Editor: May
Cũng đúng lúc này, điện thoại tiếp thông, truyền đến tiếng nói mang theo vài phần xin lỗi của Dạ Hàn: "Xin lỗi Cửu Y, tạm thời gặp được chút chuyện chưa kịp nói cho em biết đã rời đi trước, em sẽ không để tâm chứ?"
Nghe được giọng nói của Dạ Hàn, Tô Cửu Y theo bản năng đứng lên, muốn cướp di động về từ chỗ Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước nhìn cô một cái, giơ cao điện thoại di động, bởi vì không gian trong xe vốn là nhỏ hẹp, cho nên động tác Tô Cửu Y hoàn toàn rất bất tiện, cô với tay tới, nhưng vẫn là kém một khoảng cách lớn.
"Em vẫn đang nghe chứ?"
Chậm chạp không đợi được câu trả lời của Tô Cửu Y, Dạ Hàn đầu kia lại lên tiếng.
"Tôi...."
Hai chữ "Đang nghe", bị một ánh mắt của Thi Ngạo Tước bức trở về, anh nhướng mày kiếm, sắc mặt chìm lạnh, như là đang cảnh cáo cô, "Dám nói thử xem."
Tô Cửu Y thành công bị anh uy hiếp, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cô vốn cho rằng Thi Ngạo Tước sẽ trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì trước đó ấn tượng của anh với Dạ Hàn cũng không tốt lắm, hơn nữa lúc nào cũng gọi Dạ Hàn là "tiểu tình nhân của em" "mặt trắng nhỏ".
Không ngờ, anh lại chậm rãi đặt điện thoại di động vào bên tai, thản nhiên nói: "Cô ấy đi toilet rồi, có lời gì nói với tôi cũng như vậy."
Thái độ của anh rất rõ ràng, nói như vậy hoàn toàn là đang tuyên thệ chủ quyền, nói cho đối phương biết Tô Cửu Y đã là người của anh.
Đầu kia, lập tức truyền đến giọng nói sang sảng của Dạ Hàn: "Vậy lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô ấy."
Cúp điện thoại, Thi Ngạo Tước trả điện thoại di động lại cho Tô Cửu Y, biểu cảm trên mặt anh không có thay đổi gì, vẫn là một mảnh lạnh nhạt.
Anh ưu nhã chuyển động tay lái, lái xe đến trên đường xe trước sân liền dừng lại, Tô Cửu Y sợ anh lại đến cởi dây an toàn cho cô, vì vậy xuống xe trước anh một bước.
"Tước thiếu, em về phòng thay quần áo trước đây."
Tô Cửu Y viện cớ muốn đi, Thi Ngạo Tước lại khoanh tay đứng ở trước mặt của cô, chặn đường đi.
Anh nhìn xuống cô từ trên cao, lạnh nhạt mở miệng: "Em không có gì muốn làm ư?"
Tô Cửu Y không rõ ẩn ý trong lời nói của anh, hỏi: "Còn có cái gì phải làm sao?"
"Em cứ nói đi." Anh nhíu mày, giọng nói lạnh đến mức dị thường: "Bình thường lúc người yêu tách ra, không phải đều cần làm chút gì đó ư."
Anh vừa nói như vậy, trong nháy mắt Tô Cửu Y tưởng tượng ra một hình ảnh: Cô nhón chân lên tiến đến trước mặt anh, sau đó chủ động hôn anh một cái, nói: "Tước, một lát nữa gặp."
Loại bức tranh gió này thật là quỷ dị, tuy rằng hiện tại cô xem như bắt đầu hẹn hò với anh, nhưng quan hệ giữa bọn họ chưa đến mức đó.
"Cái kia...." Tô Cửu Y trầm tư một lúc, sau đó hỏi, "Muốn hôn một chút không?"
"Ngu ngốc." Thi Ngạo Tước vươn tay vuốt vuốt đầu của cô, thấp nói: "Chỉ muốn em nói gặp lại mà thôi, đang nghĩ cái gì vậy."
Gì?!
Chỉ là muốn cô nói gặp lại?
Vậy mới vừa rồi anh còn nói đến mờ ám như vậy, hại cô nghĩ ngợi lung tung, còn mơ mộng ra một hình ảnh mức độ lớn như vậy.
Mặt Tô Cửu Y có chút nóng lên, vì không để cho Thi Ngạo Tước phát hiện sự bối rối của cô, cô vội vã nói rõ: "Gặp lại", sau đó liền xoay người bỏ chạy.
"Ngược rồi."
Lúc chạy ra 4-5m xa, Tô Cửu Y nghe được Thi Ngạo Tước nhắc nhở như vậy.
Lúc này cô mới chú ý tới phương hướng này là thông đến cửa lớn, mà tòa nhà chính, lại ở phương hướng ngược lại. Nói cách khác, cô đi sai đường rồi...
Mặt Tô Cửu Y lập tức đỏ một mảng lớn, quả nhiên phụ nữ trong tình yêu đều là ngu ngốc.