, không quên lau vũng nước miếng trên bàn >.