Sau khi Tạ Miên vội vội vàng vàng rời đi, Lục Phỉ Chi định thần lại mới vô thức nhận ra quyển sách mình vừa đọc đang tiện tay ném ở góc giường, chẳng qua cái chăn bông xô dịch lộn xộn nên đã che kín gần hết cuốn sách.Trong lòng y hoảng hốt: Chắc hẳn A Miên không nhìn thấy nó đâu nhỉ?Lục Phỉ Chi run sợ len lén cất cuốn sách đi, mãi một lúc sau y mới nhận ra có điều gì đó không đúng: Nếu chuyện này nói rõ ra, A Miên mới là người đuối lý! Hai người đều đã thống nhất với nhau là không ai tìm đạo lữ, cùng nhau tu hành, cùng nhau phi thăng, nhưng A Miên ngươi chưa hề thương lượng với ta mà đã tự ý, tự ý yêu thầm ta, còn âm thầm dùng chiêu "nước chảy đá mòn" ở sau lưng ta.Làm viên đá bị mài mòn, đáng lý ra ta nên ném cuốn sách vào mặt hắn, bảo hắn giải thích rõ ràng cho ta.
Nếu không giải thích được, ít nhất phải chiến tranh lạnh ba ngày, sau đó bắt hắn thề rằng sau này không được phép ngủ nướng, mỗi ngày đúng giờ Mão dậy luyện công, không được phép suy nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa.Tại sao ta lại phải chột dạ nhỉ?Sau khi Lục Phỉ Chi đưa ra kết luận "A Miên rất có thể đã luyến mộ ta", đầu óc y như rơi vào trạng thái quay cuồng xoay vòng vòng.
Y có cảm giác vạn vật, thế giới xung quanh giống như một giấc mộng hư vô, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thực nào cả.Cho đến tận bây giờ, Lục Phỉ Chi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng tìm được một lý do thuyết phục cho cảm xúc "nai con nhảy loạn" trong lòng mình.Gốc “Dã lộc loạn chàng”: miêu tả cảm xúc rối bời, vừa nhảy nhót thấp thỏm vừa vui sướng trong lòng khi yêu.Những gì được viết trong cuốn sách cũng có thể không đúng.Rốt cuộc thì dưới sự ép buộc của Lục Oanh, y đã đọc khá nhiều sách, chỉ có cuốn "Mười lăm năm" do nàng viết là coi như miễn cưỡng được viết dựa theo những sự việc xảy ra giữa y và A Miên, còn những cuốn sách khác đều là lời kể vô căn cứ.Ví dụ như trong sách viết, có người chỉ vì tình cảm không như ý liền đòi sống đòi chết, nhưng y chưa từng nghe nói qua có người nào không tìm thấy đạo lữ mà luẩn quẩn trong lòng tìm đến cái chết cả.
Theo y biết, cho dù chuyện như vậy thực sự xảy ra, e rằng người kia còn chưa kịp tỉnh ngộ thì đã bị cha mẹ và sư phụ của mình đánh cho chết khiếp.Hơn nữa, mối quan hệ giữa A Miên và y hoàn toàn không giống với những gìcuốn sách này viết.Ví dụ, ngay điều đầu tiên đã không khớp.Mặc dù Lục Phỉ Chi rất tự tin vào ngoại hình và khí chất của mình lúc tuổi, nhưng chắc hẳn A Miên không thể nào nhất kiến chung tình với một đứa trẻ mới mười một tuổi như y được...Hơn nữa, trước kia A Miên hoàn toàn không hề "ngoan ngoãn phục tùng" y giống như trong truyện, ngược lại hắn còn rất nghiêm khắc.
Y muốn ăn cá nướng cay một chút mà còn bị hắn hạn chế chặt chẽ, bình thường cũng hiếm khi được ăn nữa là.Còn nữa, y hát lạc tông thì làm sao, ai quy định rằng tộc chim không được hát lạc tông?!Sau khi tộc chim hóa hình, họ có rất nhiều cách thức để giao tiếp cho nên ca hát trở thành một loại sở thích của bọn họ, không còn quan trọng như xưa nữa.
Chỉ khi theo đuổi phối ngẫu, tộc nhân mới biến trở lại nguyên hình và ca hát để đính ước.
Nhưng y lại không có ý định có phối ngẫu.Phối ngẫu: Bạn đời Từ từ! Chẳng lẽ A Miên quản y, không cho y ăn cá nướng là vì hắn muốn y theo đuổi hắn sao?!Lục Phỉ Chi nắm chặt chăn bông, cảm thấy có chút khẩn trương.
Khuôn mặt của y lập tức nóng bừng như sắp bốc khói.
Y rời khỏi giường chạy đến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà lên uống ừng ực ừng ực vài ngụm trà lạnh.Không, không được đâu.
Thực tế mà nói, ở trong tộc Lục Phỉ Chi chưa đến kỳ theo đuổi phối ngẫu.
Hơn nữa y cũng không thể để A Miên nhìn thấy nguyên hình của mình.Nếu hắn còn nhớ những chuyện xảy ra trước kia mà nhận ra con chim đó là hắn, vậy sẽ xấu hổ lắm...Không đúng, y không có ý định theo đuổi phối ngẫu cơ mà!Nhưng nếu không theo đuổi phối ngẫu, A Miên làm sao bây giờ, liệu hắn có thất vọng hay không?Lục Phỉ Nhiên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng y cũng không biết bản thân đã nghĩ những gì, đầu óc còn choáng váng hơn trước.Khi Tạ Miên quay lại, hắn nhìn thấy Lục Phỉ Chi đang đứng chân trần trên mặt đất, ấm trà vừa đặt trên bàn đã bị ném xuống đất, nắp trà cũng rơi ra ngoài, nước trà vung vãi ra cả bàn.Tạ Miên còn tưởng Lục Phỉ Chi mơ thấy ác mộng, sau một thời gian dài như vậy, hắn cứ tưởng y đã bình phục rồi.Nhưng vào lúc này, hy vọng của hắn hoàn toàn tiêu tan, trong lòng như có quả tạ nặng nề, rơi xuống vô hạn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả bộ bình thường: "Không phải ngươi nói muốn ăn cá nướng sao.
Dọn bàn đi.”Lần đầu tiên trong đời Lục Phỉ Chi cảm thấy ngay cả món cá nướng do Tạ Miên làm cũng vô vị.
Lục Phỉ Chi nhai đến chết lặng, nhìn thấy mấy lát ớt lớn rắc bên trên, y đột nhiên kích động, đột ngột bỏ đũa xuống.Tạ Miên nhìn như ở một bên bận việc riêng, nhưng thật ra hắn vẫn chú ý tới động tĩnh bên này, thấy vậy thì lập tức hỏi: "Sao vậy? Ăn không ngon sao?”Chẳng lẽ hắn nấu còn chưa đủ cay?Lục Phỉ Chi cảm thấy mặt mình sắp bốc khói, ấp úng nói: “Không tốt cho giọng nói.”Thật ra Tạ Miên đã rất cố gắng nấu rồi.
Trước đó hắn nấu mì với chả cá nhưng Lục Phỉ Chi không chịu ăn, Tạ Miên không ngại cực khổ, cố gắng để làm món cá nướng theo khẩu vị quen thuộc của y.
Nếu là trước đây, lúc này có lẽ Tạ Miên đã chuẩn bị cho y một trận.Vì vậy, sau khi Lục Phỉ Chi thốt ra những lời đó, y liền cảnh giác mà nhìn hắn.Tạ Miên thấy thái độ đột nhiên khẩn trương của Lục Phỉ Chi, nhớ tới những lời các phu tử đã nói Những người tẩu hỏa nhập ma có hành vi thái độ thay đổi thất thường, thực chất là để che giấu những nghi ngờ và bất an trong nội tâm, vì thế hắn chỉ cười nói: "Vậy đặt đó đi.”Ngược lại là Lục Phỉ Chi, thấy Tạ Miên không tức giận bèn thở phào nhẹ nhõm.
Y cảm thấy không nên lãng phí tâm ý của Tạ Miên nên lại cầm đũa lên: "Ý của ta là, lần sau đừng cho cay nữa.”.