Editor: May
Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu lên, đại khái là thấy được áy náy trong mắt Mạc Cẩn, cô mở miệng nói: "Thật ra con đã không trách ba, mấy tháng rời khỏi phủ tổng thống, ít nhất con đã xác định một việc. Đối tượng ba chọn lựa kết hôn với con là một người có phẩm chất rất tốt, một người đàn ông ưu tú ở tất cả các phương diện."
"Thật sao?" Mạc Cẩn nghe cô nói như vậy, lộ ra nụ cười, "Vậy con đồng ý mối hôn sự này rồi?"
"Con không đồng ý." Thích Cảnh Nhân rất trực tiếp trả lời vấn đề của ông, sau đó nói ra nguyên nhân cô không đồng ý: "Con và Thi Ngạo Tước không phải là người cùng một thế giới, hai người miễn cưỡng sống chung với nhau như vậy chắc chắn sẽ không hạnh phúc."
"Tại sao?" Mạc Cẩn hỏi.
"Bởi vì anh ta có người mình yêu." Thích Cảnh Nhân rất hiểu ba của mình, tuy rằng ông làm việc rất độc đoán, nhưng ông sẽ không mù quáng quyết định một việc, cho nên giải trừ hôn ước với Thi Ngạo Tước, còn đợi thương lượng.
"Nó có người yêu hay không ba sẽ phái người đi thăm dò, bây giờ con trở về rồi, vậy ở trong phủ tổng thống đừng đi nữa." Mạc Cẩn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: "Con người thừa kế tổng thống kế tiếp, thường hay xuất đầu lộ diện sẽ dẫn đến họa sát thân, có biết không?"
"Con nói con không làm Tổng thống." Thích Cảnh Nhân nói: "Điều kiện của anh con đều tốt hơn con ở tất cả phương diện, anh ấy thích hợp thống trị quốc gia hơn con. Con chỉ là một người phụ nữ, dã tâm của con lớn hơn nữa cũng không sánh bằng một phần mười của đàn ông. Nếu như con thật sự đã làm Tổng thống, sớm muộn gì cũng sẽ chôn vùi cơ nghiệp ba gầy dựng được thôi."
Sở dĩ Thích Cảnh Nhân sẽ rời khỏi Phủ Tổng thống có hai nguyên nhân, một là hôn sự của cô và Thi Ngạo Tước, hai là cô đã bị chọn là người thừa kế kế tiếp. Hai điều này đều không phải chuyện cô muốn, cho nên cô không chịu thỏa hiệp.
Nếu như không phải Tô Cửu Y đã xảy ra chuyện như vậy, có lẽ Thích Cảnh Nhân sẽ không trở về, bởi vì cô rất rõ ràng, một khi trở lại cái chỗ này liền sẽ không còn có tự do. Phủ Tổng thống tựa như một căn nhà giam, cứng rắn vây khốn cô.
Mạc Cẩn thở dài, chân thành thấm ý nói: "Anh của con có năng lực bảo vệ tốt mình, nhưng con không có. Ở trong hoàng tộc, thân bất do kỷ. Ba có thể tận lực chính là cho con một địa vị, con chỉ có trên cao vời vợi, mới có thể không bị thương tổn. Cảnh Nhân, con phải hiểu ba làm tất cả cũng là vì tốt cho con."
"Con biết."
Kết thông gia với nhà họ Thi, từ đó vững chắc địa vị nhà họ Mạc ở giới kinh doanh và giới chính trị, nhà họ Thi phú khả địch quốc, một khi hai nhà kết thông gia thành công, sau này hai nhà sẽ là liên thủ mạnh mẽ, không thể phá vỡ.
Thích Cảnh Nhân rất rõ ràng dụng ý của ba mình, sở dĩ ông làm như vậy cũng không phải là vì tiền tài nhà họ Thi, mà là muốn tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc. Nếu như tương lai cô thật sự kế thừa ngôi vị tổng thống, cô sẽ đối mặt với đủ loại nguy hiểm, mà có thể ngăn cản những vấn đề này cũng chỉ có nhà họ Thi.
Cha con hai đều rơi vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, Thích Cảnh Nhân chủ động phá vỡ cục diện yên lặng, cô hỏi Mạc Cẩn: "Ba, ba có thể tra được hành tung Bắc Mặc không?"
"Bắc Mặc?" Mạc Cẩn nhíu lông mày một chút, "Con tra hành tung cậu ta làm cái gì?"
"Anh ta đả thương bạn của con, hơn nữa còn là trọng thương." Thích Cảnh Nhân nhướng lông mày một chút, nói: "Từ trước đến nay con gái là người có oán báo oán có thù báo thù, anh ta thiếu nợ con, dù thế nào con cũng phải đòi lại."
"Cảnh Nhân." Sắc mặt Mạc Cẩn lập tức trầm xuống, răn dạy cô nói: "Nhà họ Bắc với chúng ta là thế giao, Bắc Mặc lại là con trai của tướng quân, cho nên không thể để cho con hồ nháo."