Editor: May
Nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy một món ăn ở trên sách Dạ Hàn, Tô Cửu Y muốn làm thử, sau đó đưa đi công ty cho Thi Ngạo Tước.
Thời gian trôi qua hai tiếng, cuối cùng Tô Cửu Y cũng hoàn thành món ăn này, mắt thấy thời gian nghỉ ngơi của nhân viên sắp đến, cô vội vã lấy từ trong ngăn chén bên cạnh ra một hộp giữ ấm sạch sẽ.
Lúc đến đại sảnh, Quyền Tâm đang răn dạy nữ hầu cắt sửa cành hoa hồng.
"Tôi thấy ngày hôm qua cô tiện tay liền ném ở chỗ này, không có ý tứ nghĩ muốn cầm, buổi sáng hôm nay lúc phát hiện rất nhiều cành hoa đều ỉu xìu, tôi đành phải cắt đứt cành hoa kia." Đầu nữ hầu đó cúi thấp đến sắp chôn vào trong lồng ngực.
"Tôi nói nghe giải thích của cô sao?" Quyền Tâm không nói lý lẽ nói, "Hơn nữa tôi từng nói tôi không muốn bó hoa này khi nào?"
Người này quá không nói đạo lý rồi...
Từ nhỏ đến lớn Tô Cửu Y bị người xa lánh khắp nơi, không ưa nhất chính là loại ỷ thế hiếp người này, cô cau mày để hộp giữ ấm ở trên bàn bên cạnh, sau đó sải bước đi qua.
"Tiểu thư, bó hoa hồng này là chúng ta đặc biệt chuẩn bị tặng cho cô, bên trong bao hàm tấm lòng người dưới như chúng tôi với cô, nhưng ngày hôm qua cô nhìn cũng lười nhìn liền tùy ý ném trên mặt đất. Như vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể coi như cô không thích thôi. Cô đã không thích, tại sao còn muốn can thiệp chúng ta xử lý nó như thế nào chứ?"
Tô Cửu Y đúng ở trước mặt Quyền Tâm, lạnh nhạt mở miệng.
"Lại là cô?" Quyền Tâm ôm ngực, xinh đẹp dựa vào ở trên ghế sofa, "Có phải không kiên nhẫn làm ở chỗ này nữa không?"
"Cũng không phải." Sắc mặt Tô Cửu Y bình tĩnh trả lời, "Nếu như Quyền tiểu thư vẫn muốn một bó hoa hồng, tôi có thể đi ra ngoài mua cho cô, nhưng cũng xin cô không nên lại tùy ý ném ở bên cạnh để nó tự héo rũ nữa, cũng đừng làm khó những người làm như chúng tôi."
Nói xong, cô không thèm chú ý phản ứng của Quyền Tâm nữa, lôi kéo nữ hầu bị dọa hỏng ở phía sau cô, xoay người rời đi.
"Thật thú vị." Quyền Tâm cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y lôi kéo nữ hầu kia rời khỏi đại sảnh, trong lúc đó đương nhiên không có quên "Bữa sáng tình yêu" mình đặt ở trên bàn.
"Vừa rồi thật sự là cảm ơn cô." Nữ hầu kia còn có chút chưa tỉnh hồn.
"Không có gì, cô cũng cẩn thận một chút, nhìn thấy cô ta liền cố gắng hết mức đi vòng qua."
Tô Cửu Y nói xong, lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ, đã mười giờ, cô muốn chạy kịp tới tập đoàn Ngạo Thiên trước khi Thi Ngạo Tước tan sở vào giữa trưa, nếu không cô bận rộn sáng sớm liền uổng phí rồi.
"Tôi còn có chút việc đi trước đây."
Thật ra sở dĩ Tô Cửu Y sẽ làm như vậy, là có nguyên nhân.
Mấy ngày hôm trước sau khi leo núi trở về, Tô Cửu Y liền đi theo Thi Ngạo Tước đưa ra một cái điều kiện, cô hy vọng mình thỉnh thoảng có thể ra cửa một chút.
Vốn Thi Ngạo Tước không quá muốn đáp ứng, dù sao cho dù có vệ sĩ bảo vệ, cũng không bằng ở trong nhà sẽ an toàn hơn.
Theo ý anh địa phương an toàn nhất trên đời này dường như chỉ có hai: Một là nhà họ Thi, hai là bên cạnh của anh.
Nhưng thật sự là không lay chuyển được Tô Cửu Y, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Tô Cửu Y đi chỗ quản sự xin phép, quản sự nhíu nhíu mày vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn mở giấy xin phép nghỉ cho cô, cô lại đến trong vườn hoa tìm quản gia Tôn.
Thi Ngạo Tước từng nói, nếu như cô nghĩ muốn ra cửa, có thể tìm quản gia Tôn, để ông an bài xe cho cô.
Khu vực gần đây rất khó đón xe, vì vậy nếu cô muốn nhanh một chút mang thứ đó đến cho Thi Ngạo Tước, chỉ có thể đi xe riếng qua, nếu không sẽ để lỡ anh.