Editor: May
Đúng lúc đó, xe Tống Trí Kha cũng lái tới từ đàng xa, dừng lại song song với Thi Ngạo Tước, đối thoại của hai người cứ như vậy bị chặt đứt.
Thật ra Tô Cửu Y cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên cô ngược lại cảm thấy Tống Trí Kha tới rất là đúng lúc, hóa giải không khí lúng túng giữa cô và Thi Ngạo Tước.
Sau khi xe dừng hẳn, Tống Trí Kha xuống xe trước, sau đó ga lăng mở cửa xe cho Tô Man Ngưng, đỡ Tô Man Ngưng trong xe xuống.
"Cảm ơn." Tô Man Ngưng hơi đỏ mặt lên một chút, có chút thẹn thùng.
Ban đầu lúc đính hôn với Tống Trí Kha, Tô Man Ngưng còn ôm tâm lý giải trừ hôn ước với Tống Trí Kha, hơn nữa lúc ấy Tống Trí Kha cũng từng nói với cô, bảo cô trước phối hợp với anh diễn một tuồng vui này, sau đó anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp giải trừ hôn ước với cô.
Lúc ấy ý nghĩ của cô và Tống Trí Kha nhất trí, bởi vì cô cũng không muốn dễ dàng gả đi như vậy, gả cho một người đàn ông chưa quen thuộc, cho nên cô tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tống Trí Kha.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Tô Man Ngưng dần dần nhìn rõ Tống Trí Kha là người đàn ông như thế nào, có thể dùng lịch sự nho nhã để hình dung anh, cũng có thể dùng phóng khoáng không câu nệ để hình dung anh. Có đôi khi anh sẽ có chút hư hỏng, nhưng đại đa số thời gian vẫn là rất nghiêm túc. Anh ga lăng với người khác, là một người đàn ông rất có mị lực, cũng là một người đàn ông đáng giá để người ta phó thác chung thân.
Tô Cửu Y liếc nhìn Tô Man Ngưng, thấy mặt cô ấy đỏ hồng, ánh mắt nóng rực, cô cảm thấy được một chút gì đó, nếu như cô không có đoán sai, Tô Man Ngưng động tâm với Tống Trí Kha.
Trên sách từng nói: Ai động tâm trước, người đó liền thua.
Tô Cửu Y cảm thấy những lời này nói không giả, bởi vì cô chính là một ví dụ, cô động lòng với Thi Ngạo Tước trước, sở dĩ bị nhất cử nhất động của anh quấy nhiễu, nhìn thấy anh nhíu mày cô sẽ nhíu mày theo anh, nhìn thấy anh cười, cô cũng sẽ bất giác cười.
Cô là một người thua, nhưng ít ra thua đáng giá, bởi vì cô bại bởi người cũng động lòng với cô. Nhưng Tô Man Ngưng thì sao, cô ấy động lòng với Tống Trí Kha, nhưng ai nấy đều thấy được Tống Trí Kha cũng không có tình cảm với cô ấy. Anh chung đụng với cô ấy, chẳng qua chỉ là dựa theo ý của ba mẹ mà thôi.
Thấy Tô Cửu Y có chút hoàn hồn, Thi Ngạo Tước tiến đến cạnh tai cô nói một câu: "Anh về trước đây."
"À được." Tô Cửu Y định thần lại, cười với anh.
Thi Ngạo Tước đứng tại chỗ, liếc xéo cô, lạnh lùng mở miệng, "Em không bày tỏ gì ư?"
Tô Cửu Y hiểu anh nói "bày tỏ" là có ý gì, lại cố ý giả bộ như không hiểu, sau đó phất phất tay với anh, "Bye bye."
Mặt Thi Ngạo Tước không cảm xúc gì nhìn cô, giọng nói bình tĩnh gọi tên của cô: "Tô Cửu Y."
"Em ở đây." Biết người nào đó đang tức giận, trong nháy mắt Tô Cửu Y biến thành con cừu nhỏ khôn ngoan, tiến lên lôi kéo tay của anh lắc lắc, "Ngủ ngon, như vậy được chưa."
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước vẫn không có thay đổi gì, anh lạnh lùng nói: "Ngủ ngon phải có nụ hôn chúc ngủ ngon."
"Này...." Tô Cửu Y do dự, "Cái kia...."
"Em là muốn để anh đánh em?" Thi Ngạo Tước híp con ngươi nhìn cô, trong đôi mắt thâm sâu phóng ra chút hơi thở nguy hiểm.
Tô Cửu Y biết anh không có nói đùa, do dự không ngừng, vẫn là quyết định mặc kệ tất cả. Nếu đã ở cùng một chỗ, ngại ngùng làm gì, không phải là cho một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi sao, cái này thì có gì đâu.
Nghĩ, cô vịn cánh tay Thi Ngạo Tước nhón chân lên, chủ động hôn lên môi mỏng khêu gợi của anh, dừng lại khoảng hai giây, sau đó rời đi