Editor: May
"Tôi ăn rồi." Thi Ngạo Tước nhận văn kiện, lạnh mặt nói, "Cô đi xuống trước đi."
Thư ký cảm thấy có vẻ như không thể tin nổi, Boss chưa bao giờ thích ăn những đồ ăn mua bên ngoài, hơn nữa anh có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, vốn không cho phép dùng cơm ở nơi phòng làm việc thần thánh này, làm sao có thể sẽ nếm qua?
Nhưng căn cứ trách nhiệm nghề nghiệp "Mệnh lệnh của ông chủ chính là thánh chỉ", thư ký vẫn gật đầu, xoay người ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Bầu không khí mờ ám vừa rồi bị người đột nhiên xuất hiện đánh vỡ, khiến cho hiện tại cũng chỉ còn lại có ngượng ngùng vô tận quấn quanh lấy hai người.
Tô Cửu Y đứng dậy từ góc tường, kéo theo bước chân đi đến bên cạnh ghế sofa, cầm lấy túi xách vừa rồi vứt sang một bên, lại chậm rãi đi đến bên người Thi Ngạo Tước.
"Cái kia...." Cô ấp úng nói, "Tôi đi trở về, buổi chiều còn phải cắt tỉa vườn hoa."
Giữa lông mày Thi Ngạo Tước hiện ra vài phần mệt mỏi, theo bản năng nhíu khóe mắt, nói: "Có muốn tôi tiễn em hay không?"
Ý tứ của anh biểu hiện rất rõ ràng, nhưng Tô Cửu Y khách sáo đã quen, có lẽ là cô sợ ở trong không gian thang máy phong kín sẽ lúng túng hơn, cho nên khoát khoát tay nói với anh, "Không cần."
Ra khỏi cửa chính tập đoàn Ngạo Thiên, Tô Cửu Y vẫn chưa định thần lại từ trong hoảng hốt vừa rồi.
Đây không phải mơ, là tồn tại chân thật.
Lần này cô và Thi Ngạo Tước đều không uống rượu, ý thức hai người đều rất thanh tỉnh.
Vậy rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh sẽ nghĩ muốn hôn cô?
Chung đụng mấy tháng nay của hai người giống như bộ phim cũ, Tô Cửu Y nhớ lại một màn rồi một màn ở trong đầu, cuối cùng sợi dây rối loạn sửa sang không rõ đó vẫn là càng quấn càng loạn.
Mãi cho đến khi cô trở lại nhà họ Thi, tâm tư xuất thần đã lâu mới trở về một lần nữa.
Thời gian nghỉ trưa, đại khái đại đa số người đều sẽ ăn cơm ở trong phòng ăn của nhân viên, chỉ là không biết đại tiểu thư kia được chiếu cố như thế nào, có lại cáu kỉnh hay không.
Thật ra Tô Cửu Y đều hiểu những đạo lý Thi Ngạo Tước đã nói, trước đây cô vẫn luôn bị người khác cười nhạo, cũng hiểu rõ vấn đề tương tự.
Cô và Triệu Thư Nhã từng đấu tranh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng đều đã được người khác khuyên can mà chấm dứt.
Cũng không biết giờ phút này bà ta đang làm gì, chắc hẳn chuyện Tô Trấn Hùng ở bên ngoài đã cho bà ta đả kích rất lớn đi.
Cũng đúng, người cao ngạo đến không ai bì nổi như bà ta làm sao có thể chịu được loại phản bội này, huống hồ chờ sau khi chuyện này phơi bày, bà ta nhất định sẽ nhận phải ánh mắt khác thường của người khác.
Tô Cửu Y chưa bao giờ cảm thấy mình là thánh nữ tâm địa thiện lương, cho nên cô vẫn chưa tới mức đồng tình với Triệu Thư Nhã, hơn nữa cũng quả thật bởi vì là do bà ta tự làm tự chịu.
Có câu ra ngoài lăn lộn, lúc nào cũng phải trả giá.
Liên tiếp vài ngày trôi qua, Tô Cửu Y vẫn luôn ở trong vườn hoa chăm sóc hoa của mình, sau đó bớt thời giờ quét dọn vệ sinh trong phòng Thi Ngạo Tước, chỉ là hai người cũng không có gặp nhau.
Tô Cửu Y là cố ý trốn tránh Thi Ngạo Tước.
Trực giác nói cho cô biết, có thể Thi Ngạo Tước cũng có cảm tình với cô, nếu không mấy ngày nay cũng sẽ không đối với cô tốt như vậy.
Bởi vì nếu coi cô như là một manh mối, cũng chỉ cần để ở nhà là tốt rồi, cũng không cần anh tự mình chiếu cố cô.
Nhưng lý tính lại nói cho Tô Cửu Y biết, kết quả sau cùng của đoạn tình cảm này cũng chỉ có thể là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bối cảnh gia đình bọn họ chênh lệch quá lớn, tuy rằng nhà họ Tô cũng có một chút địa vị ở trên thương trường, nhưng so với nhà họ Thi bá chủ đầu rồng trong giới thương nghiệp, quả thật chính là chín trâu mất một sợi lông, cách biệt một trời một vực.
Tô Cửu Y rất biết người biết ta, cô biết mình hoàn toàn không treo cao lên Thi Ngạo Tước nổi, cho dù cô quả thật rất thích anh