Tần Dĩ Mục hơi dừng lại, giơ tay muốn lấy lại, “không phải.”
“Hả?” Đan Kì Diệp cắn một ngụm, bánh nướng xốp giòn mang theo hương vị thịt hầm, trong miệng toàn là mùi thịt thơm ngon, hắn vừa trốn tránh tay của Tần Dĩ Mục, quai hàm phồng lên để nhai, nói không rõ: “Đã cho tôi, không cho đoạt.”
Vừa nói chuyện vụn bành liền rớt ra.
Đan Kì Diệp liếm liếm khóe miệng, cũng không phải là do miệng hắn bị thủng!
Là do bánh giòn, cắn một ngụm sẽ bị rớt vụn!
Tần Dĩ Mục không biết khi nào thì đưa sữa đậu nành ở trên tay qua, nói: “Ừ.”
Sữa đậu nành đóng gói thực kín, còn có một cái ống hút, cắm vào trong, sau đó… đưa cho Đan Kì Diệp.
Một tay cầm bánh kép thịt ăn vui vẻ, theo bản năng cũng nâng tay nhận lấy sữa đậu nành, nhưng mà, chờ hắn phản ứng lại mình thiếu chút nữa đã bỏ lỡ thời điểm tốt, dứt khoát rụt tay về phía sau, liền ở trên tay Tần Dĩ Mục uống một miếng.
Ngọt quá.
Bản thân của sữa đậu nành cũng có mùi thơm, nhưng không nặng lắm.
Theo thói quen cắn cắn, Đan Kì Diệp cười nói: “uống ngon.”
“Ừ.”
“Ngồi cùng bàn cậu có muốn thử bánh nướng kẹp thịt này không?” tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng không đợi Tần Dĩ Mục đáp lại, cũng đã giơ bánh nướng kẹp thịt tới bên miệng Tần Dĩ Mục, “ ăn ngon.”
Tần Dĩ Mục nghiêng mặt đi, ý tứ từ chối rõ ràng.
Nếu đổi thành là người khác, khẳng định sẽ bỏ qua, nhưng Đan Kì Diệp là ai, cũng không phải là một lần hai lần đút đồ ăn cho Tần Dĩ Mục, bị từ chối liền tự động từ bỏ.
“Nào cắn một miếng cắn một miếng, cắn một miếng nhỏ thôi được không?” Đan Kì Diệp hận không thể dán lên, vừa dùng bánh kẹp thịt hấp dẫn lực chú ý của hắn, vừa phải che chở cho bánh thịt không được rơi xuống, bận rộn muốn chết.
Nhưng mà, Tần Dĩ Mục từ từ lui về sau, Đan Kì Diệp lại ép sát từng bước, nếu không phải lớp khác còn đang học, hắn đã bắt đầu gào khóc, thế nhưng, tuy rằng không thể lớn tiếng, nhưng mà… có thể nhỏ giọng kéo dài âm cuối làm nũng: “ngồi cùng bàn ~”
Mắt Tần Dĩ Mục dừng lại, bước chân lui về phía sau cũng dừng lại.
Đan Kì Diệp thấy thế mỉm cười, “nào, nếm thử, xem.”
Hình như là hắn bị quấn không còn cách nào, Tần Dĩ Mục bất đắc dĩ mở miệng ra đang muốn cắn xuống—- “Ai ở đó?”
Cuối hành lang đột nhiên truyền ra tiếng quát chói tai.
Trong hành lang im lặng, có một tiếng quát chói tai vang lên, tay Đan Kì Diệp run lên, suýt nữa đem bánh nướng kẹp thịt đập vào trên người Tần Dĩ Mục.
Đan Kì Diệp quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy chủ nhiệm giáo dục trong bức ảnh trưng bày trên hành lang, đang khí thể dào dạt với cái đầu hói tóc ngắn hai bên tung bay bước nhanh đến đây.
Chủ nhiệm giáo dục đặt hai tay sau lưng, hai tròng mắt khôn khéo đánh giá hai học sinh đang không chịu học tập tốt này, “Cậu ở lớp nào? ở đây làm gì?”
Đan Kì Diệp quyết định thật nhanh, đem sữa đậu nành và bánh nướng kẹp thịt chưa ăn xong vứt vào sọt rác, lau miệng một cái, chỉ vào mây đen dày đặc trên trời, “Ngắm phong cảnh.”
Chủ nhiệm giáo dục: “….”
Hay lắm.
Đây là coi tôi là người mù sao.
Chủ nhiệm giáo dục hừ lạnh một tiếng, hiện tại không phác tác, mà lại hỏi : « Tên gì lớp nào ? »
Đan Kì Diệp sờ sờ mũi đang nghĩ cách ứng phó, đã nghe Tần Dĩ Mục thản nhiên nói : « Cao một…. »
Đột nhiên, Đan Kì Diệp la to một tiếng, chỉ vào phía sau chủ nhiệm : « A ! Đó là cái gì ? »
Vẻ mặt hắn quá mức kinh ngạc, không biết còn tưởng rằng là có chuyện lớn gì, chủ nhiệm giáo dục theo bản năng quay đầu, kết quả—- im ắng gì cũng không có.
Lại quay đầu lại, hai học sinh vừa rồi đứng ở trước mặt đã không thấy.
Đan Kì Diệp kéo tay Tần Dĩ Mục chạy như điên, hướng chạy cụ thể thế nào thì không biết, dù sao rời khỏi tầm mắt của chủ nhiệm giáo dục là được.
Lúc chạy, Đan Kì Diệp nhịn không được liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mục, ngồi cùng bàn vừa nhìn chính là học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy giáo.
Vừa rồi chủ nhiệm giáo dục vừa hỏi, thế nhưng lại nói thật.
Nếu đổi là người khác, làm động tác chọc cười cho qua, căn bản sẽ không nói gì.
Đối mặt với ngồi cùng bàn thành thật như thế, Đan Kì Diệp nhịn không được khẽ cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, chủ nhiệm giáo dục ở phía sau đã đuổi theo, « Các người đứng lại cho tôi ! »
Kháo !
Còn đuổi theo sao ?
Đan Kì Diệp cũng không quen thuộc chỗ này, chạy tới chạy lui lại kéo Tần Dĩ Mục vào con đường chết, đối mặt vẫn là văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.
Ngay lúc hắn đang đau đầu, Tần Dĩ Mục đột nhiên kéo hắn qua, “Bên này.”
“Gì….?” Một âm hoài nghi ngắn gọn qua đi, Đan Kì Diệp không biết bị Tần Dĩ Mục kéo tới nơi nào.
Hình như…. Là phòng để đồ linh tinh.
Các loại đồ vật bị ném bừa bãi lộn xộn, nhưng thật ra không bẩn, có thể là bỏ vào không bao lâu.
Đan Kì Diệp thở hổn hển, vỗ vỗ ngực bình ổn hô hấp, sau khi hòa hoãn lại không khỏi càng bi thương hơn, “Cái bánh nướng kẹp thịt kia tôi mới cắn được hai miếng.”
Còn có sữa đậu nành, cũng chỉ uống được một miếng mà thôi.
Đan Kì Diệp chẹp chẹp miệng, mơ hồ còn có thể cảm nhận được vị ngọt của sữa đậu nành, sớm biết sẽ bị người bắt, hắn còn nói cái gì, nhanh chóng ăn cho xong là được rồi, hiện tại thì tốt rồi, gì cũng không ăn được.
Sau khi nghĩ tới đây, Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, quay đầu tựa như làm nũng với Tần Dĩ Mục nói: “Ngồi cùng bàn à… tôi rất đau lòng.”
“ừ.”
“Lát nữa ra tiết chúng ta đi mua cái gì ăn ngon được không? Tôi còn muốn ăn.”
“được.”
Nói xong, Tần Dĩ Mục đưa cho hắn một cái kẹo vị đào, “đi thôi.”
“Tiết tự học buổi sáng đã hết rồi sao?” Đan Kì Diệp đem kẹo mở ra cho vào miệng, vội vàng đi theo ra ngoài, đã không thấy chủ nhiệm giáo dục, chắc là đã cắt đuôi được rồi.
Vừa rồi lúc bọn họ chạy cũng không chú ý, chuông hết tiết khi nào thì vang, giờ phút này trên hành lang toàn là học sinh.
Đều mặc đồng phục, nếu như không nhớ mặt, trong một lúc cũng không thể nhận ra ai là ai.
“Phù….” Không bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, Đan Kì Diệp cũng nhẹ nhàng thở ra, khấu trừ học phần hay không không quan trọng, chủ yếu là không muốn viết kiểm điểm.
Ngày đầu tiên chính thức đi học đã bị bắt ở hành lang, nếu bị bắt được nhất định sẽ bị giết gà dọa khỉ?
Nghĩ lại cũng thực thê thảm.
Hoàn hảo là chạy mau.
Ôm sự may mắn ở trong lòng, Đan Kì Diệp không có chuyện gì bước đi nhẹ nhàng, nghĩ tới lát nữa đi mua đồ ăn với ngồi cùng bàn, tâm tình liền rất tốt.
Đi đường giống như mang theo gió, nếu không phải có Tần Dĩ Mục trấn giữ bên cạnh, hắn chỉ sợ đã vui vẻ nhảy cẫng lên.
Nhưng mà, khi hắn vừa đi vào lớp học, bốn mắt nhìn nhau với chủ nhiệm giáo dục đang đứng trên bục giảng.
Khóe miệng Đan Kì Diệp bỗng dưng sụp đổ.
Trong ánh mắt màu đen của chủ nhiệm giáo dục hiện lên ánh sáng khôn khéo, « Hừ, đi theo tôi. »
Đan Kì Diệp : « … »
« Các em ! đang thời gian lên lớp mà ra ngoài ! ở dưới quốc kỳ sẽ bị phê bình trước mặt mọi người ! »
…
Đan Kì Diệp đứng ở sau đài, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục ở phía trước cầm micro, dùng từ ngữ duyên dáng trau chuốt từ từ trình bày xong lịch sử trường học, cùng với những học sinh đã từng cống hiến cho trường học.
Từ tiết thứ hai đã đứng ở nơi này, cũng không biết là đứng bao lâu.
Ngoại trừ hắn và Tần Dĩ Mục, còn có một bạn học bị chộp tới.
Là người lớp nào cũng không biết, nhưng hiện tại cũng coi như là đồng hương có nạn cùng chịu.
Hai tay buông xuống để song song với đường li quần, Đan Kì Diệp cảm giác hai từ nhàm chán kia giống như là có sự sống, cứ quấn lấy bên người mình, đẩy cũng đầy không đi.
Lời nói của chủ nhiệm giáo dục ở phía trước dần dần mơ hồ, Đan Kì Diệp ngáp một cái, cảm thấy mình có thể ngủ một giấc.
Ngay lúc hắn đang mơ màng, được Tần Dĩ Mục đỡ một phen, Đan Kì Diệp lảo đảo đứng thẳng, vừa vặn chủ nhiệm giáo dục đi tới.
« Vị bạn học này, ngày đầu tiên khai giảng, đang là giờ tự học, thể nhưng ở hành lang ăn điểm tâm ! »
« Sau khi bị tôi phát hiện, thế nhưng không chủ động báo cáo tên cùng lớp của mình, liền lôi kéo bạn học bên cạnh quay đầu bỏ chạy ! »
Chủ nhiệm giáo dục càng nói cảm xúc càng kích động, giống như thời gian quay trở về tới thời điểm truy hỏi, khiến cho hắn mệt đến thở hổn hển, nghĩ lại còn thấy đau đầu.
« Hai bạn học này, sẽ bị trừ học phần ! trở về viết kiểm điểm ba nghìn chữ giao lên đi ! » chủ nhiệm giáo dục liếc mắt một cái, « Nhớ kỹ chưa ? »
Đan Kì Diệp sờ mũi, nói : « Nhớ kỹ. »
Tần Dĩ Mục : « Vâng. »
Nhận được đáp án, chủ nhiệm giáo dục vừa lòng gật đầu, sau đó còn nói : « Tất cả mọi người đều là học sinh ngoan, có thể đi vào ngồi trường này học, tôi có thể bảo đảm nói, không ai có bản tính xấu cả ! »
« Trường học chúng ta, cũng có rất nhiều bạn có thành tích tốt, ví dụ như thi vào trường với thành tích đứng đầu, mong hai vị bạn học có thể học tập bọn họ, cùng nhau tiến bộ. »
« Dù sao, bọn họ cũng không làm ra chuyện vi phạm kỉ luật này. »
« Như vậy kế tiếp, xin mời bạn học Tần Dĩ Mục thi vào trường ta với thành tích đứng đầu, lên đài diễn thuyết ! » chủ nhiệm giáo dục kích động vỗ tay, « mọi người vỗ tay hoan nghênh. »
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay ‘rào rào’ không đồng đều.
Đan Kì Diệp : « …. »
Đây là chuyện gì đây ?
Tuy rằng thực xấu hổ, nhưng nụ cười trên mặt Đan Kì Diệp không thể đè nén được, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mục, muốn nhìn biểu tình bây giờ của ngồi cùng bàn, không nghĩ tới Tần Dĩ Mục thủy chung vẫn đạm mạc, thật bình tĩnh giống như người bị gọi tên không phải là hắn.
Chủ nhiệm giáo dục nói xong, lại không thấy người đi lên, không khỏi ngẩn người, hỏi : « Bạn học Tần Dĩ Mục ? lên đài diễn thuyết. »
thầy giáo lại điên cuồng nháy mắt với hắn, chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy lại mờ mịt.
Ý gì chứ ?
Lúc này, Tần Dĩ Mục yên tĩnh đi lên từng bước, « chủ nhiệm. »
Chủ nhiệm giáo dục đang sốt ruột tìm Tần Dĩ Mục, nghe thấy ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho, nói thẳng : « Em tới làm gì ? trở về đứng phạt. »
« Em là Tần Dĩ Mục. »
« Em là Tần Dĩ Mục ? em là Tần Dĩ Mục thì sao em….. ? » chủ nhiệm giáo dục bỗng dưng mở to hai mắt, hoảng sợ đánh giá hắn, « Em, em là… »
Tần Dĩ Mục : « Vâng. »
« Ôi ? chủ nhiệm, đừng hôn mê… không thể hôn mê ! » chủ nhiệm lớp tới đây nâng hắn nhỏ giọng nói.
Chủ nhiệm giáo dục lắc đầu, đẩy chủ nhiệm lớp ra, « Vậy… như vậy đi, lần này chúng ta kêu bạn học có điểm cao thứ hai lên diễn thuyết. »
Dù sao cũng không thể để một người vừa bị phạt lại lên đài khích lệ mọi người được.
« —- Đan Kì Diệp, bạn học Đan Kì Diệp có ở đây không ? »
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, chợt nghe Đan Kì Diệp đứng ở phía sau cười lên tiếng.
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy không ổn, không hiểu sao lại cảm thấy không tốt.
Quả nhiên, nghe thấy đối phương nói : « Thật là không khéo. »
Chủ nhiệm giáo dục : « …. »
« Chủ nhiệm ! chủ nhiệm ngài làm sao vậy chủ nhiệm ? xe cứu thương—– ! »