Editor: May
Sau khi Thích Cảnh Nhân đi vào, đặc biệt trượng nghĩa nói giác ngộ cho mấy người khác, bảo bọn họ tốt nhất đừng nên đi sân thượng, thật sự muốn đi, mời chuẩn bị tốt thức ăn cho chó trước.
"Tại sao đi sân thượng phải mang thức ăn cho chó?" Tô Man Ngưng không hiểu ý của cô, liền hỏi: "Trong nhà các người nuôi chó à?"
"Ôi chao không phải." Thích Cảnh Nhân biết Tô Man Ngưng là cô gái ngoan ngoãn điển hình, bình thường rất ít đi ra ngoài cũng không thích lên mạng, không biết chuẩn bị tốt thức ăn cho chó là có ý gì là rất bình thường, vì vậy liền kiên nhẫn giải thích với cô ấy: "Ý chuẩn bị tốt thức ăn cho chó là chỉ bị thương tổn bởi vì một chuyện nào đó, sau đó cần dùng cách lấy thức ăn cho chó để an ủi mình."
Tô Man Ngưng "A" một tiếng, "Bị thương tổn còn phải ăn thức ăn cho chó ư?"
Thích Cảnh Nhân: "...."
Bên cạnh, Tống Trí Kha nhịn không được bật cười, anh nói với Thích Cảnh Nhân một câu, "Để tôi giải thích cho cô ấy", liền lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, lên mạng tìm kiếm "Ngược chết chó độc thân" cho Tô Man Ngưng nghe.
"Độc thân, là chỉ chưa lập gia đình hoặc có lẽ nam nữ ly dị độc thân, không biết từ bao giờ bắt đầu coi thặng nam thặng nữ ngang bằng với chó chó, cũng có thể là do quần thể độc thân thích nuôi chó. Ngược chết, có ý tứ là tất cả biện pháp tra tấn, khiến người ta có cảm giác sống không bằng chết, cũng chính là hàm nghĩa hâm mộ ghen ghét tới cực điểm, dưới đa số tình huống, cách làm này, ngay cả có đối tượng hoặc có lẽ nhân sĩ đã kết hôn để màn ân ái của mình cho nhân sĩ độc thân thấy, khiến cho bọn họ đố kỵ tới cực điểm. Ngược chết chó độc thân, nói ngắn gọn chính là một loại kích thích đến từ ân ái của một cặp đôi nào đó, sau đó liền chịu một vạn điểm thương tổn."
Nghe xong giải thích cặn kẽ này, Tô Man Ngưng xem như đã biết, cô ấy gật gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi."
Tần Thiếu Bạch nhìn cô ta một cái, trêu đùa: "Bình thường phụ nữ nhà họ Tô các người không phải là cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi chứ, đến những thứ này cũng không biết."
"Chỉ có một mình tôi không thích ra ngoài mà thôi, có thể là nguyên nhân tính cách đi, ba mẹ tôi đều nói tôi quá hướng nội, cần trao đổi với nhiều người." Tô Man Ngưng nói xong, cười: "Chị tôi hoàn toàn trái ngược với tôi, bình thường chị ấy không thích đợi trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học liền rất ít về nhà, vẫn luôn ở bên ngoài. Có đôi khi tôi một tháng cũng gặp không được chị ấy một lần."
"Đó cũng là có nguyên nhân thôi." Thích Cảnh Nhân nói.
Mặc dù không có nghe Tô Cửu Y phàn nàn người nhà đối với cô ấy không tốt, nhưng từng nghe thấy không ít từ chỗ Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch, cô ấy trên danh nghĩa là đại tiểu thư nhà họ Tô, nhưng trên thực tế chỉ là một người ngoài không được sủng ái. Đổi lại bất kỳ ai ở vào vị trí của cô ấy, cũng sẽ không ở lại trong ngôi nhà vô tình kia.
Tô Man Ngưng không có phủ nhận lời của Thích Cảnh Nhân, mà là gật đầu ngầm đồng ý. Nụ cười trên mặt cô dần dần nhạt đi một chút, nhưng vẫn gượng cười cho qua chuyện, "Ba mẹ tôi đối với chị tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn gần như không có để ý qua chị ấy, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng là lông mày dựng ngược với chị ấy. Có thể cũng là bởi vì như vậy, chị ấy mới cảm thấy nhà họ Tô không phải là nhà của mình, cho nên mới muốn trốn tránh xa xa...."
"Đừng nói những chuyện không vui này nữa." Tống Trí Kha đứng dậy, đưa tay bỏ vào trong túi áo, chuyển mắt với Tần Thiếu Bạch, ý bảo anh ta cùng đi sân thượng nhìn xem.
"Muốn đi chính chú đi, tôi cũng không có khuynh hướng tự ngược đãi." Tần Thiếu Bạch không nể mặt anh ta, trực tiếp từ chối.
"Không bằng tôi đưa anh đi." Tô Man Ngưng đứng lên, cười cười với Tống Trí Kha: "Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với chị ấy."
"Ừ, đi thôi."