Editor: May
Thích Cảnh Nhân cho rằng Bắc Mặc sẽ trả thù, kết quả nửa tháng sau liền nghe được tin tức Bắc Mặc đính hôn, nghe nói ba mẹ nhà gái không phải người trên quan trường, chỉ là người làm ăn bình thường.
Trong ngày hôm đó cô liền trở về phủ tổng thống chứng thực chuyện này với Mạc Cẩn, quả nhiên là thật, hơn nữa còn từ trong miệng Mạc Cẩn biết được, Bắc Mặc là chủ động đề xuất đồng ý đính hôn với nhà gái.
"Xem ra nó từ bỏ con rồi."
Xưa nay, Mạc Cẩn biết Bắc Mặc có tâm tư với Thích Cảnh Nhân, chỉ là ông lo lắng nhà họ Bắc sẽ nhân cơ hội làm khó dễ ông, cho nên mới vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, giả bộ như không biết chút nào.
Tuy tổng thống như ông có thực quyền, nhưng nhiều khi vẫn còn cần cấp dưới ủng hộ, quan hệ của đại tướng quân ở trong quan trường rất rộng, một câu của anh có thể kích động rất nhiều người, để tránh cho ông ta làm loạn, cho nên Mạc Cẩn không thể không nhẫn.
Mà nguyên nhân ông vẫn luôn không chịu để cho Thích Cảnh Nhân và Thi Ngạo Tước giải trừ hôn ước, cũng là vì bảo vệ Thích Cảnh Nhân, bởi vì chỉ có kết thông gia với nhà họ Thi, nhà họ Bắc mới có chỗ cố kỵ.
"Nếu anh ta đã từ bỏ con, vậy có phải con cũng có thể tìm một người đàn ông nói yêu đương kết hôn rồi không." Thích Cảnh Nhân nói.
"Một cô gái nói lời như vậy còn ra thể thống gì." Mạc Cẩn lên tiếng trách cứ.
"Ai quy định cô gái thì không thể nói lời như vậy." Thích Cảnh Nhân chớp chớp, mở miệng nói: "Ba, trước ba từng nói, chỉ cần con cam tâm tình nguyện làm người thừa kế của ba, ba liền không can thiệp bất kỳ chuyện gì của con."
"Cam tâm tình nguyện không phải là dùng để nói như vậy, mà là dùng hành động để tỏ vẻ." Mạc Cẩn cau mày, trầm giọng nói: "Nếu như con muốn ba không can thiệp cuộc đời của con, liền chứng minh cho ba xem con có năng lực có thể chăm sóc mình, bảo vệ mình."
"Được." Thích Cảnh Nhân nói, "Ba cho con thời gian nửa năm, con có thể dùng một đồng tiền nâng đáy, trở thành phú ông trăm vạn."
"Chỉ dựa vào con." Đối với năng lực của Thích Cảnh Nhân, Mạc Cẩn vẫn có chút nghi ngờ.
"Con thì sao, ba là cảm thấy con không nuôi sống được mình, hay là cảm thấy một phụ nữ như con không làm được chuyện của đàn ông?" Thích Cảnh Nhân phản kích sắc bén.
Cô nói câu này thật ra còn có một tầng hàm nghĩa khác, là đang nhắc nhở Mạc Cẩn, nếu như muốn mang vị trí tổng thống cho cô, thì đừng nghi ngờ năng lực của cô. Nếu như nghi ngờ năng lực của cô, thì đừng để cho cô làm người thừa kế tổng thống.
"Được." Cuối cùng Mạc Cẩn vẫn đáp ứng, "Cho con nửa năm."
Thích Cảnh Nhân biết ông sẽ đáp ứng, bởi vì nhiều khi ông đối với cô nghiêm khắc, cũng là vì tốt cho cô. Ông là một người cha rất tốt, không có một chút tư tâm, tất cả chuyện ông làm, cũng là vì để người thân nhất của mình trở thành người ưu tú nhất.
"Hy vọng ba trước có thể đáp ứng con một điều kiện." Cô nói.
"Nói một chút xem." Mạc Cẩn ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc giống như vừa rồi.
"Giải trừ hôn ước của con và Thi Ngạo Tước." Hiện tại Cửu Y và Thi Ngạo Tước đã phát triển đến mức muốn bàn tính chuyện hôn nhân, nếu hôn ước còn không giải trừ, "Vị hôn thê" như cô tồn tại liền có vẻ hơi ngượng rồi.
"Được." Mạc Cẩn đáp ứng sảng khoái: "Trong ba ngày, ba sẽ sai người giải trừ hôn ước giữa con và Thi Ngạo Tước."
Thích Cảnh Nhân rất hiểu Mạc Cẩn, biết ông dễ dàng đáp ứng như vậy nhất định có điều kiện tiên quyết, vì vậy nói ra: "Điều kiện tiên quyết của ba là gì."
Mạc Cẩn nói nghiêm túc: "Điều kiện tiên quyết của ba là, con có thể quen bạn trai nói yêu thương bình thường, nhưng không cần vượt quá giới hạn, con không phải là người bình thường, cho nên phải bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối đừng gây ra chê cười chưa kết hôn mà có con."