Editor: May
Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha cảm thấy mình tới rất không đúng lúc, bởi vì nhìn thấy cửa không khóa, hai người liền trực tiếp đi vào, kết quả thấy được một màn triền miên ở bên trong, ăn thức ăn cho chó một phen.
Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lùi ra khỏi phòng, nhân tiện săn sóc khép cửa phòng lại.
Thi Ngạo Tước là đi ra khỏi phòng vào mười phút sau, nhìn thấy hai người đang ngồi xổm hút thuốc trên đầu hành lang cách đó không xa, anh liền sải bước đi tới chỗ bọn họ.
Lúc nãy khi Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đi vào anh đại khái đã phát hiện được, cho nên lúc anh nhìn bọn họ, vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm.
Thi Ngạo Tước ở trước mặt người khác dường như vĩnh viễn đều là bộ dạng này, che dấu lòng của anh rất khá, sẽ không biểu lộ ra cảm nghĩ của anh, sẽ không để cho người ta cảm nhận được hỉ nộ ái ố của anh.
Sau khi đến gần Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha, Thi Ngạo Tước lấy từ trong túi quần tây ra một hộp thuốc sang quý ném cho Tống Trí Kha, Tống Trí Kha ngược lại cũng không khách sáo, nhận lấy hộp thuốc liền trực tiếp mở hộp ra, tự rút một điếu ngậm lên miệng, sau đó đưa hộp thuốc lá sang cho Tần Thiếu Bạch.
Tần Thiếu Bạch cũng nhận lấy hộp thuốc, rút ra một điếu từ bên trong, sau khi đốt mới trả hộp thuốc lại cho Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước tựa ở trên lan can cầu thang, lười nhác vuốt vuốt hộp thuốc lá trên tay, nhìn hai người đàn ông đang hút thuốc trước mặt.
"Nói, anh và Thích Cảnh Nhân thế nào rồi?"
Tống Trí Kha phun ra một vòng khói về phía Tần Thiếu Bạch, lập tức rước lấy một ánh mắt xem thường của đối phương, Tần Thiếu Bạch hút một hơi thuốc, nói: "Giống như chú nghĩ."
"Sớm nói giữa các người không thể nào." Tống Trí Kha cười: "Còn tiếp tục quay lại làm công tử phong lưu của anh đi, đoán chừng những cô bị anh lạnh nhạt, không được tán gẫu cũng sắp cỏ mọc dài rồi."
"Vị trí trong lòng chỉ lớn như vậy, đã bị lấp đầy, đâu còn dung nạp được những người phụ nữ khác." Tần Thiếu Bạch nói xong, chậm rãi khép mắt lại, anh dựa vào trên tường hút thuốc một hơi tiếp một hơi, không biết nghĩ tới điều gì, anh đột nhiên cười ra tiếng.
Tống Trí Kha liếc anh một cái, than một tiếng: "Người đàn ông bị tình yêu làm tổn thương."
"Mang cô ấy trở về đi."
Thi Ngạo Tước đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng mở miệng, giọng nói anh rất bình tĩnh, như là đang tự thuật một chuyện không quan trọng.
Có câu gọi là người trong cuộc lúc nào cũng u mê, còn người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân làm người trong cuộc, có lẽ sẽ hiểu không rõ lòng của mình, không biết mình nghĩ muốn cái gì, cho nên mới phải để lỡ lần nữa.
Nếu như bọn họ sớm một chút phát hiện tình cảm của đối phương, có lẽ cũng sẽ không đi đến một bước này, sẽ không tách ra.
Tuy rằng Thi Ngạo Tước chưa bao giờ hỏi qua Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân, nhưng anh lại biết, bọn họ đều là yêu đối phương, chỉ là vùi dưới đáy lòng không chịu nói ra mà thôi.
"Không được." Tần Thiếu Bạch chậm rãi mở miệng, hai chữ này nghe rất dứt khoát, nhưng chỉ có chính anh mới biết được lúc nói ra khỏi miệng có bao nhiêu khó khăn.
Anh mở mắt, cúi đầu nhìn điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, nhếch môi mang theo độ cong ý cười.
Thuốc cũng sắp hết, ngọn lửa trở nên càng ngày càng yếu ớt, giống như giữa anh và Thích Cảnh Nhân, giải tán, thì có thể phai nhạt, sau đó trở lại điểm ban đầu.
"Bỏ được sao?" Thi Ngạo Tước lạnh nhạt hỏi.
"Chỉ cần không nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ bỏ được." Chỉ cần cô không cả ngày lắc lư ở trước mặt anh, không thừ người bần thần ngủ gà ngủ gật ở trước mặt anh, không chơi trò chơi đến la hét ở trước mặt anh, không uống rượu uống đến say mèm ở trước mặt anh, thì anh có thể khắc chế mình không thèm nhớ cô nữa.