Editor: May
Lúc Thích Cảnh Nhân ăn cơm đến một nửa, đèn trong phòng đột nhiên tắt, cô tưởng đèn trong phòng hỏng, định đi ra ngoài nhìn một chút.
Cô đưa tay sờ soạng từ trên bàn cơm, vốn định dùng di động đến chiếu sáng một chút, nhưng tìm lần cả bàn lớn cũng không tìm được điện thoại. Cô cho là rơi xuống đất, liền ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhưng giống như không tìm được điện thoại.
Cô rõ ràng nhớ mình khi gọi cơm để điện thoại ở bên cạnh hộp khăn giấy rút, hơn nữa sau khi để xuống liền không chơi nữa, theo lý thuyết xê dịch vị trí chỉ có thể là rớt xuống đất, tại sao lại không thấy rồi?
Thích Cảnh Nhân ngồi trở lại vị trí một lần nữa, tỉnh táo lại, cảm giác đây là một trận mất điện cố ý. Bởi vì bình thường loại nhà hàng năm sao này đều rất đầy đủ thiết bị, máy phát điện càng là đồ quan trọng không thể thiếu.
Cho nên vốn không thể mất điện!
Hơn nữa quan trọng nhất chính là nhà hàng đột ngột mất điện, lại có thể không có nhân viên phục vụ đến giải thích tình huống và trấn an cảm xúc khách hàng, đây thật là quỷ dị không thôi.
Còn có chính là.... Lúc cô đến trong nhà hàng có không ít khách hàng đang dùng cơm, nhưng hiện tại dù cho bị cúp điện cũng không có ai phát ra qua một chút âm thanh, nói cách khác, trong nhà hàng ngoại trừ cô đã không còn người khác, hiển nhiên là có người đã đánh tiếng qua trước đó rồi.
"Đông...."
Chính ngay lúc này, đồng hồ báo thức ở tầng cao nhất đối diện gõ vang, suốt chín lần.
Đã chín giờ rồi.
Bên trong phòng bao tối đen, không thấy được một tia sáng, nhưng Thích Cảnh Nhân ngược lại không có một chút sợ hãi, dù cho đặt mình ở trong hoàn cảnh bóng đêm vô biên như vậy.
Tựa như lúc pha chế rượu ở Ciaos, đối mặt đủ loại khách mời cô đều có thể điềm nhiên đối phó, chửi nhau, đánh nhau, hạ bút thành văn, cho tới bây giờ cũng không có thứ gì khiến cô sợ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bao truyền đến từng trận tiếng động, nếu như không phải năng lực nhìn thấu của Thích Cảnh Nhân mạnh mẽ, có lẽ cô cũng không phát hiện được những động thái bất thường này. Cô thoáng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nơi cửa phòng.
Bởi vì trong phòng quá tối, cô cũng không thấy được bất kỳ vật gì. Nhưng bình thường con người ở dưới tình huống không nhìn thấy gì, thính giác hoặc khứu giác sẽ trở nên nhanh nhạy.
Thích Cảnh Nhân thuộc về người phía trước, chỉ dựa vào nghe để phán đoán cô biết trong phòng có một người vào, bước chân người tới vững vàng, đi mỗimột bước đều đặc biệt cẩn thận, có lẽ không muốn để cho cô phát giác được sự hiện hữu của anh.
Đáng tiếc Thích Cảnh Nhân đã phát giác được anh, hơn nữa còn từ tiếng bước chân của anh mà phân biệt được thân phận.
Cô không có lập tức vạch trần thân phận của người đến, mà là tiếp tục giữ yên lặng, người nọ không biết trong phòng làm cái gì, sờ soạng đi một vòng, dừng thời gian dài nhất đến trước mặt bàn ăn. Nghe tiếng động, có lẽ là ở trên bàn cơm đặt cái gì đó.
Thích Cảnh Nhân ung dung thản nhiên vươn tay ra, sờ một chút thứ vừa đặt ở trên bàn thức ăn, là đèn cầy.
Thích Cảnh Nhân lần nữa thu tay trở về, cũng là vào lúc cô vừa thu hồi tay, trước mặt đột nhiên sáng lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó mấy cây nến trên bàn cơm lần lượt được đốt lên.
Theo đèn cầy cháy lên, một mảnh tối đen ban đầu, dần dần, ánh nến lắp đầy cả căn phòng, hoàn cảnh vốn tăm tối bắt đầu sáng lên.
Chỉ là, rõ ràng ánh nến là màu trắng, nhưng lại bị một tầng màu xanh tràn đầy trên mặt đất nhuộm thành ánh sáng màu xanh, chợt lóe chớp tắt chiếu vào trên người Thích Cảnh Nhân, tăng cho cô thêm mấy phần cảm giác thần bí.
Tần Thiếu Bạch liền đứng ở đối diện với cô, hai tay chống ở trên bàn cơm nhìn cô, miệng anh chứa nụ cười nhạt, hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng cũng bị tia sáng màu xanh nhạt làm nổi bật càng thêm chói mắt.