Editor: May
"Tại sao rời khỏi thành Đô, em tốt nhất cho tôi một lời giải thích, nếu không em tốt nhất đốt nhang cầu nguyện cửa nhà em sẽ không bị ngũ mã phanh thây."
Giọng nói cường ngạnh lại bá đạo, mang theo thịnh nộ rõ ràng, khiến cho Thẩm Chanh bên kia điện thoại gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của anh.
Nhưng mà anh tức giận thì có xu liên quan gì với cô? Cô đi chỗ nào thì có mấy phần tiền liên quan gì với anh? Phải giải thích cái gì?!
Cô giống như khiêu khích mở miệng: "Nếu anh khó chịu, muốn đi đập bể cửa nhà tôi, nên đập như thế nào thì đập như thế đó, thích đập bể ra sao cũng được, dù sao tôi không tốn tiền."
Tút, tút.... -
Sự thật nói cho Thẩm Chanh biết, cô đã thành công chọc giận một con Liệp Báo.
Không, phải nói là một con Liệp Báo hung mãnh!
Nếu như đoán không sai, chờ anh mài nhọn móng vuốt sắc bén, sẽ tàn nhẫn bổ nhào về phía con mồi, hung hăng xé nát nó, nuốt vào trong bụng.
Năm phút sau, điện thoại của Thẩm Chanh vang lên, người gọi là bà Lý Thẩm Nhi.
Vừa tiếp nghe điện thoại, liền truyền đến giọng nói vội vàng của bà Lý Thẩm Nhi, "Chanh Tử Chanh Tử, có phải các người đắc tội ai không! Vừa rồi tới một đám lưu manh, đập bể nhà của cháu rồi!"
Thẩm Chanh siết chặt di động, nghiến răng nghiến lợi, không sai, đúng là lưu manh!
Cô không lên tiếng, bà Lý Thẩm Nhi càng nóng nảy hơn, "Chanh Tử, ta thấy vẫn là báo cảnh sát đi, các người nhanh chóng quay về, nhìn xem có mất thứ gì hay không...."
Báo cảnh sát?
Đáng tiếc người kia là lưu manh có quyền thế có bối cảnh, không sợ trời không sợ đất.
Đừng nói là cảnh sát, dù là cục trưởng cảnh sát ở trước mặt anh ta cũng phải cúi đầu khom lưng.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy đau đầu, đau thắt lưng, toàn thân đều đau.
"Dì Lý Thẩm Nhi, lúc này đã hơn nửa đêm, đừng báo cảnh sát, lãng phí cảnh lực. Hơn nữa, nhà cháu không có thứ gì đáng giá, đập phá đúng lúc thay mới." Dù sao cũng không tốn tiền của cô!
Thẩm Chanh nổi tiếng là rất nóng nảy, nếu đổi là trước kia, khi cô biết là ai đập bể thì sẽ không thể không trở về.
Nhưng hôm nay gặp phải chuyện sốt ruột này lại có thể không có ý định so đo, không khỏi khiến cho bà Lý Thẩm Nhi cảm thấy cô có chút khác thường.
Mở miệng dò hỏi, lại bị Thẩm Chanh thuận miệng qua loa cho qua, bà Lý Thẩm Nhi cũng chỉ đành dừng lại ở đây.
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh dùng di động mở web Thương Thành ra.
Đăng kí một tài khoản, nhập vào tấm thẻ vàng khi Thi Vực cho cô kia, rồi bắt đầu hành trình mua sắm vui sướng.
Nhãn hiệu nội y sexy, mua!
Bao cao su, mua!
Búp bê thổi khí của ngôi sao Tô San nổi tiếng, mua!
Chưa đến mười phút, cũng đã chà rơi tròn tám vạn đồng.... -
Hỏi tại sao Thẩm Chanh hào phóng như vậy, đáp án đương nhiên là, dùng tiền của người khác tìm kích thích, có thể không hào phóng sao?
Sau khi mua qua internet xong, cô nhắn lại cho một chủ tiệm ghi chú: Xin in tên sản phẩm ở trên hóa đơn chuyển phát nhanh.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, thành Đô.
Người hầu trong biệt thự ở trong nửa tiếng, ký nhận không dưới mười gói đồ chuyển phát nhanh.
"Bao cao su - nhãn hiệu thật sướng, an toàn lại tin cậy."
"Nội y sexy nhãn hiệu sờ một cái, khiến cho bạn một phút tính trí dâng trào."
"Búp bê thổi khí nhãn hiệu khó có thể cầm giữ, khoảng cách tiếp xúc với ngôi sao Tô San nổi tiếng cực ngắn, khiến cho bạn có khoái cảm chân thật nhất!"
Một người hầu nam cầm mấy chuyển phát nhanh vừa đưa đến đi vào vào từ cửa lớn, vừa đi vừa đọc chữ to trên hóa đơn chuyển phát nhanh, nào ngờ lập tức khiến mặt đám nữ bộc chung quanh đỏ tới mang tai.
Chỉ vừa nghe một chút cũng đã khiến người ta không nhịn được muốn chảy máu mũi rồi...
Bao cao su - nhãn hiệu thật sướng, nội y sexy nhãn hiệu sờ một cái, búp bê thổi khí nhãn hiệu khó có thể cầm giữ, đây là cách chơi mới của thiếu gia sao?
Nhưng là.... Bao cao su và nội y sexy thì có thể lý giải, tại sao còn có một búp bê thổi khí?
Chẳng lẽ lúc này thiếu gia đặc biệt háo sắc....