Lúc thuyền dừng ở đảo Nhạn Khâu thì đã là đêm.
Đảo chủ() đã sớm sắp xếp xong phòng, chỉ còn chờ mọi người đến nhận phòng nghỉ ngơi.()Chủ nhân của hòn đảo Tỳ nữ dẫn đường cho mọi người khá hoạt bát đáng mến, trước khi rời khỏi, nàng còn cười nói với mọi người: "Các vị khách quý tới rất đúng lúc, đêm nay trên đảo vừa vặn có chợ đêm mỗi tháng một lần.
Tuy chợ đêm ở đây không đa dạng phồn hoa như ở thành trì lớn nhưng ngược lại có sự riêng biệt của thổ địa nơi đây.
Nếu các vị khách quý có hứng thú thì không ngại đi xem một lần.”Tuy thành Triều Phượng cũng không có tính bài ngoại, nhưng rốt cuộc vẫn là địa bàn của tộc chim.
Tiếng tăm của đảo Nhạn Khâu ai ai cũng biết, đoàn người mỏi mệt do hành trình dài nháy mắt như được khôi phục sức lực khi nghe đến hai từ chợ đêm.Khụ khụ, dù không có bao nhiêu đôi đạo lữ đứng đắn trên thuyền nhưng mấy chim độc thân vẫn có thể ra ngoài thử vận may.
Người đã có đạo lữ thì có thể xuống mua một ít đặc sản của đảo Nhạn Khâu.Vốn dĩ Tạ Miên không muốn đi xem náo nhiệt, nhưng hắn vừa mới nấu xong ấm trà đã thấy Lục Phỉ Chi thay xong quần áo đẹp.Trông y rất bắt mắt, áo gấm thêu chỉ vàng, đai ngọc châu quan.
Kể cả bây giờ lập tức bảo y làm đại diện cho thành Triều Phượng tham gia điển lễ long trọng gì thì cũng tuyệt đối không kém phần phô trương.
Nếu trên đảo Nhạn Khâu mà có cướp thì chắc chắn con mồi đầu tiên bọn chúng ra tay sẽ là Lục Phỉ Chi.Tạ Miên nghĩ thầm: Quả nhiên là y nghẹn sắp chết trên thuyền rồi.
Trước đây Lục Phỉ Chi nào có bao giờ đi chợ đêm, đơn giản là bởi y không có hứng thú gì.Hai người từ trong viện sóng vai đi ra ngoài, lần lượt gặp mấy nhóm học sinh cùng trường, thậm chí họ còn nhìn thấy bóng dáng của mấy vị phu tử.Tạ Miên là một con người thuần chủng, rốt cuộc cũng có nhận thức khắc sâu về địa vị cao quý của tộc chim trên đảo Nhạn Khâu.Biệt viện mà bọn họ ở nằm trên ngọn núi duy nhất ở đảo Nhạn Khâu.
Lúc ra khỏi cửa viện, bọn họ có thể nhìn cảnh sắc dưới chân núi không sót một chút gì.Vị cô nương giới thiệu về đảo Nhạn Khâu kia có vẻ khiêm tốn quá rồi.Rõ ràng bây giờ đang là ban đêm nhưng chân núi lại được thắp đèn sáng trưng như một bầu trời đầy sao, chẳng qua nơi đây không phải dải ngân hà quạnh quẽ mà là nhân gian tiếng nói cười hoan hỉ.Người đi lại trong chợ đêm đông như mắc cửi, nếu so với chợ đêm ở nơi khác thì hiển nhiên không khí nơi này càng ái muội hơn.
Già trẻ trai gái đủ mọi lứa tuổi ở khắp mọi nơi, thường sẽ có người nắm tay lướt qua, dường như có mùi vị ngọt ngào như mật thoang thoảng trong không gian.Tộc chim thích sự màu mè hoa lệ, chợ đêm cũng duy trì hoàn mỹ phong cách trang hoàng như vậy.Lục Phỉ Chi ngừng lại trước một quán nhỏ bán vòng ngọc trang sức các loại, tuy rằng thoạt nhìn y bày ra dáng vẻ ta chỉ muốn nhìn tí thôi, xì, nhưng Tạ Miên vẫn tự giác lấy túi tiền ra làm công tác chuẩn bị.Có người bán rong ven đường thấy Tạ Miên đứng không thì vội vã chào hàng hắn: "Vị công tử này, mua một sợi dây tơ hồng đi!”Tạ Miên cười lắc đầu.
Quả thật hắn nhìn thấy có không ít đôi đi với nhau buộc sợi tơ hồng vào cổ tay đối phương, ý nghĩa của việc đó không cần nói cũng biết.Hắn và Lục Phỉ Chi cũng không phải kiểu quan hệ cần buộc dây tơ hồng.Người bán rong cười tủm tỉm: "Ta bán dây tơ hồng ở đây mấy mươi năm rồi, trước nay chưa từng nghe nói có vị khách nào mua dây tơ hồng ở chỗ ta mà về sau đường tình duyên lại bị cắt đứt cả.”Lục Phỉ Chi nhanh chóng hành động theo tiêu chí chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn thì lấy hết, thu hết toàn bộ hạt châu nhìn thuận mắt vào trong túi.
Lúc này y mới nghe thấy có người đang đẩy mạnh chào hàng dây tơ hồng với Tạ Miên.Lục Phỉ Chi lập tức nheo mắt: "Bọn ta không cần!”Tạ Miên cũng cười từ chối: "Thật sự bọn ta không cần đâu.”Thật ra người bán rong cũng không nhất quyết đòi bán cho hai người họ, hắn chỉ tốt bụng nhắc: "Không cần phải thấy ngại ngùng đâu, các vị muốn vào trong thành đúng không? Càng đi vào trong thì càng chen chúc đông, nếu không có cái gì buộc vào thì rất dễ sẽ bị lạc nhau.”Lục Phỉ Chi không nghe, y cảnh giác nhìn người bán rong rồi nhanh chóng túm ống tay áo Tạ Miên kéo đi.Y, y còn chưa nghĩ kỹ đâu! Tuyệt đối không thể để A Miên nghe hiểu sự ám chỉ đó được!Người bán rong nhìn hai người rời khỏi mà không nhịn được thở dài.Ài, nhìn qua người trẻ tuổi ấy rất có tiền, sao lúc yêu đương lại keo kiệt thế cơ chứ?Sau khi Lục Phỉ Chi rời đi một lúc lâu, lông tơ dựng ngược lên mới chậm rãi bình ổn lại.
Y cảm thấy bản thân vừa rồi biểu hiện không tốt lắm, cứ như thể y đang vội vã phủi sạch quan hệ với Tạ Miên không bằng.
Lục Phỉ Chi trộm liếc nhìn sắc mặt Tạ Miên, ý đồ bồi thường hắn: "Nếu đến lúc đó mà chen chúc đông người quá thì chúng ta sẽ nắm tay, đảm bảo không bị đi lạc nhau.”Tạ Miên căn bản không đặt chuyện đó vào trong lòng, hắn còn đang hứng khởi nhìn hoa đăng ven đường.Người ở nơi đây thật sự rất biết cách làm ăn buôn bán.Bọn họ chưa đi được bao xa đã bị cản lại.Đó là một người một chim, cả hai đứa đều là trẻ con.
Một bé chim hỉ thước béo ú ngậm một cái rổ nhỏ, bên trong toàn hoa là hoa.
Đứa nhóc lớn hơn một chút thì phụ trách tìm người mua hoa.Hai đứa nhóc đầu tiên là hướng về phía Lục Phỉ Chi, đơn giản là bởi vì nhìn y rất có tiền.
Nhưng vừa mới tới gần Lục Phỉ Chi, nhác thấy vẻ mặt cau có của y thì tức khắc chân hai đứa đều nhũn ra, lâm thời quay ngoắt sang bên Tạ Miên..