Editor: May
Sau khi xuống lầu, Tô Cửu Y lập tức đi tìm Thi Ngạo Tước, vừa rồi nhận được tin nhắn của anh, anh nói anh đợi cô ở sân sau, vì vậy cô một khắc cũng không ngừng chạy tới sân sau.
Không có bị phủ nhận, cô dĩ nhiên muốn nói cho anh biết đầu tiên, vốn cho rằng cô và anh bắt đầu là một sai lầm, có lẽ sẽ gặp phải phản đối của rất nhiều người, đến cả chính cô cũng cảm thấy đây sẽ là một đoạn tình cảm không có kết quả, thật không ngờ, hôm nay cô lại có thể vượt qua một cửa khó khăn nhất.
Xa xa, Tô Cửu Y liền nhìn thấy một người đàn ông thon dài đứng ở dưới tàng cây, anh lười nhác nghiêng dựa vào trên thân cây, chân dài xếp chồng, anh cầm điện thoại trong tay, không biết đang nhìn cái gì, có chút nghiêm túc.
Tô Cửu Y biết thói quen của Thi Ngạo Tước, bình thường lúc ở nhà anh thích xem chút báo chí tài chính, ra ngoài thỉnh thoảng sẽ dùng di động xem tin tức.
Nhìn anh hết sức chuyên chú như vậy, đại khái là đang xem tin tức đi.
Tô Cửu Y nghĩ như vậy, liền thả chậm bước chân, cô lo lắng mình đột nhiên lên tiếng sẽ quấy rầy đến anh, đứng cách anh khoảng hai mươi mét xa một hồi.
Cô đứng vị trí này có thể dễ dàng nhìn thấy được bên mặt của Thi Ngạo Tước, anh đưa lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào trên người của anh, giống như vương giả giáng xuống từ trên trời, quanh thân được bao phủ một tầng sáng bóng chói mắt.
"Tước thiếu "
Thấy anh chậm chạp không có phát hiện bên cạnh có người, Tô Cửu Y liền nhẹ hô một tiếng.
Có lẽ là nghe được tiếng nói của cô, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, hình dáng khuôn mặt như đao khắc càng thêm rõ ràng, đôi mắt sâu và đen mang theo dòng nước xoáy khiếp người, dường như sẽ hút người vào trong.
"Gọi anh?"
Nhìn thấy Tô Cửu Y, người đàn ông giương khóe môi lên, anh đang cười, cười đến có chút không rõ thâm ý.
Trong nháy mắt Tô Cửu Y cho rằng gọi sai người, nhận lầm người, bởi vì giọng điệu, cách nói chuyện, và bộ dạng cười của người đàn ông trước mặt này thật sự là không liên lạc được với Thi Ngạo Tước vĩnh viễn lạnh băng băng ở trong ấn tượng của cô.
Cô dụi dụi mắt, muốn xác định ý nghĩ của mình, nhưng khi cô nhìn hình dạng người đàn ông này lần nữa, lại hủy bỏ cách nghĩ vừa rồi của mình.
Làm sao có thể không phải anh chứ?
Lông mi dày, đôi mắt thâm thúy, mũi anh tuấn, môi mỏng manh, những điều này là dấu hiệu của Thi Ngạo Tước, đẹp trai đến làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
Tô Cửu Y đi về phía anh, dừng lại ở nơi cách anh khoảng nửa mét xa, nói: "Mẹ của anh không có làm khó em."
"Mẹ của tôi?"
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của anh ta mang theo vài phần lưu manh.
Vẻ mặt Tô Cửu Y đột nhiên cứng lại một chút, người đàn ông này vẫn là Thi Ngạo Tước cô biết ư? Tại sao bộ dạng cười của anh, chằng hề giống anh chút nào!
Chẳng lẽ là ngã bệnh sao?
"Có phải anh không thoải mái ở đâu không?" Tô Cửu Y nói xong, đưa tay dò xét trên trán đối phương, muốn dò xét nhiệt độ cơ thể anh một chút.
"Cô hầu gái như cô, hơi thú vị đấy." Người đàn ông cười đẩy tay của cô ra, đùa giỡn ngược nói: "Hiện tại người làm nhà họ Thi đều không tuân quy củ, động tay động chân như vậy ư."
"Anh...." Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Tô Cửu Y theo bản năng lui về sau một bước, sau đó cảnh giác nhìn anh ta, "Anh không phải Tước thiếu!"
"Là tôi." Anh nói.
"Không phải anh." Ở cùng với anh lâu như vậy, thời gian tiếp xúc rất lâu, sao cô có thể ngay cả anh cũng không phân biệt được.
"Chính là tôi." Lúc người đàn ông nói lời này, nhếch môi nở một nụ cười tà khí, ánh mắt của anh có chút thâm trầm, khiến người ta đoán không ra anh đang suy nghĩ gì.
"Anh mới không phải!" Tô Cửu Y nói.