Editor: May
Nụ cười cương cứng ở trên mặt, Tô Cửu Y rầu rĩ "ồ" một tiếng, sau đó rất tự giác đặt Popcorn ở chỗ ngồi trống bên cạnh.
Đại khái là thấy được mất mát từ trên bóng lưng của cô, Thi Ngạo Tước mở miệng nói: "Thỉnh thoảng ăn một chút không có ảnh hưởng quá lớn."
Bản tính của phụ nữ là ăn, mà thiên tính của Tô Cửu Y là có thể ăn, còn vô cùng thích ăn đồ ngọt. Cô biết ăn đồ ngọt là một thói quen rất xấu, nhưng chính là không khống chế nổi mình.
Nhưng hôm nay lại rất kỳ quái, bởi vì một câu của Thi Ngạo Tước, cô khắc chế dục vọng muốn ăn của mình, xem hết bộ phim rồi nhưng nhìn cũng không thèm nhìn Popcorn đặt ở bên cạnh.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Tần Thiếu Bạch tới đón Thích Cảnh Nhân, bảo là muốn mang cô đi ăn thịt nướng, hỏi Thi Ngạo Tước có muốn đi không, kết quả Thi Ngạo Tước dùng một câu lý do "Không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe", từ chối đi.
Nhưng Tô Cửu Y lại thèm ăn, trước kia lúc còn làm việc ở Ciaos, cô thường xuyên cùng Thích Cảnh Nhân đi ăn quán ven đường, có đôi khi còn có thể uống một hai lon bia, tuy rằn tửu lượng cô không tốt, không uống rượu được, nhưng có Thích Cảnh Nhân ở cạnh, cô liền sẽ buông thả chính mình, bởi vì mỗi một lần cô uống say, Thích Cảnh Nhân đều sẽ nghĩ mọi cách kéo cô về nhà.
Cô không nói lời nào đi theo sau lưng Thi Ngạo Tước, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, đại khái là suy nghĩ vấn đề thất thần không để ý đến Thi Ngạo Tước đi ở phía trước đã dừng lại, không đầu không đuôi đụng vào.
Thi Ngạo Tước cao hơn Tô Cửu Y một cái đầu, cho nên cô vừa đụng vào, cái trán đúng lúc đâm vào trên vai của anh.
Cái va chạm này khiến Tô Cửu Y lập tức hồi thần, xoa trán của mình nói xin lỗi: "Xin lỗi Tước thiếu, vừa rồi em...."
"Muốn ăn cái gì?" Thi Ngạo Tước trực tiếp đánh chặt đứt lời của cô.
Tô Cửu Y sững sờ một chút, sau đó hồi đáp: "Đều được."
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, nắm đồ vặn cửa mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Tô Cửu Y sau lưng, ý bảo cô lên xe.
Tô Cửu Y sáng tỏ, khom người chui vào trong xe, sợ Thi Ngạo Tước lại cài giây nịt an toàn cho cô, ngồi vào đầu tiên liền muốn đi kéo dây an toàn, muốn tự cài lên, nhưng động tác của cô vẫn chậm một bước.
Thi Ngạo Tước cúi người xuống, vừa cài dây an toàn cho cô, vừa nói: "Sau này loại chuyện này, để anh."
Tô Cửu Y đương nhiên biết anh chỉ là chuyện cài dây an toàn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích ứng được, anh tự động thủ cài dây an toàn cho cô có lẽ là bắt đầu từ buổi sáng đi ra từ khu vui chơi, cũng chính là sau khi cô và anh xác định quan hệ yêu đương.
Anh quả thật là một người đàn ông rất có nguyên tắc, bởi vì trước đó anh cũng chưa từng làm qua chuyện như vậy, nói cách khác, có thể ở trong tiềm thức của anh, đàn ông cài dây an toàn cho phụ nữ phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ở cùng nhau.
Hơi thở ấm áp rơi xuống trên mặt Tô Cửu Y, làm cô cảm thấy có chút thẫn thờ, ngay lúc này đột nhiên cảm thấy không chân thực như là đang nằm mơ, giữa cô và anh bắt đầu rất hoang đường, cũng rất buồn cười.
Vốn cho rằng từ sau lần kia sẽ thấy không liên quan, không ngờ sẽ bởi vì có vài chuyện kéo lại cùng một chỗ, hai bên từng bước từng bước tới gần, đều chìm đắm ở trong thế giới của đối phương.
"Cảm ơn anh, Tước thiếu" Tô Cửu Y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đối diện với đôi mắt lành lạnh kia, cô cười: "Cảm ơn anh cho em cảm giác an toàn, để cho em không phải cô độc nữa."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Thi Ngạo Tước trở nên nhu hòa, anh giơ tay vuốt vuốt tóc của cô, sau khi im lặng thật lâu, mới nói: "Chỗ có anh, chính là nhà của em."
Tô Cửu Y cắn môi gật đầu, hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, dường như có một cổ dậy sóng muốn tràn lan.