Bầu trời dần dần tối đen.
Đan Kì Diệp chạy trong mưa.
Loại thời tiết này đi xe còn khó, có một số đoạn đường ngập nước xe không thể qua, cứ như vậy, xe có thể đi tới tỉ lệ rất nhỏ.
Công bố kết quả cuộc thi là chín giờ tối, trang web chính thức đã thống nhất tuyên bố tin tức.
Hiện tại, chỉ còn lại nửa tiếng.
Chạy đã mệt, Đan Kì Diệp đứng ở dưới nơi trú mưa run rẩy, áo sơ mi đã ướt đẫm, gắt gao dán vào trên người, nhưng thật ra cũng không thấy lạnh nhiều, giấy khen có một tầng plastic bao lại, trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Không thể trì hoãn lâu, Đan Kì Diệp không dám lãng phí thời gian, tiếp tục giấu giấy khen chạy vào trong mưa.
Bầu trời tối đen lại đang có mưa nên không thấy rõ đường, giày trắng một bước giẫm vào trong vũng bùn, nháy mắt đen một mảnh, trên ống quần cũng toàn là nước bùn.
Chống lên tường, Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, bước chân lảo đảo chạy đến chỗ cửa bảo vệ, gõ vào thủy tinh, “Xin chào, xin hỏi….”
Đang nói bỗng nhiên im bặt, bên trong cũng không có người.
Đan Kì Diệp xoay người nhìn nơi tổ chức cuộc thi toán học, nếu nơi này cũng không có, vậy…
Đúng lúc này, một bóng người từ bên trong từ từ đi ra, xuyên qua màn mưa, Đan Kì Diệp cũng không thể nháy mắt xác nhận người này có phải là Tần Dĩ Mục hay không, chỉ có thể cố gắng nheo lại hai tròng mắt, cẩn thận nhìn rõ.
Chờ người đến gần, Đan Kì Diệp lau đi nước mưa trên mặt, trên mặt treo lên nụ cười, nhanh chóng lấy giấy khen từ trong quần áo ra, chạy tới chỗ Tần Dĩ Mục.
Thấy người tới, Tần Dĩ Mục sửng sốt chớp mắt, chợt thấy cả người Đan Kì Diệp ướt đẫm liền nhíu mày, “Cậu….”
“Ngồi cùng bàn!” thanh âm của Đan Kì Diệp rất là hưng phấn, “Cậu đoán xem tôi mang cái gì cho cậu?”
Tần Dĩ Mục nói: “Lại đây tránh mưa.”
Cả người Đan Kì Diệp đều ướt, lúc này tránh mưa hay không cũng không ảnh hưởng gì, cả tâm tư của hắn đều đặt lên giấy khen, chỉ muốn biết phản ứng của ngồi cùng bàn sau khi thấy giấy khen này, mà không phải lo lắng cho mình.
“Cậu xem!” Đan Kì Diệp bày giấy khen ra, lau đi nước mưa bên ngoài tấm plastic, có thể nhìn ra bộ dạng bên trong, cười cong mắt, “giấy khen này tôi tìm rất lâu mới mua được.”
“So với giấy khen của cuộc thi số học giống nhau như đúc, nhân viên cửa hàng còn nói, là từ một xưởng làm ra.” Nói đến đây, Đan Kì Diệp hơi dừng lại, hơi ngập ngừng dùng đầu ngón tay ma xát màng plastic, “Nhưng mà, chữ bên trên có thể không giống nhau….”
“Thế nhưng ngồi cùng bàn—- mỗi một chữ này đều là tôi tự mình viết lên, có đẹp hay không tôi không nói trước, thế nhưng nó bao gồm tất cả sự nhiệt tình của người bạn ngồi cùng bàn của cậu giành cho cậu!”
Ngại ngùng cũng chỉ là muốn bảo vệ hắn, Đan Kì Diệp vỗ vỗ giấy khen, giương giọng hỏi: “Thế nào, thích không?”
“A…. sao lại không nói lời nào?” Đan Kì Diệp muốn thử giơ tay nắm lấy tay áo hắn, “Thật vui sao? Cũng không biết mở miệng như thế nào sao?
“Ngồi cùng bàn ~ có thích hay không cậu nói một lời đi nha.” Một câu cũng không nói, muốn để Đan Kì Diệp một mình nói sao.
Ô che ở trên đỉnh đầu Đan Kì Diệp, Tần Dĩ Mục đứng đối diện hắn không né tránh để mưa tùy ý làm ướt vạt áo hắn, bên tai là lời nói không ngừng thúc giục của Đan Kì Diệp.
Trong tiếng mưa rơi giữa hè, bên tai vang lên một khúc nhạc không tầm thường.
Ngay lập tức, hai người nhìn nhau không nói gì, đôi mắt thâm thúy của Tần Dĩ Mục tràn đầy tình cảm nhìn thiếu niên đang ôm giấy khen cười hồn nhiên.
Tần Dĩ Mục giơ tay nhận lấy giấy khen, ngón tay lướt qua vết mực đã dần phai, cùng với hoa văn đang tan ra mà mắt thường có thể thấy được, đây không phải là một món quà hoàn hảo, thậm chí bởi vì bị ngấm mưa, còn vừa mềm vừa ướt.
Nhưng….
“thích.”
Đan Kì Diệp ngẩng đầu, tiếng mưa rơi quá lớn hắn không nghe rõ, “Cái gì?”
“Tôi nói.” Tần Dĩ Mục không né tránh, lập tức bốn mắt nhìn nhau với hắn, “thích.”
…..
“—- hắt xì!”
“a, ngồi cùng bàn, mũi của tôi thật khó chịu.” Đan Kì Diệp bọc mình trong chăn mỏng nằm trên giường, tóc ướt sũng đã được thổi khô, nhưng trên người vẫn nhịn không được cảm thấy hơi hơi mát, rõ ràng lúc trước khi gặp mưa cũng không có loại cảm giác này.
Không biết vì cái gì, sau khi tắm nước ấm xong lại cảm thấy lạnh.
Đan Kì Diệp hít mũi, vừa rồi đi ra không thấy thân ảnh Tần Dĩ Mục, hiện tại hắn tắm xong đi ra cũng lâu như vậy, Tần Dĩ Mục vẫn không đi lên, thật sự là không để ý tới hắn! Thất gia cắn răng trực tiếp vỗ giường, hắng giọng la to: “Ngồi cùng bàn! Cậu đi đâu rồi? tiểu bảo bối thương yêu của cậu sắp bị đông chết rồi.”
“Ngồi cùng bàn, tôi sắp không chịu được, nhớ rõ nói cho mẹ tôi biết, lúc trước giữ tạp chí của bà, hoàn toàn là vì muốn giỗ bà vui vẻ và để bà mua mô hình cho tôi, cũng không phải thật sự thích, cảm tình với việc này rất bình thường, tôi chết cũng không muốn bà ấy buồn.”
“Còn nữa thay tôi chuyển lời với tiểu hoàng ở cửa tiểu khu, lần sau đừng cùng đại hắc đánh nhau, lại càng không được đi tiểu vào bát của đại hắc để khiêu khích nó, không có tôi ở nó sẽ bị cắn chết.”
“Còn có….”
Đan Kì Diệp giống như là đang dặn dò hậu sự, đem mấy hành động vĩ đại lúc trước của mình liệt kê ra, không đợi bi tráng xong rồi bắt đầu gào khóc, liền thấy Tần Dĩ Mục bưng một chén nhỏ lên đây.
Tần Dĩ Mục lời ít mà ý nhiều nói: “uống.”
Đan Kì Diệp nhìn thấy nước canh màu vàng trước mắt từ từ rơi vào trầm mặc.
Vừa rồi mở miệng không ngừng, nháy mắt liền giống như nhựa cao su, mở cũng mở không ra.
Canh gừng lúc còn nóng thì hiệu quả mới tốt, Đan Kì Diệp rõ ràng biết đây là cái gì, nhưng không chịu uống.
Tần Dĩ Mục thúc giục nói: “nhanh lên.”
“Dữ như vậy.” Đan Kì Diệp uất ức kéo chăn nhỏ của mình.
Hơi nén giận liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mục, đôi mắt như cũ không nhìn thấy chén canh gừng trước mặt.
Tần Dĩ Mục không nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống bên giường.
Trực giác Đan Kì Diệp cảm thấy không tốt, đang muốn vứt bỏ chăn nhỏ trên người mình, lúc sử dụng đến chiêu kim thiền thoát xác, Tần Dĩ Mục đã ra tay trước, một tay đã nắm lấy sau cổ hắn.
Toàn thân chỉ có một nơi sợ ngứa duy nhất đã nằm trong tay người khác, Đan Kì Diệp nào dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn mỉm cười ý đồ muốn nói chuyện với ngồi cùng bàn, muốn giảm bớt không khí xấu hổ, “Ngồi cùng bàn…. Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ.”
“Uống.”
“Uống uống uống.” Đan Kì Diệp thuận theo, khác hoàn toàn với vừa rồi, “Một ngụm thôi.”
Nói xong, giơ tay nhận lấy canh gừng.
Ngón tay thon dài bưng một chén canh gừng nhỏ, lượng không nhiều, nhưng có thể cảm nhận được uy lực của gừng trong đó.
Tuy rằng hình ảnh nhìn rất đẹp, nhưng cũng không thể thay đổi được là nó rất khó uống.
Trong lòng Đan Kì Diệp còn đang gõ bàn tính, tính toán lát nửa phải như thế nào không đổi sắc mặt mà làm đổ canh gừng này, còn phải giả vờ là đột nhiên.
Nhưng mà, Tần Dĩ Mục căn bản không cho hắn cơ hội này, có thể nói, lúc Đan Kì Diệp nâng mắt lên, Tần Dĩ Mục cũng đã nhìn ra ý tưởng trong lòng Đan Kì Diệp.
Đem hai tay Đan Kì Diệp tách khỏi cái chén, Tần Dĩ Mục dùng thìa múc một ít canh gừng, đưa tới bên miệng hắn.
Đan Kì Diệp: “….”
Hiện tại làm bộ trở mình, ‘không cẩn thận’ làm đổ cái thìa, có phải là có vẻ không cố ý hay không?
Tần Dĩ Mục nói: “dưới lầu vẫn còn.”
Ý là, làm đổ thì vẫn còn một chén khác đang chờ hắn.
Đường lui duy nhất đã bị chặn, Đan Kì Diệp bất đắc dĩ thở dài, giống như là anh hùng lên chiến trường chịu chết, ‘ngoạm’ một ngụm, nuốt vào thìa canh gừng kia.
Đột nhiên, trước mặt hắn sáng ngời, “Là ngọt!”
“Ừ.” Tần Dĩ Mục dùng thìa đảo đảo canh gừng, tiếp tục đút hắn.
Canh gừng chính là nghe mùi gừng hơi nặng, uống lên hoàn toàn không có vị cay, ngược lại có vị ngọt giống như là đang uống nước đường.
Cái này và canh gừng trước đây Đan Kì Diệp uống hoàn toàn không giống nhau.
Những canh gừng khác, uống một ngụm vị cay còn muốn xộc vào mũi.
Tần Dĩ Mục nấu, Đan Kì Diệp vô tình đã uống hết một chén.
Sau khi uống hết một chén, Đan Kì Diệp một lần nữa gói kĩ mình trong chăn nhỏ, chỉ lộ ra một cái đầu cùng Tần Dĩ Mục nói chuyện: “Đúng rồi ngồi cùng bàn, cậu vừa rồi đi đâu?”
Vừa rồi hắn gọi lâu như vậy Tần Dĩ Mục mới đáp lại, hiển nhiên Tần Dĩ Mục ngay từ đầu là không ở nhà.
“siêu thị.”
“Mua cái gì? Có khoai tây lát không? Bánh quy sô cô la cũng được.” Đan Kì Diệp phồng má, giống như con lợn nhỏ đang chờ được đút.
“Ngày mai ăn.” Tần Dĩ Mục nói: “đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đan Kì Diệp cũng không phải rất muốn ăn, liền nói: “Vậy được rồi.” Lời tuy là như thế, nhưng vẫn không nén được thất vọng.
Tần Dĩ Mục nhìn chằm chằm hắn, chợt cầm lấy bát xuống lầu, qua một hồi mới đi lên.
Không đợi mở miệng, Đan Kì Diệp liền thấy trong tay hắn cầm sô cô la.
“Oa—–! Ngồi cùng bàn tôi yêu cậu chết mất!” lúc này Đan Kì Diệp mới bỏ chăn nhỏ, ôm lấy Tần Dĩ Mục.
Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt không tốt, Đan Kì Diệp lấy hai miếng nhỏ, mình một miếng và Tần Dĩ Mục một miếng.
Mỗi lần Đan Kì Diệp hỏi Tần Dĩ Mục có muốn ăn cái gì không, mười lần đều là mười lần từ chối, sau này Đan Kì Diệp căn bản cũng không thèm hỏi, trực tiếp nhét vào miệng hắn, xem hắn còn có thể ói ra không?
“Ngồi cùng bàn chúng ta nghỉ ngơi đi.” Ăn qua sô cô la, Đan Kì Diệp vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ‘mau tới’ hai chữ còn kém viết ở trên mặt.
“Tôi ngủ phòng khách.”
“Hả?” Đan Kì Diệp hỏi: “Vì sao, lúc trước không phải chúng ta đều là cùng nhau ngủ sao?”
“Không được.” Tần Dĩ Mục rất kiên trì, hơi dừng còn nói: “hiện tại không được.”
“….???”
Không đợi Đan Kì Diệp truy hỏi, Tần Dĩ Mục đã đi ra ngoài trước, còn tri kỉ tắt đèn và đóng cửa.
Phòng bếp.
Tần Dĩ Mục thu dọn tàn cuộc chế tạo canh gừng để lại.
Túi mua sắm đặt ở trên bàn đánh bóng, trong túi nhựa chứa đủ loại đồ ăn vặt, màu sắc nhìn rất mê người.
Đem chén nhỏ để vào trong kệ chén, Tần Dĩ Mục nhìn gói đồ ăn vặt to kia trầm mặc một lúc lâu, không biết là đang nghĩ gì.
Sau một lát, hắn rút hai tờ giấy lau khô nước trên tay, tiến lên, ở trong túi đồ ăn vặt đổi đổi.
Phía dưới các loại đồ ăn vặt, làm một hộp sắp hình vuông.
Bên trên hộp viết: vị sô cô la, nhẹ và thoáng khí, cảm giác như không mang.
Ngón tay thon dài đặt lên trên cái hộp nổi lên vài phần màu sắc không rõ.
Lòng bàn tay từ từ che đi các chữ ở bên trên, đem hàm ý của những chữ này chặt chẽ giấu ở trong lòng bàn tay.
Tần Dĩ Mục thở dài, “không được.” thanh âm rất nhẹ, nó giống như một giọng nói mờ mịt.
Một lát sau, hắn lặp lại nói: “Bây giờ còn chưa được.” giọng nói khẳng định.