Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

chương 29: chia sẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không đợi hắn trả lời, phía sau lại có thêm một tin nhắn.

[Cái omega kia sao lại như vậy? cậu tìm người?]

[không.]

[hả? vậy hắn uy hiếp hội trưởng làm gì? Tôi còn tưởng cậu cố ý tìm người tốc chiến tốc thắng chứ.]

Tần Dĩ Mục không có trả lời lại, chỉ tùy ý trượt lên xuống trên điện thoại, trực tiếp đem những tin nhắn kia vứt vào thùng rác.

Đan Kì Diệp ăn xong một miếng bánh hoa đào cũng không ăn nổi nữa, tuy rằng ăn ngon, không ngọt không ngán, nhưng bánh ngọt nếu ăn nhiều cũng sẽ cảm thấy ngán, không phải ở vấn đề bánh ngọt, là vấn đề ở khẩu vị của Đan Kì Diệp.

Quay đầu thấy Tần Dĩ Mục còn đứng ở bên giường, giống như là đang ngây người.

Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, lấy một miếng bánh hoa đào nhỏ, lấy một miếng lớn thì rất khó mà lại dễ dàng rớt ra vụn bánh, lây một miếng nhỏ thì dễ dàng hơn nhiều.

“Ngồi cùng bàn, nếm thử một chút đi?” nói xong động tác trên tay cũng không chờ Tần Dĩ Mục đồng ý, rất chủ động đem miếng bánh hoa đào tới bên miệng Tần Dĩ Mục, “Hương vị không tồi.”

Tần Dĩ Mục né tay hắn, đối với loại điểm tâm ngọt này cũng không hứng thú, “Tự cậu ăn.”

Đan Kì Diệp kéo cổ tay áo hắn quơ quơ, “Đừng cao lãnh như vậy, mau nếm thử chút, cậu xếp hàng lâu như vậy mua bánh hoa đào, tự mình lại không muốn nếm thử, hương vị như thế nào sao?”

Tân Dĩ Mục: “Không muốn.”

Đan Kì Diệp không nghe theo không buông tha nói: “Cậu không muốn tôi liền quấn lấy cậu, quấn đến khi nào cậu muốn mới thôi.”

“…..”

Sau một trận trầm mặc, miệng Tần Dĩ Mục ngậm một miếng bánh hoa đào.

Đan Kì Diệp cố nén ý cười, không để cho Tần Dĩ Mục thấy nụ cười trên mặt—- lúc sau cười ra tiếng, bị đánh là không thể chạy.

Nhưng mà ăn bánh hoa đào giống như ăn độc dược, tình huống này cũng hơi khôi hài, Đan Kì Diệp đem khóe miệng kéo xuống, cuối cùng phải dựa vào một tiếng khụ cười cười nói, hỏi: “Ăn ngon không?”

Tần Dĩ Mục cau mày, động tác nhai nuốt rất chậm nhưng không dừng lại, giống như qua một thế kỉ, Đan Kì Diệp nghe thấy hắn nói: “Ăn ngon.”

Đan Kì Diệp hoàn toàn không nhịn được, ‘ha ha’ cười to ra tiếng, trên tay còn vỗ vỗ bả vai Tần Dĩ Mục, “Ha ha, ông trời của tôi…. Ngồi cùng bàn—! Cậu sao có thể, sao có thể đáng yêu như vậy?”

Mặt người kia nhăn lại giống như hận không thể đem ngũ quan túm lại một chỗ, mắt thấy chính là khó ăn, thế mà còn muốn che dấu lương tâm để khen ngon nữa.

“Cậu sao lại không thích ăn ngọt.” Đan Kì Diệp đem bột điểm tâm còn lại tự mình ăn, hàm hồ nói: “Tôi nhớ rõ cửa hàng Phúc Yên có điểm tâm mặn, ngày mai tôi mua cho cậu thử xem.”

“Không cần.”

“Đừng khách khí.” Lúc trước Đan Kì Diệp đã nếm thử qua điểm tâm mặn, hương vị kỳ thật cũng không tồi, cũng không biết Tần Dĩ Mục có thích hay không.

“Cậu….”

Cũng không muốn dây dưa nhiều ở chuyện này, Đan Kì Diệp quyết đoán nói sang chuyện khác, “Ngồi cùng bạn cậu xem sách tiếp đi.” Nói xong, ấn bờ vai hắn xuống dưới, muốn cho người ngồi xuống, nói lời tâm tình: “Chậm trễ cậu học tập cũng không tốt lắm.”

Tần Dĩ Mục sửng sốt, từ từ nâng mắt liếc hắn một cái, ý tứ trong đó rất rõ ràng, thật giống như đang nói lúc trước không chậm trễ sao.

Đan Kì Diệp chột dạ sờ sờ mũi, nghĩ tới lúc trước mình quấn quít lấy Tần Dĩ Mục nói chuyện, giống như quả thật không có lo lắng chuyện học tập bị chậm trễ, hắn cười mỉm nói: “Lúc chậm trễ cũng chỉ có thể hơi chậm trễ một chút thôi.”

“Vậy cho nên việc học của cậu còn quan trọng hơn cả tôi.” Đan Kì Diệp đúng lý hợp tình nói: “lúc tôi tìm cậu nói chuyện cũng là lúc có lý do cả.”

Tần Dĩ Mục cầm lấy sách thuốc ở trên đầu giường, hình như hơi bất đắc dĩ thở dài, một tiếng thở nhẹ kia, giống như chỉ là chợt lóe mà qua, “Ừ.”

Đan Kì Diệp chỉ thuận miệng mà nói, không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời, lúc này ngồi vào bên giường, mang theo ý cười đang muốn mở miệng, lại bỗng dưng dừng lại, khóe miệng khé nhếch cứng ở trên mặt, hai tay đặt ở bên giường, lòng bàn tay không hiểu sao lại cảm thấy hoảng sợ, từ từ nâng tay lên…. Chỉ thấy lòng bàn tay có dính một ít bột phấn.

Cái, tình, huống, gì, đây?!

Trong đầu Đan Kì Diệp giống như bị mấy chữ này quét qua, quay tròn ba trăm sáu mười độ truyền tới tin tức, thậm chí rào rào rơi xuống như mưa đạn.

Hầu kết trượt trượt, hắn hồi hộp mím khóe miệng, trước khi Tần Dĩ Mục phát hiện không đúng, ‘ba’ một cái đưa tay ấn trở về.

Chuyện gì cũng chưa xảy ra, có thể duy trì bình tĩnh bên ngoài.

Nhưng mà, quá mức ngoan ngoãn im lặng, bộ dáng mỉm cười nhìn về phía Tần Dĩ Mục, hình như càng làm cho người ta khả nghi hơn, Tần Dĩ Mục hỏi: “Làm sao vậy?”

Đan Kì Diệp trầm ngâm một lát, một tiếng ‘a’…. ở trong miệng hắn lòng vòng mười tám lần, hận không thể đem nó soạn thành một khúc nhạc để kéo dài thời gian.

Cố tình hắn ở bên này kéo dài, Tần Dĩ Mục ở bên kia cũng không vội, ngược lại còn thanh thản bớt thời gian lật một trang sách thuốc, rõ ràng không nhìn thấy cũng sẽ không biết, dù sao chính là thực nhàn nhã.

Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, ý đồ dùng ánh mắt cùng Tần Dĩ Mục trao đổi, đạt tới cảnh giới ngầm hiểu, nhưng mà, trong mắt Tần Dĩ Mục toàn là lạnh nhạt, cũng không hề lãnh hội được ý tứ của hắn, lẳng lặng chờ hắn mở miệng giải thích.

Bất đắc dĩ, hắn từ từ nâng tay, một động tác đơn giản thôi mà giống như nặng ngàn cân.

Lúc bắt đầu nâng tay để cho Tần Dĩ Mục thấy, bột phấn kia giống như là đã chuẩn bị tốt, lất phất lất phất rơi xuống.

Đan Kì Diệp hừ hai tiếng, không thể giữ lại chút nào, trực tiếp ném vỡ bình, vỗ vỗ tay, sau khi phủi sạch sẽ, nhìn bột phấn trên mặt đất, ngẩng đầu cười tươi sáng với Tần Dĩ Mục, “Nếu tôi nói trước khi tôi ngồi xuống, trong tay tôi không có bột phấn cậu tin không?”

Tuy rằng lời này có vài phần trốn tránh trách nhiệm, nhưng, đúng!

Hắn thật sự có lau sạch tay mới ngồi lên! Bột phấn này tới như thế nào hắn căn bản không biết!

Đan Kì Diệp cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tủi thân đến mức muốn ăn một cái bánh hoa đào để chứng minh sự trong sạch của mình.

Tần Dĩ Mục nhìn thấy đống bột phấn này, bình thản nói: “Ừ.”

Sau đó, không đợi Đan Kì Diệp nói chuyện, liền mở ra tủ đầu giường ở bên trong lấy ra một túi khăn giấy còn nguyên, mở ra đóng gói đưa cho hắn, “Lau đi.”

“Cảm ơn ngồi cùng bàn….” Đan Kì Diệp đang muốn cầm lấy, lòng bàn tay liền bị Tần Dĩ Mục đặt một cái khăn ướt, hắn không vội lau, ngược lại nói: “ngồi cùng bàn, tôi cảm thấy tự mình lau, sẽ không sạch sẽ, có một ít khe hở, giống như là móng tay vân vân, có hơi chút khó khăn…. Ôi chao, không cần, tôi tự mình làm là được rồi, không cần cậu giúp tôi đâu, ngồi cùng bàn… cậu xem cậu lễ độ như vậy.”

Ngoài miệng thì Đan Kì Diệp ngại ngùng, thế nhưng lại đưa tay qua cho Tần Dĩ Mục.

Bốn chữ miệng một đằng tâm một nẻo, Đan Kì Diệp đã biểu diễn rất xuất sắc.

Việc này nếu đổi là người khác có thể là cười ha hả, hoặc là sau khi cười ha hả thì đá bay Đan Kì Diệp.

Thế nhưng tính tình Tần Dĩ Mục lại rất tốt giống như một đám bông mềm mại, cũng không hề tức giận, ngược lại còn nghiêm túc nâng lòng bàn tay hắn, tay kia cầm khăn ướt, cẩn thận lau lòng bàn tay cho hắn.

Vụn điểm tâm vừa rồi đều bị hắn quét xuống đất, giờ phút này trong lòng bàn tay cũng không dính cái gì, nhưng Tần Dĩ Mục lau lại rất cẩn thận, không biết còn tưởng rằng thầy bói đang coi chỉ tay cho hắn.

Ngay từ đâu Đan Kì Diệp chỉ mang ý tứ vui đùa, nhưng giờ phút này Tần Dĩ Mục còn nghiêm túc như vậy, hắn cũng không vui đùa nữa.

—- còn nghiêm túc thưởng thức nhan sắc thời đại hoàng kim của ngồi cùng bàn nhà hắn.

Cậu còn chưa nói, nghiêm túc như vậy nhìn rất là đẹp.

Ngồi cùng bàn nhà hắn vì sao lại đẹp như vậy a a a?!

Giá trị nhan sắc này, nam center trong vũ đoàn cũng không bằng.

Khăn ướt lau từng chút qua từng khe hở, nhẹ nhàng chà lau từng móng tay, lật lại lại bắt đầu lau mu bàn tay.

Cẩn thận lau khô một bàn tay, lại đổi sang tay khác.

Hắn lau bao lâu, Đan Kì Diệp liền nhìn bấy lâu, nâng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

Vừa rồi không phải đã ăn điểm tâm no, chỉ sợ nướng miếng sẽ chảy ra.

Tần Dĩ Mục giúp hắn lau sạch tay, đem khăn ướt vứt đi, nghiêng người nhìn lại, Đan Kì Diệp vẫn còn nhìn hắn, chưa khôi phục tinh thần, hắn nâng tay ở trước mặt Đan Kì Diệp búng một cái.

‘xoạch’

Ngón cái và ngón giữa cọ sát vào nhau tạo nên tiếng vang, Đan Kì Diệp sửng sốt, chỉ nghe Tần Dĩ Mục nói: “Được rồi.”

“Cám ơn ngồi cùng bàn!” Đan Kì Diệp nhếch môi, mở ra hai tay ôm lấy Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn vất vả! sẽ đưa điểm tâm cho ngồi cùng bàn.”

Tần Dĩ Mục: “….”

Nhìn thấy vẻ mặt Tần Dĩ Mục chợt dừng lại, Đan Kì Diệp cười ha ha, “Được rồi được rồi, không ăn thì không ăn, vậy thì để lại cho tôi tự mình ăn, một cái cũng không cho cậu.”

Tần Dĩ Mục không nói chuyện, nhưng Đan Kì Diệp thấy ngồi cùng bàn hình như hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào với hắn, đành phải theo cảm giác của hắn, làm cho Đan Kì Diệp có loại lỗi giác được chăm sóc.

a… có thể cũng không phải ảo giác.

Đan Kì Diệp lắc lắc đầu, đừng dậy hỏi; “ngồi cùng bàn, chúng ta khi nào thì về….”

‘rầm’

Đứng ở bên giường, còn không đứng vững, thân hình hơi nghiêng, hắn trơ mắt nhìn không biết bột phấn từ nơi nào rơi ra, rơi ở trên người hắn.

Nhìn, nhìn có chút ngốc.

Đan Kì Diệp bỗng dưng ý thức được cái gì, quay đầu nhìn, được thôi, nơi hắn vừa rồi ngồi, bên trên tất cả đều là vụn điểm tâm bị đè.

Có thể là vừa rồi bẻ miếng điểm tâm kia bị rơi xuống.

Bởi vì là màu trắng, hắn hoàn toàn không chú ý tới có chỗ nào không đúng.

Đan Kì Diệp hít mũi, đột nhiên cảm giác lỗi của mình rất lớn, hắn tội nghiệp nhìn về phía Tần Dĩ Mục, tay nhỏ bé ôm lấy một góc áo của Tần Dĩ Mục, bày ra đây đủ sự yếu đuối của bản thân mình, “Ngồi cùng bàn, nếu tôi nói tôi không cố ý cậu có tin không?”

Tần Dĩ Mục nói: “Ừ.”

Tuy rằng không có lòng dạ nào, nhưng mà…. “giường này đã như vậy, buổi tối cậu ngủ như thế nào?”

“Đi ra ngoài đặt thêm một phòng nữa sao?” Đan Kì Diệp nói xong, liền tự mình bác bỏ, “Đừng đi, cũng không thuận tiện, hơn nữa ngày mai đi rồi, một buổi tối thôi đừng lãng phí tiền.”

“Nếu không…..” Đan Kì Diệp thật cẩn thận ngắm hắn, thấy Tần Dĩ Mục hạ mắt nhìn mình, hắn giả vờ ho nhẹ một cái, rất là đứng đắn nói; “Tôi chia nửa giường của tôi cho cậu được không? Hai người chen chúc qua một đêm thế nào?”

“Cậu…..”

“Cậu đừng xa cách như vậy, một cái giường lớn như vậy, hai người chúng ta nằm cũng dư dả.”

“Tôi…..”

“Tôi cái gì mà tôi? Tôi còn có thể ăn cậu sao ? »

Lời nói vài lần bị chặn lại, Tần Dĩ Mục vẫn như trước tính tình tốt không tức giận, giọng nói bình tĩnh: « Cậu là omega. »

« Omega thì làm sao ? » Đan Kì Diệp bất mãn vỗ ngực cam đoan : « Tôi cam đoan tôi không động vào cậu còn không được sao ? »

Tần Dĩ Mục : « …. ? »

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio