Editor: May
Tô Cửu Y đang ở trong phòng bổ sung giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng cảm thấy mình giống như nghe được giọng nói của Thi Ngạo Tước, tưởng đang nằm mơ liền không có để ý nữa, vì vậy trở mình tiếp tục ngủ.
Ngủ ngủ, giống như cảm thấy có chút không đúng, giọng nói Thi Ngạo Tước rõ ràng chân thật, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể nghe được Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đang nói chuyện.
Mơ thấy Thi Ngạo Tước còn có thể nói được, bởi vì ngày suy nghĩ gì đêm sẽ mơ thấy đó, nhưng hai người Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, cô hận không thể loại bỏ hai người bọn họ khỏi cuộc sống của cô, làm sao có thể mơ thấy bọn họ?
Tô Cửu Y bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ lập tức tan biến, vén chăn lên ngồi thẳng người dậy, vừa cẩn thận nghe một hồi, phát hiện giọng nói là truyền vào từ bên ngoài, cô lập tức xoay người xuống giường.
Mở cửa phòng nhẹ nhàng rón rén bước ra, vịn lan can cầu thang nhìn xuống đại sảnh, quả nhiên, Thi Ngạo Tước đang nghiêng dựa trên sofa trong đại sảnh, một bộ dáng lười biếng.
Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã ngồi đối diện với anh, không biết nói chuyện gì vui vẻ, mặt của hai người cũng sắp cười nát rồi.
Tô Cửu Y bĩu môi, trong lòng châm chọc cặp đôi này: Quả nhiên là hổ mặt cười, trước người một bộ dáng, sau lưng người một bộ dáng.
Cô trốn đến sau cột hình trụ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thi Ngạo Tước.
.... Sao anh lại đến đây?
Điện thoại Thi Ngạo Tước rất ít mở tiếng chuông, bởi vì mỗi ngày nghiệp vụ anh rất nhiều, luôn có người không ngừng gửi vào điện thoại. Có thể là cảm thấy phiền, anh liền chỉnh di động thành chế độ rung.
Tô Cửu Y cũng biết thói quen này của anh, cho nên sau khi tin nhắn vửa gửi đi thành công, cô liền thò đầu từ đằng sau cây cột ra quan sát động tác Thi Ngạo Tước, thấy anh duỗi tay vào trong túi quần tây lấy điện thoại di động ra, cô mới cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười.
Có lẽ là nhìn thấy tin nhắn, Thi Ngạo Tước nhìn quanh khắp nơi một vòng, Tô Cửu Y thấy thế nhanh chóng giấu mình đi, lúc này mới không có bị Thi Ngạo Tước phát hiện.
Không nhìn thấy Tô Cửu Y, Thi Ngạo Tước trả lời một tin.
.... Em đang ở đâu?
Tô Cửu Y lại nhìn anh một cái, xác định anh không có phát hiện được mình, cô mới trả lời tin nhắn của anh.
.... Ở trong lòng anh nha.
Gửi xong tin nhắn này, Tô Cửu Y len lén quan sát phản ứng của anh, vốn cho rằng vẻ mặt Thi Ngạo Tước sẽ không có thay đổi gì, bởi vì bình thường ít ai có thể làm cho cảm xức của anh sinh ra dao động, dù là cô, cũng chỉ thỉnh thoảng một vài lần trùng hợp mới có thể trêu chọc anh cười, không phải mỗi lần đều có thể thành công.
Làm cô không ngờ chính là, sau khi Thi Ngạo Tước nhìn thấy tin nhắn cô gửi, khóe môi chậm rãi giương lên, đường cong khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, cao thấp quanh người anh đều tản ra hơi thở ôn nhu.
Loại khí tức này làm cho lòng người ấm áp, khiến người ta say mê, khiến Tô Cửu Y cảm thấy cô say, say ở trong hương ôn nhu của anh.
Cô nghĩ, cô thật sự không đi ra được dòng nước xoáy này, có thể cả đời đều sẽ bị giam cầm ở bên trong, chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước, không thể có lối ra.
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày thất bại ở trên tay một người đàn ông, thua người, thua trái tim, thua hết tất cả, thua hoàn toàn.
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước nhìn chằm chằm di động bật cười, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đều có chút khó hiểu, bọn họ không hiểu được chính là, thứ gì lại có thể khiến cho người đàn ông mà người ta không thể nào tiếp cận được lộ ra một mặt ôn hòa như vậy.
Ở trong ấn tượng của Tô Trấn Hùng, tuy rằng Thi Ngạo Tước cũng từng cười với ông ta, nhưng nụ cười của anh lại làm cho người ta không cảm giác được chút xíu nhiệt độ, sẽ có loại cảm giác không rét mà run.