Editor: May
Ngay tại lúc anh xoay người đi đến đầu hành lang, đèn treo nhỏ trong chỗ quầy bar đột nhiên sáng lên, Thích Cảnh Nhân nghiêm túc xem xét nhãn hiệu rượu đỏ trên quầy bar ngẩng đầu lên, đại khái là nghe được tiếng bước chân, cô men theo nơi phát ra âm thanh nhìn sang.
Vẫn là muộn một giây, lúc ánh mắt của cô vừa mới đuổi theo, Tần Thiếu Bạch vừa vặn đi qua một khúc quanh, chỉ một bóng lưng cũng keo kiệt không để lại, liền biến mất ở cuối hành lang.
Thích Cảnh Nhân nhún vai, nghĩ có thể là vị khách kia đi phòng đã bao trước đó, cũng không có nghĩ nhiều. Cô cầm dụng cụ mở chai qua, mở chai rượu đỏ ra, tiếp theo cầm ly đế cao tinh sảo từ bên cạnh tới.
Cô ngồi xuống ở trên ghế xoay, cầm ly rượu nhìn một lúc, biểu cảm trên mặt vẫn luôn lạnh nhạt, không có thay đổi gì. Thật ra cô vẫn luôn không thích cười, chỉ là sau khi quen biết Tần Thiếu Bạch, phong cách liền chầm chậm thay đổi.
Hiện tại tất cả lại trở về điểm ban đầu, cô nghĩ cô cũng có thể khôi phục trạng thái trước kia. Cô phải trở nên khó có thể tiếp cận một chút, giống như Thi Ngạo Tước, trên mặt trên người của anh dường như vĩnh viễn đều viết mấy chữ "Người lạ chớ lại gần".
Tuy rằng lúc này còn chưa tới thời gian buôn bán, nhưng vẫn có khách tới, có thể là nhìn thấy chỗ quầy bar sáng đèn, hơn nữa không có trưng bày bảng hiệu "Tạm không cung rượu", liền có người tới gọi rượu uống.
Thích Cảnh Nhân pha chế rượu xong, thỏa mãn từng yêu cầu của bọn họ, đợi cho những người kia đều rời đi cô mới ung dung tự nhiên rót một ly rượu đỏ uống, rượu đỏ có chút sáp miệng, vị không giống như mỗi lần uống vào ngày xưa, như là thiếu cái gì đó, thiếu cái gì.
Cô nằm sấp ở trên quầy bar, lúc có lúc không đung đưa ly rượu, chất lỏng trong ly bởi vì động tác của cô mà nhẹ nhàng lắc lư, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra tia sáng chói mắt.
Thích Cảnh Nhân buông ly rượu xuống, cầm rượu đỏ vừa mở qua xem xét, đã xác nhận bốn lần, rượu trước kia và bây giờ cô uống quả thật là cùng một nhãn hiệu.
Nhưng tại sao, cô lại cảm thấy thiếu một loại hương vị.
Cô dùng sức nhắm mắt một chút, nhớ lại mỗi một chút khung cảnh uống rượu trước kia. Trước kia cũng là tự rót tự uống như thế này, nhưng lại rất thoải mái, rượu đỏ chui vào trong miệng không sáp không đắng, vị vô cùng tốt.
"Mỹ nữ, cho tôi một ly Whisky."
Một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi ở phía trước quầy bar, mục đích ban đầu của ông ta có thể là vì uống rượu, nhưng ngồi xuống liền nhìn thấy bộ ngực như ẩn như hiện của Thích Cảnh Nhân, vì vậy liền nuốt nước miếng một chút, híp mắt nhìn cô chằm chằm.
Thích Cảnh Nhân quét mắt nhìn ông ta một cái, sau đó ngồi thẳng lên, cầm rượu đỏ trong tay đặt mạnh xuống quầy bar, "Nhìn cái gì?"
Giọng nói của cô rất lạnh lẽo, tuy rằng âm lượng không lớn, nhưng đều sẽ khiến cho người cảm thấy không rét mà run. Ánh mắt của cô giống như dao găm sắc bén, chỉ liếc mắt một cái liền có thể khiến người ta mình đầy thương tích.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, cười dời đi chủ đề: "Mỹ nữ có chút lạ mặt, giống như không phải là người pha rượu ngày hôm qua. Tên là gì, chúng ta kết giao bạn bè được không? Lát nữa tôi còn có thể mời em đi ra ngoài ăn cơm, hát karaoke một chút...."
Thích Cảnh Nhân không để ý ông ta, nắm áo khoác để ở một bên mặc lên, trực tiếp kéo khóa kéo đến dưới cằm, che tuyệt vời trước ngực nghiêm nghiêm cẩn cẩn.
Háo sắc là thiên tính của đàn ông, điểm này Thích Cảnh Nhân cảm thấy không thể phủ nhận, cô biết đàn ông ngoại trừ Thi Ngạo Tước, có ai không phong lưu? Chỉ là người đàn ông trước mắt này, thật sự làm cô cực kỳ chán ghét.