Editor: May
"Tiểu thư, mười phút trước cô cũng nói như vậy." Một người bảo an trong đó rất là khó xử gãi gãi tóc của mình.
Tô Cửu Y mím chặt môi, ý định muốn tìm thêm một lý do.
Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước, giọng nói của anh nghe vào rất nhẹ nhàng, không có mệt mỏi cũng không có không kiên nhẫn, tại sao lâu như thế vẫn chưa có xuống, là có công việc quan trọng gì cần phải xử lý ư?
Ngay tại lúc Tô Cửu Y không biết nên tìm cớ gì, Thi Ngạo Tước xuất hiện ở phía sau của cô.
"Nơi này không có chuyện của anh nữa." Giọng nói anh lành lạnh vang lên ở trong đại sảnh rộng lớn, giống như là một chúa cứu thế đột nhiên phủ xuống, toàn thân mang theo tia sáng chói mắt.
"Dạ, tổng giám đốc." Bảo an gật gật đầu với anh, sau đó cung kính quay về cương vị công tác của anh ta.
Tô Cửu Y quay đầu lại nhìn anh, "Sao giờ anh mới xuống?"
Thi Ngạo Tước khẽ cười nhìn cô một cái, giương môi: "Vẫn luôn đứng ở trên bậc thang, em không có phát hiện mà thôi."
Tô Cửu Y: "...."
"Bên trong đựng cái gì?" Anh mở miệng, chỉ hộp giữ ấm trong tay Tô Cửu Y.
Trong nháy mắt Tô Cửu Y vứt chuyện anh trêu chọc cô đến sau đầu, sau đó nói cho anh biết mục đích mình tới nơi này, và mang cái gì đến.
Tô Cửu Y quang minh chính đại xuất hiện ở tập đoàn Ngạo Thiên như vậy, còn bị rất nhiều người nhìn thấy cảnh cô và Thi Ngạo Tước nói đùa trong đại sảnh.
Tất cả mọi người đều là một bộ dáng khiếp sợ, hoàn toàn thật không ngờ ông chủ cao cao tại thượng, lạnh lùng đến khó dùng tiếp cận lại cũng sẽ nở nụ cười.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp cả công ty, nhưng không người nào biết rốt cuộc cô gái thần bí đó là ai.
Trở lại phòng làm việc, nhìn trên sofa không có một bóng người, Thi Ngạo Tước không nhịn được nâng khóe môi lên.
Anh thật đúng là sợ Tống Trí Kha sau khi đưa Bạch Nhã ra cửa, lại tự mình quay về, sau đó quang minh chính đại lề mề.
"Sao anh lại treo cái này ở đây?" Lúc Tô Cửu Y đi tham quan phòng làm việc của anh, thấy đưuojc trên tường treo chú mèo con cô vẽ.
Thi Ngạo Tước chỉ hời hợt nói hai chữ: "Trừ tà."
Tô Cửu Y: "...."
Trừ tà?
Tranh cô vẽ, có không nỡ nhìn đến như vậy không....
Cô "à" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô bỏ hộp giữ ấm lên trên bàn, mở cái nắp ra, sau đó bảo Thi Ngạo Tước tới đây ăn.
Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở trên ghế sofa, động tác ưu nhã cầm đũa lên, nhìn món ăn trong hộp, nhíu mày: "Lại là xem từ trên sách của mặt trắng nhỏ đó ư?"
Lúc tối hôm qua còn là tiểu tình nhân, hôm nay liền trở thành mặt trắng nhỏ.
Tô Cửu Y không thể không mặc niệm ba phút cho đồng chí Dạ Hàn vô tội luôn nằm mà cũng trúng đạn kia.
"Đúng thì thế nào." Tô Cửu Y nhấc mí mắt lên làm ra bộ dáng không thèm quan tâm tới anh, nỏi nhỏ, "Người ta rõ ràng có tên."
Đáng tiếc giọng nói tận lực đè thấp vẫn bị Thi Ngạo Tước nghe được: "Tôi biết anh ta có tên."
Tô Cửu Y khôn ngoan ngồi ở bên cạnh anh, nâng cằm lên mỉm cười nhìn anh.
Sau khi Thi Ngạo Tước nếm thử một miếng thức ăn cô làm, đột nhiên cảm thấy Dạ Hàn kia vẫn có chút tác dụng, ít nhất loại món ăn có khẩu vị này, không tính là quá kém.
Huống chi, còn là Tô Cửu Y tự mình làm.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Tô Cửu Y vẫn nâng cằm lên cười, "Cảm thấy ăn ngon, anh liền ăn hết đi, như vậy tôi lại càng vui vẻ hơn."
Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên liếc nhìn quan sát cô, vốn là có nụ cười, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại có chút phát sầu.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Tô Cửu Y thở dài, nói: "Trước đây một mình quản sự làm khó tôi thì thôi đi, hiện tại ngay cả Quyền Tâm cũng bắt đầu chú ý tới tôi rồi."